Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 90: Xã giao

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Xã giao


Tạ Ngôn Chiêu hẹn hắn 3 giờ chiều, hắn đến sớm trước nửa tiếng.

“Chẳng phải em hỏi vì sao chị không phản hồi sao? Hôm nay chị có thể đi phản hồi lại rồi.”

“Nhưng mà.” Đường Tô đổi giọng, nói: “Chị à, chị phải nghĩ cho bản thân mình chứ! Chị xúc động như vậy, cuối cùng người chịu thiệt là chính chị. Chị xem bây giờ trên mạng người ta nói về chị thế nào, nói chị là……”

Đường Tô: “……”

Tạ Du quả thật vui mừng, nguyện vọng của bà rất đơn giản, chỉ hy vọng mọi chuyện với Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô có thể vui vẻ là được. Hiện tại Tạ Ngôn Chiêu còn có thể nói giỡn, chứng tỏ cô không đem chuyện này để trong lòng.

……

Người còn chưa ngồi xuống, mồ hôi trên trán đã sắp nhỏ giọt xuống.

“Thật mà!”

Đường Tô vừa nói vừa cẩn thận quan sát Tạ Ngôn Chiêu, thấy cô không những không tức giận, ngược lại sau khi nghe xong còn “phì” cười ra tiếng, cậu có chút luống cuống —— chị cậu không lẽ bị tức đến ngốc rồi.

Tạ Ngôn Chiêu hiểu cậu lo lắng cho mình, cô giơ tay xoa xoa đầu cậu: “Được rồi! Chị sẽ cố gắng bảo vệ tốt bản thân mình, em không cần lo lắng thay cho chị. Tất cả mọi chuyện, chị đều có thể giải quyết được.”

Ba ngày trôi qua, dư luận không những không ngừng lại, ngược lại nháo đến càng lúc càng lớn. Thẩm Liên Chi đã bắt đầu nhận phỏng vấn truyền thông, ở trước đủ loại ống kính khóc lóc kể lể.

Lời nói của Đường Tô đột nhiên im bặt, cậu không muốn để Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy những cái từ khó nghe đó.

“Cái bật lửa của tôi, cô tìm được ở đâu?!”

“Mẹ, sao mẹ lại có phản ứng này?”

“Rốt cuộc khi nào chị mới phản hồi lại hả? Chẳng lẽ chị thật sự muốn về nhà gặm lão sao, Tạ Từ Nghi? Chị luyện tập nhạc cụ nhiều năm như vậy, chịu bao nhiêu khổ, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, chị cam tâm sao? Nếu Ograve biết chị từ bỏ âm nhạc, từ bỏ sự nghiệp vì chuyện này, ông ấy sẽ nghĩ về chị thế nào? Chị không sợ ông ấy thất vọng sao?!”

Đường Tô dùng hai tay nâng mặt cô, kéo đầu cô rời khỏi sofa, cậu có chút sốt ruột nói: “Tạ Từ Nghi, chị nghiêm túc một chút đi! Em đang nói chuyện chính sự với chị đó!”

“Ừm……” Tạ Ngôn Chiêu làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy thì về nhà, cùng em gặm lão.”

Tạ Ngôn Chiêu làm bộ muốn cầm điện thoại, bị Đường Tô một phen túm trở về, “Chị lại không phải chưa từng thấy mấy anti trên mạng, nói gì cũng không có não, giống hệt mấy người bị tâm thần, hơn nữa không có logic không có căn cứ, chị xem mấy cái đó làm gì?”

Cậu vừa lo vừa giận, nhưng trước khi về vẫn không quên lau nhà cho cô.

*

“Thật vậy sao?”

Hai vợ chồng vốn đang lo lắng tình hình của Tạ Ngôn Chiêu, vừa nghe cô nói muốn về nhà gặm lão, đều yên tâm.

Biết được cô bị ban nhạc đình chỉ công việc giữ chức, điện thoại của Tạ Ngôn Chiêu lại một lần nữa suýt chút nữa bị nổ tung.

Trong quá trình chờ đợi, Đường Tô đứng ở ban công nhìn xuống.

Sự việc lên men đến ngày thứ năm, đoàn trưởng ban nhạc Hoa Quốc tìm đến Tạ Ngôn Chiêu, nói chuyện về sự việc gần đây, quyết định trong đoàn là tạm đình chỉ giữ chức.

Hôm nay chỉ là đưa cô đi ăn sáng, anh nói nhà hàng của bọn họ có vài món mới, muốn mời cô đến bình luận một chút.

Giận thì giận, nhưng vẫn phải lau. Cậu tìm máy lau nhà ra, vừa nhìn, hết điện, còn phải sạc điện nó cho cô trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Tô nghe xong tràn đầy cảm xúc: “Đã biết rồi mẹ, qua một đoạn thời gian nữa con sẽ về ở bên mẹ.”

Âu Dương Lam vốn định nghiêm túc thảo luận với Tạ Ngôn Chiêu về tình cảnh hiện tại của cô, không ngờ vừa mới bắt đầu đã bị lạc đề.

Tạ Ngôn Chiêu nhờ Âu Dương Lam nhắn lại: “Không có luyện thiết sa chưởng, nhưng mà từ lúc trở về sau sự kiện ở thôn Thắt, tôi quả thật vẫn luôn đến phòng tập thể hình rèn luyện thân thể.”

Cậu gấp đến độ sắp bốc hoả.

Trong vài người, chỉ có Quan Thắng Thắng là vỗ tay trầm trồ khen ngợi đối với hành vi đánh người của Tạ Ngôn Chiêu, nói là thay cô ta báo thù cho cái tát kia, còn hỏi cô có phải đã trộm luyện thiết sa chưởng không, nếu không sao uy lực mấy cái tát lại lớn như vậy.

“Không phải…… Chị cái này……” Đường Tô suýt chút nữa bị trạng thái nhẹ nhàng thản nhiên của cô làm cho lạc đề, một lát sau mới một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ.

“Tạ Từ Nghi! Chị có nghe em nói không hả?!”

Sáng sớm hôm sau, Đường Tô vô cùng lo lắng mà chạy đến, vừa đổ ập vào cửa đã xuống tới một tràng chất vấn:

Khi ở thôn Thắt, Tạ Ngôn Chiêu đoán được chuyện Đường Tô “mất tích” có liên quan đến Thẩm Liên Chi, cô ý thức được đối phương không phải là người có thể nói lý lẽ, nếu lý lẽ không thông, cô cũng cần phải thông thạo chút “công phu quyền cước” mới được.

Đường Tô: “……”

“Chị có thể giải quyết? Chị giải quyết như thế nào?”

Đường Tô chú ý tới thấy bây giờ quả thật đã khuya, cậu đang suy nghĩ nên về hay ở lại đây. Một lát sau, nói: “Tạ Từ Nghi, chị đừng có đánh trống lảng!”

“Em cứ mách đi, Tạ Du và Đường Đình chắc chắn sẽ rất vui để chị gặm!”

Đường Tô cho rằng Tạ Ngôn Chiêu rất nhanh sẽ có đối sách, nào ngờ cô một chút phản ứng cũng không có.

“Đương nhiên không giống nhau! Đàn ông da dày thịt béo, chịu đánh. Hơn nữa lúc đó chị đánh, không gây ra tranh cãi. Bây giờ chị đánh phụ nữ, đây là ức h**p kẻ yếu, chị có hiểu hay không!”

“Thế nào, đánh đàn ông với đánh phụ nữ không giống nhau sao?”

Đường Tô lẳng lặng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Tâm chị cũng không phải làm bằng đá, sao có thể sẽ không bị thương chứ.”

Này tính là cái gì? Hoàng đế không vội, thái giám vội?

Cậu nghe Tạ Ngôn Chiêu nói đại khái sơ qua về chuyện của hai người bọn họ, nhưng cậu cũng không phân biệt được bọn họ ai là ai, bằng cảm giác suy đoán, hôm nay người này hẳn là Hạ Tàng Phong.

Cậu từng chịu đựng qua bạo lực mạng, biết nó có bao nhiêu đáng sợ, cậu không muốn Tạ Ngôn Chiêu cũng phải chịu đựng một lần.

“Hai đứa các con từ sau khi đi học đến đi làm, thời gian ở nhà càng ngày càng ít, nếu thật sự có thể về nhà chúng ta chắc chắn sẽ rất vui, trong nhà lại không phải không nuôi nổi các con. Con người ấy à, sống một ngày ít đi một ngày, các con ở bên mẹ thêm một ngày, mẹ liền vui vẻ thêm một ngày. Nếu ngày nào cũng ở bên mẹ, vậy thì ngày nào mẹ cũng đều rất vui!”

Tạ Ngôn Chiêu không để bụng nói: “Đánh thì đánh, đâu phải lần đầu tiên chị đánh người, em khẩn trương như vậy làm gì?”

Ăn xong bữa sáng, đưa cô đến địa điểm chỉ định, sau đó liền về công ty trước.

Quan Thắng Thắng gần đây đang quay phim ở nơi khác, thời gian rất gấp, không có cách nào xin nghỉ, liền nhờ Âu Dương Lam đến đây.

“Không thì sao?”

Đường Tô biết, Tạ Ngôn Chiêu nhìn lạnh nhạt, không có vẻ tình cảm gì, nhưng cô sẽ không dễ dàng động tay với người khác, cũng sẽ không tuyệt tình làm mọi chuyện, ở bãi chăn nuôi bị Nghiêm Bạch khiêu khích như vậy cũng không tiết lộ chuyện hắn bán đứng cô, bây giờ có thể động thủ lớn như vậy với Thẩm Liên Chi, nhất định là bị chạm đến điểm mấu chốt.

Đường Tô thỏa hiệp, “Được rồi…… Nếu chị thật sự muốn biết thì em nói, nhưng chị đừng nóng giận nha…… Chính là nói chị hai mặt, người trước là nữ thần lạnh lùng, người sau là kẻ cuồng bạo lực, bắt nạt đồng nghiệp.”

Weibo và các tài khoản mạng xã hội khác cũng mỗi ngày duy trì đổi mới, đều không có ngoại lệ, văn án hoặc là tự mình “ngẫm lại”, nói chính mình chắc là đã làm gì đó không đúng chọc Tạ Ngôn Chiêu tức giận, cầu xin cô thông cảm; hoặc là khuyên mình kiên cường, khuyên mọi người rộng lượng tha thứ.

Đường Tô tập trung nhìn, người nọ đến đón cô thế mà lại là cái người họ Hạ kia.

“Nghe rồi, ai da, phiền c·h·ế·t đi được!” Tạ Ngôn Chiêu đẩy tay cậu đang nâng mặt mình ra, “Chị có thể giải quyết, em không cần lo lắng.”

Mỗi lần khi Tạ Ngôn Chiêu nói như vậy, cô đều thật sự nắm chắc có thể giải quyết vấn đề, cho nên Đường Tô hơi yên tâm. Nhưng cậu vẫn muốn hỏi: “Nếu giải quyết không được thì sao?”

Hôm nay Tạ Ngôn Chiêu quả thật có xã giao, nhưng hơi nhiều người, cho nên không tiện nói rõ với Đường Tô.

“Chị…… Chị cười cái gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đợi chút, chị đi đâu vậy?!”

Đường Tô không thể tin được: “Trọng điểm của chị lại là cái này?”

Cô ta vừa khóc vừa nói, nói chính mình cũng không biết vì sao Tạ Ngôn Chiêu đột nhiên đánh chính mình, đánh cô ta thành như vậy, bộ dạng kia thật đáng thương.

Một nguyên nhân khác, Tạ Ngôn Chiêu không hy vọng mình có nhược điểm. Thể chất của cô vẫn luôn không tốt lắm, nếu không phải bởi vì không leo nổi núi, để Đường Tô cõng cô, cô cũng không đến mức mất đi hành lý, do đó để Thẩm Liên Chi có được cuốn tiểu thuyết.

“Chị có biết tối nay Thẩm Liên Chi phát sóng trực tiếp không hả! Lấy túi chườm nước đá đắp mặt, nửa bên mặt sưng như bánh bao, khóc lóc thảm thiết đối với màn ảnh, muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu thảm, chị à, sao chị có thể…… Sao chị có thể đánh người ta thành cái dạng kia hả!”

Đường Tô vừa nghe, bật cười: “Chị à, sao chị có thể cũng không có tiền đồ giống em như vậy! Em phải về mách với Tạ Du và Đường Đình, nói chị muốn gặm bọn họ.”

Cũng may sau khi Tạ Ngôn Chiêu ăn xong, chính thức kể lại cho cậu nghe vấn đề giữa cô và Thẩm Liên Chi, bao gồm cả động cơ cô đánh người.

“Cái gì mà đánh thì đánh!” Cậu thấy Tạ Ngôn Chiêu vẫn nằm trên sofa như cũ, thái độ lười biếng, liền dùng hai tay nắm lấy hai cánh tay cô đem cô kéo từ trên sofa lên, “Chuyện này nghiêm trọng lắm đó! Chị đúng là không phải lần đầu tiên đánh người, nhưng trước kia chị đánh đều là đàn ông mà!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Ngôn Chiêu hàm hồ nói: “Có thể tính là như vậy.”

Tạ Ngôn Chiêu đã đứng dậy đi vào phòng, trước khi đóng cửa lại cảnh cáo cậu: “Muộn rồi, chị muốn đi ngủ, em đừng làm phiền chị.”

Tạ Ngôn Chiêu nằm trên sofa đọc sách, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật mã, cô đoán được là Đường Tô, nghiêng đầu nhìn, cửa bị mở ra, tiến vào đúng thật là cậu.

Đường Tô sững sờ tại chỗ: Lau nhà? Cậu là giúp việc của cô sao? Gần đây lại bắt cậu lau nhà?!

Mắt Tạ Ngôn Chiêu nhìn đồng hồ: “Ngày mai nói, bây giờ chị không có thời gian.”

“Em đến không đúng lúc rồi, hôm nay chị phải đi xã giao, bái bai.” Tạ Ngôn Chiêu xách túi định ra cửa.

Tạ Ngôn Chiêu vừa bước ra khỏi cổng lớn khu nhà, bên ngoài quả nhiên có một chiếc xe. Sau khi cô ra, người ở vị trí lái xe bước xuống, chủ động thay cô mở ghế xe cửa phụ ra. Khi Tạ Ngôn Chiêu ngồi vào trong xe, người nọ còn dùng tay che trên khung cửa xe, phòng ngừa cô va đầu.

Ban nhạc dù sao cũng trực thuộc đơn vị quốc gia, gánh vác nhiệm vụ ngoại giao và các buổi biểu diễn quan trọng của quốc gia, hình tượng cá nhân không thể nói là vô cùng quan trọng, nhưng cũng tuyệt đối nằm trong phạm vi khảo sát của các lãnh đạo.

Cô ấy tò mò hỏi: “Cô rèn luyện thân thể là vì đánh người sao?”

Cậu như vậy, Tạ Ngôn Chiêu ngược lại thấy hứng thú: “Em nói đi, chị muốn nghe. Nếu như em không nói, chị tự xem.”

*

Nhìn ra được, đến rất vội vàng.

“Em quản chị giải quyết như thế nào, muộn thế này rồi, em có trở về hay không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đến đầu tiên là Nhạc Khang, sau đó là Tần Y, tiếp theo là Âu Dương Lam, cuối cùng là trợ lý của Phương Hảo.

Đường Tô một đêm ngủ không ngon, không nghĩ tới Tạ Ngôn Chiêu ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, còn lười biếng ăn bữa sáng. Cậu đều nuốt không trôi!

Thấy Hạ Tàng Phong đối xử với Tạ Ngôn Chiêu ân cần như vậy, hơn nữa không chỉ một lần, chắc chắn không có chuyện tốt. Đường Tô lập tức gọi điện thoại cho Tạ Ngôn Chiêu, muốn hỏi cô rốt cuộc là xã giao hay là hẹn hò, nhưng điện thoại không liên lạc được.

“Cô ta bảo chị đánh cô ta?” Đường Tô thầm nghĩ, Thẩm Liên Chi bị bệnh sao, tìm người đánh mình? (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ không tức giận, ngược lại giống như còn rất vui mừng?

Âu Dương Lam và trợ lý của Phương Hảo là thay thế Quan Thắng Thắng và Phương Hảo đến, mỗi người bọn họ đều rất bận, nhưng vẫn tranh thủ thời gian, còn có thời gian quan tâm chuyện của cô.

“Xã giao cái gì chứ? Chị đợi chút, trả lời xong câu hỏi của em trước đã.”

“Em còn chưa hỏi chị, vì sao lại đánh cô ta.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

“Em biết chị chắc chắn có lý do của mình.”

“Cô ta bảo chị đánh.” Tạ Ngôn Chiêu đúng lý hợp tình.

Chương 90: Xã giao

Nói được một nửa, đầu bỗng nhiên bị Đường Tô xoay qua.

Sau khi nói chuyện xong với những người này, người cuối cùng là Hoàng Tân Kiến.

“Không thể nói cụ thể hơn sao?”

“Chị sẽ không bị thương tổn, Đường Tô, em phải tin chị.”

Từ khi cô rơi vào vòng xoáy dư luận, đã có rất nhiều người quan tâm cô, muốn hỏi cô giải quyết như thế nào. Cô đều không đưa ra phản hồi lại, hôm nay cô đều gọi mọi người đến, từng bước từng bước mà làm công đạo.

Sợ Tạ Ngôn Chiêu hiểu lầm, Đường Tô vội vàng bổ sung: “Em không phải nói chuyện thay cô ta, em chỉ là không muốn thấy chị bởi vì chuyện này mà chịu thương tổn.”

“Chị với cô ta tính là đồng nghiệp cái gì, còn bắt nạt đồng nghiệp.”

Khi Đường Tô nhìn thấy hot search Tạ Ngôn Chiêu đánh người, Thẩm Liên Chi vừa vặn mở phát sóng trực tiếp, cậu tiện tay bấm vào, ánh mắt đầu tiên đã bị khuôn mặt kia của cô ta làm cho chấn động thật sâu.

“Hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng đó! Tạ Từ Nghi, có phải chị căn bản còn chưa ý thức được hay không hả? Bạo lực đánh Thẩm Liên Chi, nếu dư luận nhỏ thì còn đỡ, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến hình tượng của chị trong mắt người qua đường. Nhưng nếu dư luận lớn, Thẩm Liên Chi sẽ nổi lên thành hình tượng của một quần thể yếu thế, còn chị là kẻ bắt nạt. Bây giờ mọi người rất chú ý đến chuyện bắt nạt, chị như vậy sẽ gây ra sự phẫn nộ cho toàn dân.”

Giống như chuyện ở Vĩnh Vô Hương trước đây, bọn họ hoàn toàn bỏ mặc, là vì biết Tạ Ngôn Chiêu là người bị hại, đối mặt với người bị hại, ban nhạc quyết định duy trì và bảo vệ. Nhưng hiện tại cô lâm vào dư luận tiêu cực, phản ứng của cư dân mạng rất lớn, thậm chí có người tố cáo cô bắt nạt kẻ yếu lên ban nhạc, nếu ban nhạc không xử lý, tình hình phát triển chắc chắn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Bởi vậy, Thẩm Liên Chi tin tưởng vững chắc, cô ta và Tạ Ngôn Chiêu chính là hai người đối lập nhau, một bên giảm thì bên kia tăng, chỉ cần dẫm cô xuống bùn, mình nhất định có thể ngày càng nổi tiếng.

Tạ Ngôn Chiêu đem đầu tựa vào lưng ghế sofa, nhỏ giọng lặp lại lời cậu một lần nữa: “Ức h**p kẻ yếu? Cô ta cũng không phải là cái ……”

“Vậy……Vậy có cần em đưa chị đi không?”

Đợi đến khi chuyện của Tạ Ngôn Chiêu qua đi.

Đường Tô nghe xong, thật lâu không nói chuyện. Nửa ngày sau, ấp úng nói: “Cô ta làm những chuyện đó thật đáng giận, nhưng mà…… Chị không có biện pháp giải quyết nào ôn hòa hơn sao?”

Tạ Ngôn Chiêu: “Cô ta không nói như vậy, nhưng ý của cô ta là như vậy.”

Tạ Ngôn Chiêu nói xong liền đi rồi.

Đường Tô bô bô nói liên tục không ngừng, vừa nhìn Tạ Ngôn Chiêu, quần áo phụ kiện tinh xảo không nói, trên mặt còn trang điểm, hiển nhiên là sắp ra cửa.

Tài khoản marketing tung tin nóng Tạ Ngôn Chiêu đánh người vào tối hôm đó, Hạ Tàng Phong liền gọi điện thoại cho Tạ Ngôn Chiêu, hỏi có cần anh hỗ trợ hay không, Tạ Ngôn Chiêu trả lời anh, không cần, tôi tự mình giải quyết, Hạ Tàng Phong liền không hỏi lại chuyện này.

Qua điện thoại, Đường Tô còn nghe được tiếng Tạ Du thở phào nhẹ nhõm.

Đường Tô phải lái xe, không có thời gian xem điện thoại, đưa Tạ Ngôn Chiêu về nhà xong, trước tiên cậu tranh thủ đến phòng tập thể hình, đợi đến tối về nhà lướt Weibo mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Đường Tô nói đến miệng đắng lưỡi khô, vừa nhìn Tạ Ngôn Chiêu, ánh mắt dại ra như là đang thất thần.

Tạ Ngôn Chiêu không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cậu.

Làn sóng bán thảm này có hiệu quả rõ rệt, tài khoản mỗi ngày đều có thể tăng mấy chục vạn fans hâm mộ, số liệu tương tác trên Weibo của cô ta cũng đạt kỷ lục cao nhất từ trước đến nay. Thậm chí đã có nhãn hàng tìm đến, muốn tiến hành hợp tác thương mại với cô ta.

“Không cần, chị có người đến đón. À, em giúp chị lau nhà đi.”

Sau khi Đường Tô trở về, thật sự gọi điện thoại cho Tạ Du và Đường Đình “mách lẻo”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Xã giao