Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
“Nửa năm, chỉ nửa năm này thôi. Anh đừng sắp xếp công việc cho tôi, để tôi yên tĩnh học tập. Nếu trong nửa năm tôi có thể đạt tiêu chuẩn, anh giúp tôi giới thiệu công việc liên quan, không có biên chế không sao, nhân viên tạm thời cũng được, lúc đó chúng ta hủy bỏ hôn ước, làm đồng nghiệp.”
Bảo không nói thì không nói, ngoan thật!
Nếu Sở Tuấn thật sự đi nói với ông Trạch như vậy, ông Trạch có thể sẽ dùng quan hệ của mình để tìm cho cô một công việc nhẹ nhàng hơn nhưng như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.
“Hơn nữa lúc bố tôi qua đời tôi cũng đã thề sẽ kế thừa sự nghiệp của ông. Bây giờ vừa hay quen biết anh, tôi không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác, tôi muốn học… à, cái này anh không cần lo, không cần mời giáo viên cũng không cần đến trường, tôi có thể tự học.”
An Noãn có chút đỏ mặt.
Những việc khác đều không được, An Noãn không đảm đương nổi, ông nội sẽ không ép người.
“Không đi làm, để tôi nuôi cô à?” Sở Tuấn mỉm cười: “Cũng không phải là không được nhưng tôi nhiều nhất chỉ nuôi cô nửa năm thôi.”
“Không phải.” An Noãn đẩy người anh ra một chút: “Lúc nãy tôi nói không rõ ràng sao? Nửa năm này tôi cũng không cần anh nuôi, trên người tôi có tiền…”
“Ừm.”
An Noãn hoàn toàn không cảm nhận được nội tâm phức tạp của Sở Tuấn.
Sở Tuấn “ngoan ngoãn” cười lạnh một tiếng, một tay đè lên tay đang xoa bóp cho anh của An Noãn.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cô chỉ có trình độ tiểu học… không biết đã tốt nghiệp chưa nữa. Cô muốn học cái gì?”
Nửa năm hết hạn lập tức cút đi.
“Cô còn biết ‘đến khi cần dùng sách mới hận mình học ít’?” Chuông báo động trong đầu Sở Tuấn vang lên.
“Ồ, anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi không thích việc học ở trường, nhưng tôi rất thích học hỏi, hơn nữa vì bố tôi là cảnh sát nên tôi cũng rất hứng thú với lĩnh vực điều tra hình sự, tôi thường đọc sách của ông, nghiên cứu một số vụ án… Tôi muốn trở thành một nhân viên kỹ thuật hình sự ưu tú.”
Sở Tuấn nhíu mày nhìn cô, trong lòng nghĩ: Đây lại là chiêu “lạt mềm buộc chặt” gì nữa đây? Người phụ nữ này đúng là khác với những người cứ lao vào trước kia.
“Điều đó không quan trọng.” An Noãn vội vàng ngắt lời: “Anh nghe tôi nói hết đã, đừng ngắt lời.”
Tất nhiên anh là một người đứng đắn, không biết rằng tư thế nửa cởi nửa không, nửa muốn nửa từ chối lại càng quyến rũ hơn.
Hai công việc này tuy vất vả nhưng xuất phát từ góc độ thực tế mà nói thì phù hợp với An Noãn.
Sở Tuấn càng bất ngờ hơn: “Cô muốn đi học?”
An Noãn không nói đùa, cô thực sự biết một chút về xoa bóp. Tay nghề vừa chạm vào là biết có kinh nghiệm hay không.
Sở Tuấn nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Sau đó Sở Tuấn chậm rãi nói: “Cô nghĩ…hay thật.”
Sở Tuấn là một người nghe đủ tiêu chuẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lấy chai rượu thuốc từ tay An Noãn đặt lên bàn, từ từ vặn nắp lại.
Cái bằng cấp đáng xấu hổ này.
“À.” An Noãn nói: “Tôi muốn hỏi, liệu tôi có thể tạm thời không đi làm không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là thế này.” An Noãn giải thích: “Lúc nãy tôi nghe anh và người khác nói chuyện, muốn tôi đến nhà ăn làm việc, tôi nghĩ, tuy cũng là một chỗ làm nhưng không học được gì cả.”
Chỉ cần để lộ vai và nửa trên lưng là được.
An Noãn nhìn anh hồi lâu, như bừng tỉnh: “À, anh có thể nói rồi.”
“Hửm?”
“Số tiền ít ỏi đó của cô có đủ không?” Sở Tuấn khinh thường nói: “Hơn nữa cô ăn ở nhà chúng tôi, cô nghĩ nhà tôi sẽ để cô trả tiền ăn ở à?”
“Nói.”
Sở Tuấn vẫn không nói gì.
Chương 11
An Noãn thở dài: “Đúng là như vậy, học hết lớp 5… thôi học giữa chừng. Nhưng đó không phải là lúc nhỏ không biết quý việc học, đến khi cần dùng sách rồi mới hận mình học ít sao? Bây giờ tôi biết sai rồi nên muốn bù đắp.”
Rõ ràng lúc nãy cô nghĩ rất kỹ, là muốn nghiêm túc bàn bạc với Sở Tuấn về kế hoạch nửa năm chứ không phải là cãi nhau.
Thời đại này phần lớn mọi người trình độ học vấn không cao nhưng An Noãn là con gái một, tuy mẹ mất sớm nhưng bố có công việc trong biên chế ổn định, đủ sức cho cô đi học.
Cửa văn phòng cũng không phải là cửa trong suốt, nếu Sở Tuấn mà rê/n rỉ, bị đồng nghiệp đi ngang qua nghe thấy thì không hay.
Trên vai và cánh tay anh quả nhiên có hai vết bầm đỏ.
Anh cởi mấy cúc áo trên rồi kéo nửa trên của chiếc áo xuống.
Bố An đánh gãy cả một cây gậy, cuối cùng cũng đành bó tay. Chỉ có thể như nhiều gia đình khác, nuôi ở nhà đến tuổi thì cho đi học một nghề.
An Noãn cảm thấy có chút không ổn.
Sở Tuấn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Cô không phải là tìm việc mà cô muốn tìm một công việc đúng chuyên môn của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ờ…”
Trong lòng An Noãn khẽ động.
Một cô gái từ nông thôn đến muốn làm anh thích, muốn thu hút sự chú ý của anh có thể dựa vào gì? Hình như chỉ có thể dựa vào tinh thần chịu thương chịu khó thôi nhỉ, không thể nào õng ẹo được. Bên cạnh anh có rất nhiều tiểu thư nhà giàu õng ẹo, An Noãn không phải loại “đặc biệt” gì hết, không thể so sánh được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Tuấn nghiêng mặt nhìn cô.
Là người thường xuyên rèn luyện lại đang ở độ tuổi sung sức nhất, cơ thể anh không có chút mỡ thừa nào, các đường cơ bắp mượt mà, vừa vặn.
Sở Tuấn vẫn không nói gì.
“Tôi biết trong cục của các anh có thư viện, bên trong có rất nhiều sách chuyên ngành. Tôi muốn một thẻ mượn sách, cái này không quá đáng chứ? Sau đó… tôi còn phải học tiếng Anh, tôi không có tiền mua máy ghi âm, có thể cho tôi mượn một cái không?”
Rất tốt, thú vị.
Có chút bất ngờ.
“Ông nội đã dặn phải tìm cho cô một công việc trong cục.” Sở Tuấn nói: “Bây giờ có hai công việc phù hợp với cô, một là đến nhà ăn giúp việc. Hai là, lúc nãy tôi cũng đã hỏi, trong cục còn thiếu một nhân viên vệ sinh. Cô có thể chọn một trong hai, hoặc tôi đi nói với ông nội là cô không làm được.”
Diễn biến câu chuyện không đúng rồi.
Lẽ nào lúc này Sở Tuấn không nên cảm động trước tinh thần ham học hỏi của cô sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ đề có chút lạc rồi.
Gần quan được lộc, không có nơi nào tốt hơn ở đây.
Trong lúc đang xoa bóp Sở Tuấn nói: “Lúc nãy cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”
An Noãn xoa nóng lòng bàn tay áp lên.
Ăn nhờ ở đậu, cãi cái gì mà cãi? Cãi không thắng được.
An Noãn sững sờ.
“Được, tôi làm. Tôi… làm nhân viên vệ sinh, nhưng tôi có một điều kiện.”
Vậy mà cô lại không muốn làm một ngày nào luôn.
Tuy trong mắt viết rõ “tôi tin cô mới là quỷ” nhưng quả thực không ngắt lời.
Ngay lúc đó, An Noãn cắn răng.
“Tôi đúng là nhìn lầm rồi, không ngờ cô lại là một người phụ nữ vừa lười biếng vừa tâm cơ như vậy.” Sở Tuấn đứng dậy, từ trên cao bao trùm lấy An Noãn: “Không muốn làm việc, muốn tôi nuôi? Thực ra rất đơn giản, cô an phận ở lại nửa năm, sau nửa năm rời khỏi Bắc Kinh, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Có thể hơi đau một chút, ráng chịu nhé.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Nhưng cô không thích học, lần nào thi cũng được 20 điểm, tiểu học còn một năm nữa là xong mà sống c·h·ế·t không chịu học tiếp.
Anh còn tưởng An Noãn ít nhất cũng phải giả vờ một chút, không nhiều thì cũng phải gắng gượng mười ngày nửa tháng chứ.
Sở Tuấn nhìn An Noãn với vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.
An Noãn cũng khổ tâm lắm.
“Được.”
Tuy nhiên Sở Tuấn không cởi áo hoàn toàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.