Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?


Sắc trờikhôngcòn sớm, bọn họ lại mệt, cũngkhônglo lắng tìm nhiều, chọn lữ quán gần đây, sau đó phi thường trùng hợp chính là chỉ còn lại phòngmộtgian hai người.

Bà của đứa békhôngthể nhịn, nhìn cháu trai bảo bối ngã rách đầu gối, lập tức chống nạnh mắng to, lôi kéo hai gãkhôngchođi. Cái gọi là đầu gấu béthìcó đầu gấu bà, loại bà già năm sáu mươi tuổi là khó chịu nhất, ngay tức khắcđãvây khốn hai gã. Hơn nữa xem náo nhiệt là thiên tính của mọi người, chung quanh hỗn loạn, hai ngườiđãmất dấu ba người Thuần Vu Tức.

Chờ bọn họthậtvất vả thoát thân, tìm nơi nơikhôngthấy ba người Thuần Vu Tức, vội vàng theo về khách sạn, pháthiệnba người này thế nhưng trả phòngđirồi.

Ánh mắt hốt hoảng, gã chạykhôngnổi hai bướcđãbị hai cảnh sát thường phục bên cạnh lao tới đè lại, “khôngđược nhúc nhích!đanglàm gì!”

Quách Nhung: “trênmáy bay a, đầuanhcòn dựa vào ngực tôi đó bằng hữu, có mềmkhông, dựa thoải máikhông?”

Quách Nhung từ Trường thành bò xuống, chỉ cònmộthơi thừa treo mạngnhỏ,nóicái gì cũngkhôngmuốnđiCố cung nữa, chân mềm ngồi dưới đất ôm chân Thuần Vu Tức khóc lớn tại chỗ, kêu lên muốn về,khôngbao giờ tới đây nữa.

trênmạng từng có truyền lưu, ở chỗ này, chỉ cần tùy tiện làmmộtchút khác thườngsẽlập tức bị cảnh sát mặc thường phục ấn ngã xuống đất. Hai kẻđitheo dõi trong lòng chột dạ, ánh mắt dáo dác tức khắc làm cho cảnh sát chú ý. Nếu chỉ như vậythìcòn tạm, nhưng trong đómộtgã trẻ hơn nhìn thấymộtngười đàn ông xông tới chỗ mình,khôngbiết thế nào cho rằng đối phương là cảnh sát thường phục tới bắt, sợ đến xoay người định chạy.

“Đây là quê nhà củaanh? Nhìnkhônghào nhoáng a, cũngkhôngcó gì náo nhiệt, tôi còn tưởng rằng lão bảnanhtừnhỏlớn lên ở trong ổ vàng.” Quách Nhung kéo hành lýđiởtrênđường cái trấnnhỏ, Thuần Vu Tức cũng nhìn xung quanh khắp nơi, trong ánh mắt tràn đầykhôngxác định.hắnrờiđiquá nhiều năm, rất nhiều cảnh tượng quen thuộc đều hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc đây là thời đại biến chuyển từng ngày, nhà cũ, dòng sông, cầunhỏ, con đường năm đó, tất cả đềukhôngcòn nữa.

Thuần Vu Tức trở về, pháthiệnQuách Nhung tắm rửa xong, đầu còn ướtđãnằm ởtrêngiường ngủ rồi, Quách Tiền còn ở trong phòng tắm rửa.hắnbuông đồ ăn vừa mua, lấy ramộtcái khăn lông, xoa đầu Quách Nhungmộtlúc, xoa tỉnh nàng.

Thuần Vu Tức ba người trả phòng chạy lấy người, cũngkhôngphải bởi vì pháthiệncó người theo dõi,trênthực tế bởi vì hai ngày này chung quanh quá đông người, hai nhóm theo dõi đều giống như tín hiệukhôngtốt, thường cắt đứt liên lạc, cơ bản cùng cấp vớikhôngcó mặt, hoàn toànkhôngcho cho người ta cảm giác bị theo dõi. Bọn họ sở dĩ nhanh như vậy chạy lấy người, là do Quách Nhung

Tình cảm nhớ nhà bỗng nhiên tràn ra, Thuần Vu Tức lập tức tìm vé máy bay, pháthiệncómộtchuyếnđitỉnh H, phi cơ cất cánh vào bốn giờ sau, cho nênhắnlập tức mang theo hai người thu thập hành lýđisân bay.

Thứ quen thuộc trôiđi, luôn dễ làm người ta thương cảm, Thuần Vu Tức nhìn chung quanh hết thảy, có chút trầm mặc. Quách Nhung thấy, ra ánh mắt với Quách Tiền, Quách Tiền làm dấu OK với nàng, tiến lên túm tay Thuần Vu Tức làm bộ đángyêu, “Ba, con rất đói a, sắp đói c·h·ế·t rồi!”

Gã còn chưa hé răng,mộtđồng lõa khác nhìn thấy đồng bạn bị bắt, sợ liên lụy đến mình, cũng chạyđi, kết quả đương nhiên cùng bị bắt lấy. Hai người bị mangđixác minh thân phận, kết quả trong cơ sở dữ liệu tội phạm tìm được thông tin bọn họ, là hai tội phạmđanglẩn trốn.

Ngày hôm sau sáng sớm, nàngđãbị lão bản vô tình kéo dậy từtrêngiường, nhét vào trong WC, Quách Tiền vừa đánh răng cho mình, vừa cầm bàn chải đánh răng quẹt quẹt vào cái miệng mở to của mẹ nó, Quách Nhung vẻ mặt si ngốc há miệng.

Gã ục ịch mặt đen xì tóc ngắn phun ramộtbãi đờm: “Mặc kệ bọn họ chạyđiđâu, tìm được rồithìthịt thằng đàn ông!”

Cuối cùng Thuần Vu Tức lựa chọnđitỉnh H, đó là quê nhà màhắnvà mẹ từng sống khi còn bé, là nơihắnlớn lên. Sau khi mẹ mất,hắnđược cha đón về, rất nhiều năm cũng chưa trở lại, có lẽ làkhôngmuốn trở vềmộtmình. Lúc này đây,hắnnhìn hai mẹ con bên cạnh, đột nhiên rất muốn đưa các nàngđithăm quê nhà năm đó.

Bởi vì Thuần Vu Tức là nam trang, bên cạnh còn dắt bạnnhỏQuách Tiền, bọn họ nhìn như làmộtnhà ba người, Quách Nhung ôm chânhắngào khóckhôngchịuđi, chọc đến người chung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người suy đoánhắnở bên ngoài ngoại tình, vợ mang theo con tới bắt gian, cầu xinhắntrở về.

khônghề nghi ngờ, ngày hôm nay hành trình ngắm cảnh Trường thành lại làm người ta mệt đến hư thoát. Đó làmộtloại cảm giác leo lên núi cao, dù rất mệt cũngkhôngthể ngừng, bởi vì phía sau vĩnh viễn có ngườiđangthúc giục mìnhđinhanh lên, đừng cản đường. Giờ phút này Trường thành tựa nhưmộtcon đường hẹp, toàn bộ khe hở đều bị người phủ kín.

Thuần Vu Tức némmộtcái gối đầu lên mặt nàng, đánh ngã nàng.

Ở đây liên tiếp hai ngày chịu tội, Quách Nhung tuyệt đốikhôngphải khổ nhất, mà khổ nhất chính là người Lệ Dạ pháiđitheo dõi giám thị bọn họ. Tổng cộng bốn gã, ba người bị phân phó tập trung vào Thuần Vu Tức, tuyệt đốikhôngthể mất dấu bọn họ, nếu gặp cơ hội còn phải xuống tay với Thuần Vu Tức, cho nên ngày đầu tiênđiquảng trường Thiên An môn, bọn họ liền xuất động hai gãđitheo.

hắnđè đè cái trán, “Thôi, được, nhanhđivào trong phòng.”

Hoảng hốt, Quách Nhung còn có ảo giác, cảm thấy mình là dân công rất nhiều năm trước ở chỗ này xây trường thành, mặt trời chói chang nhô lên cao, mồ hôi ướt đẫm.

Thuần Vu Tức nửa ngàykhôngnhớ ra việc này, “Chúng ta từng ngủ bên nhau khi nào?”

“không!không!” Quách Nhung chợt kêu thảm thiếtmộttiếng ôm lấy đùihắn: “Ba ba, ba ba, con sai rồi, ngài buông tha conđi, ngày mai chúng takhôngđibò Trường thành đượckhông?”

Lựa chọn thời gian nàyđira ngoài cũngkhôngphảimộtchuyệnnhẹnhàng, hơn nữa địa điểm Quách Nhung lựa chọn là thủ đô, chen chúc càng kh*ng b* nâng caomộtbước.

Hai ngườiđigiám thịmộtđikhôngtrở về, hai kẻ ở lại khách sạnkhôngbiếtđãxảy ra chuyện gì, cũngkhôngdám tùy tiện liên hệ, hơn nữa nhận tiền là phải làm cho Thuần Vu Tức, cũngkhôngthể ném xuống, chỉ đành tạm thời mặc kệ hai đồng lõa, ngày hôm sauđitheo ba người Thuần Vu Tức bò Trường thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quách Nhung vào phòng liền muốn lao lên giường, bị Thuần Vu Tức kéo lấy sau cổ, “Bôn bamộtngày,côcũng chưa tắm rửađãlao lên giường cọ cái gì. Nhanhđitắm rửa trước, tôiđihỏi bà chủ mua chút đồ ăn.”

Thuần Vu Tức chỉ có thể đáp ứng Quách Nhung, hủy bỏ hành trình mấy ngày sau ở thủ đô. Kỳ nghỉ còn mấy ngày, nếukhôngở thủ đô, vậy đến nơi khác, lúc này Quách Nhung nằm liệt, xua taynói: “đinơi nào cũng thế, ngườikhôngđông lắm là tốt rồi.” Nàng sợ,khôngđinổi.

Hai gã này từ trướcđãlàmmộtít chuyện làm ănkhôngđàng hoàng,trêntay còn có án mạng, nếukhôngcũngsẽkhôngvào mắt Lệ Dạ. Nhưng hai gã này tố chất tâm lýkhôngtính là đặc biệt tốt, tới Thiên An Môn nơi mà mười bước cómộtcảnh sát mặc thường phục, nhìn những ánh mắt sắc bén đó,khôngtự giác phát run trong lòng, cảm thấy có phải họ đangg hoài nghi mìnhkhông.

Thuần Vu Tức còn muốnđitìm nữa, Quách Nhung và Quách Tiền đều mệtkhôngchịuđi, Thuần Vu Tức trừng mắt nhìn Quách Nhungmộtcái, hận sắtkhôngthành thép, “Tôi đâykhôngphải cònđangsuy xét chocô!”

Thuần Vu Tức tin lời nàng ngụy biện. Quảng trường Thiên An môn biển người tấp nập, hồng kỳ phấp phới,mộtmảnh hải dương sung sướng. Thời gian này người lớn mang theo trẻ con ra cửa đặc biệt nhiều, Quách Nhung bị chenmộtngày, trở lại khách sạnmộtthân hôi rình, tinh bì lực tẫn mệt đến giống như c·h·ó, phun đầu lưỡi thừa nhận mình sai lầm. Phong cảnh gì cũngkhôngnhìn thấy, chỉ có nhìn thấy người.

Quách Nhung: “Tôiđangtìm tấm cardnhỏ, chính là cái loại thẻnhỏcủa tiểu thư bồi chơi vào đêm khuya tịch mịch, dù sao chúng ta cũng nhàm chán,khôngbằng tìm mấycôđến đánh bài?”

Tuần nghỉ lễ hoàng kim, toàn bộ điểm du lịch trong nước đều ở trạng thái chật ních, đến mức biến thành chen chúctrêntàu điện ngầm vào giờ cao điểm, nơi nơi người chen người, nếukhônggắt gao nắm tay nhau, lập tức là có thể bị dòng người chenđi, mười phần đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quách Nhung ngồi ởtrênrương hành lý bắt chéo chân, “Đừngnóinhư vậy mà, chúng ta lạikhôngphải chưa từng ngủ cùng nhau.”

Quách Nhung mắt buồn ngủ mông lung, kéo khăn lông xuống, “Tiểu thư, phục vụkhôngôn nhu, tôikhôngtrả tiền.”nóixong nàng cực kỳ nhanh nhẹn lăn vào mép giường, thành công tránhmộtkích của Thuần Vu Tức.

Thuần Vu Tức lấy lại tinh thần, cũng có chút trọc đầu, quen ở thành phố lớn thuận tiện mau lẹ, ở nơi địa phươngnhỏ, các loại APP có thể mau lẹ tra tìm khách sạn, nhà hàng đềukhôngthể dùng, chỉ có tự bọn họđitìm chỗ ở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba người thu thập cơm nước xong, Quách Nhung nằm ởtrêngiường ngược lạikhôngngủ được. Nàng bò dậy tìm kiếm khắp nơi, Thuần Vu Tức kỳ quái hỏi nàng: “côlục lọi cái gì?”

“Ai nha, cómộtđám sinh viên tới bên này vẽ cảnh vật, mấy lữ quán chúng ta đều ở đầy rồi!” Bà chủnóichuyện mang theo khẩuâmbản địa, mềm mại như là làm nũng. Quách Nhung nhìn lão bản, nghĩhắncũng là người nơi này, có thể hiểu loại lời này haykhông.

Dưới ánh mắt chần chờ của lão bản, nàng còn son sắt bổ sung: “Hơn nữa nghenóinơi đó cảnh vệ nghiêm ngặt, khẳng địnhsẽkhôngxảy ra chuyện gì,khôngphảianhnóicó người lén lútđitheo chúng ta sao,đichỗ đó đông người mới có cảm giác an toàn.”

Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?

Nàng nhìn con trai được Thuần Vu Tức bế lên,thậthâm mộ đến rơi lệ đầy mặt.

“Ba ba, conđikhôngnổi.anhcõng tôiđi, bắt tôi gọianhlà ông nội cũng được a!”

Quách Tiền nằmtrêngiường phía Thuần Vu Tức, ngồi dậy thay ba banóichuyện, “Là ba conkhôngđẹp sao, mẹ còn muốn tìm chịgáinhỏkhác?”

Lúc cao gầy và ục ịch tìm bọn họ nơi nơi, bọn họđãngủ ởtrênmáy bay. Hai gã tìmkhôngthấy bọn họ, gọi điện thoại cho Lệ Dạ, đám Thuần Vu Tứcđãtới tỉnh H,đangngồi xeđitrấnnhỏquê nhà của Thuần Vu Tức.

Hai gã này cũng có tiền án, trong đó cómộtkẻ lá gan đặc biệt lớn, lần ‘làm ăn’ này chính làhắngiới thiệu cho ba kẻ đồng lõa, cònhắnđãgiết vài người, tính tình cũngkhôngra gì, lúc bò Trường thành bởi vì cách quá xa ba người Thuần Vu Tức, rất nhiều lần thiếu chút nữa mất dấu bọn họ, có chút tâm phù khí táo, thuận tay phát giận đẩy ngã đứa bé đầu gấu đằng trướcđãchặn đường lại nhốn nháo.

Thuần Vu Tức: “A, đương nhiênkhôngđược,côcho tôi là loại người gọithìtới, đuổithìđisao.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quách Nhungkhôngtình nguyện bịhắnnhét vào phòng tắm. Từ khi có Thuần Vu Tức bên cạnh, lão Quách lôi thôi chưa bao giờ sửa sang mặt mũikhôngthểkhôngbị bắt buộc trở thànhmộttiểu mỹ nhân sạchsẽngăn nắp, luộm thuộm, thô lỗtrênngười đều bị màiđikhôngít, mà con trai nhếch nhác bên nàng cũngđãtrở thànhmộtđứa bé tinh xảo thơm tho —— nósẽchủ động chú ý học tập tác phong của ba ba. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thuần Vu Tức cũngkhôngđể ý tới nàng, bảo Quách Tiền ôm chặt cổ mình,hắnvươnmộtbàn tay dắt Quách Nhung, kéo nàng như cái bao tải to tiếp tụcđi.

Từtrênlầuđixuống là mấy nam nữ tuổi trẻ đeo bàn vẽ và quyển ký hoạ, đại khái chính là nhóm sinh viên tới vẽ cảnh vật mà bà chủnói, bọn họ vừa lúc nghe được lời này, đều vui cười tò mò nhìn hai người. Thuần Vu Tức mơ hồ nghe thấy hai nữ học sinh thấp giọngnói: “Má ơi thức ăn cho c·h·ó gì vậy, tớkhôngăn, phi!”

Quách Nhung trước khiđiôm con trainói: “đãlớn như vậy con còn chưa từngđithủ đô đâu, dẫn conđixem Thiên An môn, Trường thành và Cố cung nào!” Hơn nữa nàng cũng muốn nhìnmộtchút thế giới này so với trước kia có gìkhônggiống nhau.

Thuần Vu Tức dù sao cũng là nam nhân, lại kiên trì vận động, thể lực so với nàng tốt hơn nhiều, bị lăn lộnmộtngày cũngkhôngsao,nóivới nàng: “Chínhcôchọn bò Trường thành, ngày mai kiên trì bò xong cho tôi!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 120: Không được nhúc nhích! Làm cái gì?