Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?


Đối với hài tử mới đến, Ân Như Hứa phi thường bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn Ốc Độtkhôngngừng xoa tay. Ốc Đột biểuhiệnthậtcao hứng, bộ tộc tới chúc mừng,hắnđều khó được nể tình nhất nhất đều gặp, còn riêng dặn Ô Thiên Châu gọi phụ nhân trong tộc ừng sinh d·ụ·c vài hài tử tới đây, để các nàng chiếu cố Ân Như Hứa nhiều hơn.

“Về sau cũngkhôngthể lại phi ngựa như vậy, mấy tháng này phải dưỡngmộtchút, thân thể công chúa tuynóimấy tháng này tốt hơn, nhưng cũngkhôngthể so với những phụ nhân cường tráng, vẫn nên bớt lăn lộn mới được, tốt nhất trước đừng cưỡi ngựa, như vậy hài tử mới có thể yên ổn sinh ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hài tử mặt xanh trắng, taynhỏlạnh băng,đãkhôngcó hơi thở. Chuông đồng dưới điện Tinh Vu vang lênmộtđêm, cung yến vũ nhạc trước điện Triệu Tư cũng vang lênmộtđêm.

Ốc Đột: “Người nào làm nàng sợ hãi như vậy?”

Thân thể Ân Như Hứađangkhóc lớn, vì tan vỡ mà co rút, nhưng bên trong Ân Như Hứađãkhôngcòn sức lực làm ra phản ứng dư thừa, nàng chỉ cảm thấy lạnh, tựa hồ chính là nàng bị người ném vào trong nước.

Ân Như Hứa còn viết thư đưa về Ân quốc. Từ lúc nàng liên hôn gả đến thảo nguyên, thảo nguyên và vài toà thànhnhỏÂn quốc ở nơi giáp giớiđãkhôngcòn phát sinh va chạm, Ốc Đột quản thúc các bộ tộc tản mạn khắp nơi chung quanh,khôngđể bọn họ sinhsựnữa, hai bên quan hệ hòa hoãn hơn. Hơn nữa thương đội lui tới đông hơn, liền có thành trì bắt đầu nguyện ý đểmộtít người bộ tộc hiền lành vào thành, cũng cho phép bọn họ ở trong thành buôn bán cư trú.

Nghe lờinóinhư thế, nội tâm của Ân Như Hứakhôngcó cảm động, mà theo bản năng cảm thấy kinh sợ, nàng muốn duỗi tay che lại miệng hài tử, bảo nó đừngnóinữa, đừngnóiloại ra lờinóithế này, đừng dể người kia nghe được! Ân quốcđãbị diệt quốc,khôngcòn nhà để về. Nhưng nàngkhôngnhúc nhích được, thân thể của nàngkhôngđể nàng tự mình động đậy.

Có tộc nhân tuần tra ban đêm phát giác động tĩnh, còn tưởng rằngđãxảy ra cái gì, khẩn trương chạy tới, Ốc Độtnói: “Là ta,khôngcó việc gì.” Sau đó cũngkhôngdừng ngựa, trực tiếp chạy vội ra ngoài.

Tin tức cũngkhôngbiết thế nào truyền tới các bộ tộc, thực nhanh có các bộ tộc phụ thuộc khác tới tặng lễ, lại rất là náo nhiệtmộttrận.

“……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay Ân Như Hứa mềm mại nhưng có chút lạnh bịmộtđôi taynhỏkéo lên, đôi taynhỏđó nóng hầm hập, “Mẫu thân, có phải người tưởng niệm quê nhà haykhông? Ta nghe người tanói, người sinh bệnh là bởi vì nhớ nhà, ngườikhôngcần khổ sở nữa, chờ ta lớn lênsẽmang người về nhà.”

Ân Như Hứa quamộtlúc lâu mới lấy lại tinh thần từ trong đầm lầy ác mộng, nàng khống chếkhôngđược mà phát run, liều mạng chui vào trong lòng ngực Ốc Đột.

“Lạnh haykhông? Chúng ta trở về.”

Tấn Quốc vào thời điểm này tuyên bố triệt binh, trực tiếp vứt bỏ minh hữu là Triệu Quốc này.

Nàng biết kế tiếpsẽphát sinh cái gì.

“Từ mấy ngày nay hoàng thành đủ loại chuyện, xem ra bọn họđãsớm tính toán bỏ Du quan, trú đóng ở hoàng thành.” Triệu Tư chỉ địa đồ, “Chúng takhôngđánh hoàng thành, đường vòng đến Lang Chu.”

Phát giác lòng bàn tay nàng lạnh băng, Ốc Đột gắt gao cầm nàng tay, thuận tiện chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng ngực mình, “Ổn rồi, ổn rồi.”

Triệu Tư quả thực bị Tấn Vương ngu ngốc chọc cho muốn cười, đặc biệt là đối phương thế nhưng luôn miệngnóihắnkhôngbiết chỉ huy, khiến cho Tấn Quốc tổn thất đông đảo lương binh, nếu Tấn Vương ở trước mặthắn, Triệu Tư tuyệt đối có thểmộtkiếm chém c·h·ế·t lão bất tử kia.

Ân Như Hứa dựa đầu vàotrênngựchắn, nghe tiếng động nơi đó,nhỏgiọng ừmộttiếng.

hắnngủ đến nửa đêm, nghe thấy áp lực tiếng khóc, pháthiệnthê tử dường như thởkhôngnổi cuộn ởmộtbên, nhắm mắt lại khóc, vội đánh thức nàng.

hắnbị thươngkhôngnhẹ, mang theomộtbộ phậnnhỏtàn binh bôn đào về nước. Khiđithanh thế to lớn, trở về lại nghèo túng chật vật, đánhmộttrận đầu voi đuôi chuột như vậy, Triệu Tấn hai nước vốn là liên minhkhôngvững chắc liền lập tức liền tan vỡ.

“Tấn Quốc nàythậtsựđáng giận! Vào lúc này triệt binh, đối với bọn họ có chỗ tốt gì!” chúng tướng dưới trướng Triệu Tư đồng dạng phát hỏa,mộtđám đều mắng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phu nhân, tiểu điện hạ…… Tiểu điện hạ trượt chân rơi xuống nước,đã,đãđi, ngàikhôngcần khổ sở, ngàisẽcòn có hài tử khác ……” Tồn Thanh khóc lócnóivới nàng. Dùng đôi tay hài tử c·h·ế·t đuối,nhẹnhàng nâng nàng.

Ân Như Hứa còn chưa thể hoàn hồn, hoảng hốt mà nằm yênkhôngnhúc nhích, nàng đầy người mồ hôi lạnh, nước mắt rơi xuống,trênmá cũng làmộttrận đau buốt.

“Ừ, tađãbiết.”

Ân Như Hứa: “…… Takhôngnhớrõlà ai, chờ ta nhớ tới,sẽnóicho chàng.” Nàng ôn tồn mà ôm cổ Ốc Đột, trong lòng lại suy nghĩ, người kia tóm lại là phải c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tia nắng ban mai, chân trờihiệnramộtbạch tuyến, bạch tuyến này xua tan đêm tối, làm màu sắc tốiâmtrầm biến thành màu lam ủ dột, chờ đến lúc thái dươngđira, màu lam ủ dột lại biến thành màu lam trong sáng.

Lúc này là nửa đêm, bên ngoàimộtmảnh đen nhánh, ngồitrênlưng ngựa chạy băng băng, gió lạnh ập vào mặt. Ân Như Hứa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng kéo cương ngựa trong tay Ốc Đột, hai mắt đỏ bừng mà nhìn đêm tối phía trước, giục ngựa chạy như điên.

……

“Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ? Mau ra đây, phu nhân ngủ rồi,khôngcần đánh thức phu nhân.”

Tồn thanh ở bên ngoàinhẹgiọng kêu gọi, nhưngkhôngai trả lời nàng. Cái chăn mỏng của Ân Như Hứa bị ai kéo ramộtchút,trêngiường của nàng bò lênmộtcái thân mình nhonhỏ.

hắnchuẩn bịđimộthiểm lộ, nếu có thể thành công, lấy đô thành Lỗ Quốc tuyệtkhôngphải vấn đề. Đáng tiếc,hắnchú định là làm cái gì đềukhôngthể thành công, hiểm lộ thành hiểm cảnh, suýt nữa làmhắnđể lại mệnh tại nơi đó. Lỗ quân giống như sớm biếthắnsẽđiLang Chu, hoả lực tập trung hai mươi vạn chờhắntới.mộttrận đó, hai quân nhân số chênh lệchkhôngít, Lỗ quân lại vì bảo hộ gia viên mà tử chiến đến cùng, khí thế áp đảo nhiều lần Triệu quânđangthất ý, dù Triệu Tư bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể nhìn binh bại như núi đổ.

“Vương, ngài có biện pháp nào công phá hoàng thành?”

Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp, nàng nghĩ, đến tột cùng khi nào là mộng?hiệntại sao? Hay là Ân Như Hứa trong điện Tinh Vu kia?

Đây là thanhâmcủa cung nữ Tồn Thanh hầu hạ nàng trong điện Tinh Vu, Ân Như Hứa thậm chí còn quen thuộc thanhâmcủa nàng ấy hơn thanhâmTriệu Tư, bởi vì ở trong vô số lần tuần hoàn, nàng và Tồn Thanh ở chung nhiều nhất. Mặc dù có nguyện ý haykhông, hết thảy về nàng đều là Tồn Thanh chăm sóc, cung nữ này nghe lệnh Triệu Tư, làm nàng vừa hận lại thương.

Cho đến nàng hoàn toàn thoát lực, Ốc Đột mới tiếp nhận cương ngựa trong tay nàng, “Tốt hơn chút nào chưa?”

Vốn tưởng rằng lấy được Du quan, bọn họ có thểmộthơi thẳng đến đô thành Lỗ Quốc, đến lúc đó cũng coi như là có thể giảm bớt tổn thất, nhưng sau Du quan cómộtthànhnhỏkiên cố, lại ngăn cản đại quânđixuống.mộtlần cản trở này lại là nửa tháng, giống nhưmộtcay gai đâm vào mắt Triệu Tư.

So sánh với bên này, Triệu Tư lạikhôngđược tốt như vậy.hắnvì nhanh chóng phát binh thảo nguyên, tự mình mang binh tấn công Du quan, muốn sớmmộtchút kết thúc chiến dịch vẫn giằng co này. Con ngườihắnxácthậtcó chút mưu trí, trong vòng nửa tháng công phá Du quan, chính là tườn giữ Du quan cũng có người tài ba tương trợ, dùng gián kế ly, làm chủ soái Tấn Quốc và Triệu Tư sinh ra hiềm khích, cuộc chiến cuối cùng quân đội Tấn Quốckhôngnghe Triệu Tư điều phái, tự tiện hành động, làm cho mấy vạn đại quân thân hãm tử thành, tổn thất thảm trọng.

“Làm sao vậy, có phải nàng bị ác mộng haykhông, sao lại khóc thành như vậy?” Ốc Đột lau nước mắttrênmặt nàng.

Nếukhôngphải được tâm phúc liều c·h·ế·t cứu giúp, chỉ sợhắncũng c·h·ế·t ở nơi đó.

Ân Như Hứa đưa thợ thủ công tới thảo nguyên, trong mấy tháng này quen thuộc sinh hoạt trong bộ tộc, sau đó tuyển chọn người học, đồng dạng làm cho khí thế ngất trời.

Ân Như Hứa cùng với Ốc Đột nửa đêmđira ngoài cưỡi ngựamộttrận, Ân Như Hứa bình tĩnh lại liền cómộtdự cảm khó hiểu, cho ngườiđigọi y sư đến bắt mạch. Nàng vốn dĩ chỉ suy đoán, kết quảthậtsựbị nàng đoán đúng. Nàng có thai, cần dưỡng thai.

Ân Như Hứa thấy khuôn mặt hài tử trẻ con cùng ánh mắt nhu mộ nghiêm túc, còn xuyên qua mành thủy tinh, thấy được nam nhân đứng ở ngoài mành kia. Triệu Tư lẳng lặng đứng ở đó, như làmộtbóng dáng đáng sợ, ánh mắthắnlạnh băng, giống như băng tuyếtkhônghề có độ ấm đâm vào người. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẫu thân, mẫu thân.” Hài tửnhỏgiọng gọi nàng.

Ốc Đột pháthiệnnàngkhôngthích hợp, mày rậm nhăn lại, từtrêngiá bỗng nhiên cầm áo choàng, bao lấy chính mình và Ân Như Hứa, sau đóđinhanh ra khỏi vương trướng.hắnmang theo Ân Như Hứa lên ngựa, chạy băng băng đến cánh đồng hoang vu bên ngoài bộ tộc.

Đây làmộtloạt tiếng chuông đồng dưới hiên điện Tinh Vu ở vương cung Triệu Quốc. Hàng chuông đồngđãở chỗ này từ lúc xây dựng cung điện, dã có trăm năm, mỗi khi có mưa gió bồi hồi,sẽphát ra tiếng chuông thanh thúy như vậy, tháng ngày gió thu thổi muộn cùng mưa xuân kéo dàikhôngnghỉ, thường thườngmộtlần vang lên là cảmộtđêm.

Hầu hạ bên người Ân Như Hứa phần nhiều là cung nữ tuổi trẻ, có các phụ nhân này, liền trật tự hơn nhiều.

Ân Như Hứa: “Trong mộngkhôngdám khóc, cómộtngười làm ta sợ hãiđangnhìn ta.”

mộttrận cho dù thắng, cũng là thắng thảm, đối với Tấn Quốc mànói, càngkhôngđáng giá.

Gió thu hiu quạnh, quan tài lạnh lùng đưađi.

Mặc kệ là Ân quốc hay thảo nguyên, Ốc Đột là nam nhân tuổi này, bình thường đềuđãcó hài tử,hiệntại rốt cuộc truyền ra tin vui, toàn bộ tộc đều thập phần cao hứng. Tuy rằngkhônggiống các quốc gia Trung Nguyên rất coi trọng người thừa kế quân vương, nhưng nếu tộc trưởnganhminh có người thừa kế ưu tú,khôngthể nghi ngờ là làm người ta cảm thấy an tâm, đó đại biểu cho ngày tháng an ổn của bọn họ có thể kéo dài.

“Mẫu thân, người lại bị bệnh sao?” Đây làmộthài tử thực ngoan ngoãn, nghe lời lại hiểu chuyện, lúc tới thăm nàng chưa bao giờ lớn tiếng ầm ĩ, giống như sợ lớn tiếngmộtchútsẽlàm mẫu thânđangbệnh bị kinh sợ.

……

“Xácthậtcũngkhôngthể tiếp tục nữa, chuyện tới bây giờđãlà tênđãtrêndâykhôngthểkhôngbắn, cho dù Tấn Quốc triệt binh, chúng ta cũng phải đánh hạ cái hoàng thành nhonhỏnày!”

“Đinh linh linh ——”

“Lúc nàng nằm mơ sao lại khóc đếnnhỏgiọng như vậy, ta nghe cũng khó chịu, nếu nầng muốn khóc, lớn tiếng khóc lên, cũngsẽkhôngnghẹn đến mức khó chịu như vậy.” Ốc Đột bọc Ân Như Hứa, chậm rãiđivề bộ tộc.

“Cách lách cách ——”

Đây là thanhâmmành thủy tinh trong điện Tinh Vu bị người tanhẹnhàng lay động lại rung xuống va chạm vào nhau. Ân Như Hứa nằm ởtrêngiường, nghe thanhâmấy là biết có người tới.

“Khiếu Khiếu, Khiếu Khiếu?”

Tin tức này vừa truyền ra, liền có người truyền đến vô cùng kì diệu, đầu tiên là có ngườinóikhó trách hơn nửa đêm tộc trưởng đột nhiên chạy ra, sau lại truyền thành hơn nửa đêm đột nhiên có lưu quang lọt vào vương trướng, tộc trưởng và thê tử mới lánh ra ngoài,nóinhi tử của tộc trưởng trời sinh dị tượng, tất nhiên là nhân vật khó lường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 6 - Chương 140: Người nào làm nàng sợ hãi như thế?