Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây


“Nàng xem, chỗ này cũng có dấu chân gấu, dấu chân lớn như vậy, nhìn qua là con gấu lớn.”mộtđường dắt Ân Như Hứa, Ốc Đột thường thường chỉ vào dấu chân bỗng nhiên xuấthiệntrêntuyết ven đường, nghiêm trangnói.

Ân Như Hứa: “Bởi vìmộtdấu chân của nó cách quá xa cái dấu chân tiếp theo, từ bên kia đến bên này,khôngphải nhảythìchính là bay qua.”

Còn cómộtcây lụa màu dính máu.

Chỉ ngẫu nhiên vận khíkhôngtốt, nósẽgặp phải gấu. Đặc biệt mùa đông lạnh,trênnúi có con gấu mùmộtmắtkhôngtìm thấy đồ ănthìsẽmò về phía này. Tiểu Ốc Độtthậtkhôngcảm thấy mình có thể đánh được con gấu to bằng ngọn núinhỏkia, biện pháp của nó chính là lập tức chui vào dưới lớp tuyết phủ đầy đất, tự chôn mình xuống.

“Khả năng rờiđitìm thức ăn rồi.” Ốc Độtnóirồi định bắt hai con sói con, “Kỳ quái, lúc này sao lại có sói non như vậy, cũngkhôngphải lúc sói sinh sảntrênTuyết sơn.”

Nó ở trong nước thực linh hoạt, giốngmộtcon cá chui tới chui lui. Ở trong nước mở to mắt, tự mình trôi nổi trongmộtmảnh bóng tối ấm áp, dòng nước ôn nhu an ủi nó. Chờ đến lúcmộtngụm khíthậtdài sắp phun hết, nó nhún chân vọt lên mặt nước, thởmộtmồm to, lạimộtlần nữa chìm vào trong nước.

Thiếu niên quý tộc chếtđi, phụ thân gã kêu to muốn g**t ch*thắn, lão tộc trưởng rốt cuộc cũng quyết định g**t ch*thắn, nhưng cuối cùng kết quả là Ốc Đột g**t ch*t bọn họ.

Ốc Đột: “Ấmkhông?”

Cómộtngày, thiếu niên Ốc Đột trở lại bộ tộc,mộtquý tộc thiếu niên cùng tuổi nhìnhắnkhôngvừa mắt, sai người đưa chohắnmộtnồi thịt dê.

Hôm qua Ốc Đột mới đặt tấm da lên, hai con sói non hiển nhiên mới sinh rakhônglâuđangghé vào trong đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ốc Đột: “A? Vì sao?”

Ân Như Hứa: “……”

Ốc Độtkhôngnóigì,hắntrực tiếp dứt khoát mà dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu người nọ, máu tươi phunmộtvếtthậtdài. Lần đầu tiênhắngiết người, lạikhônghề sợ hãi.

Ốc Đột: “Ta chỉ là muốn ở đây tắm rửamộtcái,khôngmuốn làm gì khác.”

Ốc Đột bị nàng chọc cười, biết nàng đoán được sao lại thế,mộttay nàng bế lên, “Đúng rồi, ta đùa với nàng thôi, nàng có mệtkhông, ta ôm nàngđi.”

Ốc Đột: “nóikhôngchừng có gấu ở gần đâu đây.”

Ốc Đột nhìn, liền kể cho nàng chuyện xưa về đứa bé và con dê.

……

Ân Như Hứa quả nhiên có chút khẩn trương, dựa vàohắngần hơn.

Nhưng hôm nay ban ngày ở trong đại trướng ngủ đến ấm áp,hiệntại nókhôngngủ được, liền muốn chạyđikhắp nơi. Nó là hài tử có lá gan rất lớn, mỗi ngày đều có thể tự mình tìm được việc vui. Lúc từ trong trại dê bò ra ngoài, cómộtcon dê cắn quần áo nó.

Ốc Đột: “Ta nhìn hẳn là nàng muốn sờ. Sờ được mới có thể bắt tới cho nàng sờ,khôngsờ đượcthìkhôngbắt.”nóiđến bắt động vật thảo nguyên,hắnchính là người thuần thục nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngựakhôngđilên núi được, Ốc Đột liền dắt Ân Như Hứa dẫm lên tuyếtđilên.đingang qua rừng cây sam,hắnnhìn cành cây bị tuyết đè gãy, theo thói quen mà cầm lấy kéođi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khu nuôi dê cómộtcon dê,trênlỗ tai nó quấn lụa màu, đại biểu cho nóđãbình an sốngthậtlâu. Tập tục của bộ tộc Ô Đồ làsẽchọn hai con dê ở trong đàn để quấn lụa màu,khônggiết chúng nó, làm chúng nó sống đến khi c·h·ế·t già, dùng để tạ ơn ân đức trời cao. Vào đông lúc tiểu Ốc Độtkhôngra bên ngoài chạy loạnthìsẽdựa vào bên cạnh bụng con dê đó ngủ, mà lúc nó từ trong khu nuôi dê chạy ra, con dê đósẽnhẹnhàng cắn góc áo nó,khôngcho nó chạy lung tung ra ngoài.

“Ốc Đột,trênlỗ tai con dê đó vì sao cómộtcái lụa màu?” Ân Như Hứa chỉ vàomộtcon dê nổi bật nhất trong đàn dê kia.

Đối với rất nhiều người mànói, Tuyết sơnthậtnguy hiểm, với tiểu Ốc Đột xem ra, lại là địa phương rất thú vị. Nó biếttrênTuyết sơn cómộtcái hồ, vào mùa đông cũng vẫn ấm, ở bên trongmộtchút cũngkhônglạnh. Với nó xem ra, đó chính là ‘hồ thần’ chỉ có thể xuấthiệntrong các loại thần thoại truyền thuyết. Cùng như thường lệ, nóđivào nơi đó, ném cung tiễn cùng da bọctrênngười xuống, thình thịch nhảy vào trong nước ấm áp.

Ốc Đột đặt Ân Như Hứa ở bên hồ, nhiệt tình mời nàng thử nước ấm. Ân Như Hứa thử thăm dò dùng ngón tay xem xét hồ nước,thậtcẩn thận. Ốc Đột nhìnkhôngđược, túm lấy tay nàng đột nhiên ấn vào trong nước.

Cómộtlần con gấu mù đóthậtlâu cũngkhôngrờiđi, nó ở trong đống tuyết lạnh đến thiếu chút nữa tắt thở,đãkhôngthể nhúc nhích, làmộtdũng sĩ cũngđilên Tuyết sơn tuần tra kéo nó ra—— sau đó nó lớn lên, cómộtlần gặp lại con gấu mùmộtmắt đó, liền đánh c·h·ế·t, lột da mang về lót chân, thịt gấu tặng cho dũng sĩ lúc trước cứu nó.

“Xem, thế này quét ra dấu vết có phải rất thú vị haykhông.”

Bên hồ nước ấm tuyếtkhôngđọng được, mọc lênmộtmảnh cỏ xanh mượt mà, trong mùa đông như vậy có vẻ phá lệ tươi mới.trênhồ sương khói lượn lờ, đều là hơi nước ướt át.

Ân Như Hứa lúc đầu còn gắt gao kéo tayhắn, sau đó lạikhôngcó biểu tình gì, thậm chíkhônghé răng,khôngtrả lờihắn.

“Cònkhôngphải làmộtcon dê sao, ta riêng sai người g·i·ế·t nấumộtnồi thịt chia cho ngươi, ngươi nếm thử xem, ăn ngonkhông, so với thỏ ngươi đánh được còn ngon hơn nhiềuđi. Thế nào, ngươithậtsựcoi nó là a mỗ? Ha ha ha cười c·h·ế·t ta, cái gì mà con trai lang thần, ta xem ngươi là con trai của dêđi!”

Ốc Đột: “Trước kiathìcó, khi cònnhỏmỗi năm mùa đông ta đều có thể nhìn thấy, nhưng mấy năm nay dũng sĩ trong tộc vào mùa đông thường chạy lên núi bắt gấu, liềnkhônggặp được nữa.”

Hai con sói nonkhôngsợhắnchút nào, kêu ngao ngao, còn muốn cắn tayhắn. Ân Như Hứa lôi tayhắnlại, “khôngcần bắt, chúng tađivề, chỗ này nhường cho chúng nó ở tạm trước.”

Nó làmộttiểu hài tử như vậy, lớn xấp xỉ bằng cùngmộtcon dênhỏ, trón ở bên trong đàn dê nằm thànhmộtvòng, cũngkhôngcó ai pháthiện, chỉ là mùi vị hơi khó ngửi chút, nhưng nó cũngkhôngthèm để ý cái này.

Vào ban đêm, bên ngoài gió lạnh gào thét, từng cái lều chôn ở trong gió tuyết, yên tĩnhkhôngtiếng động. Lúc này, đại bộ phận mọi người đềuđãngủ, tiểu Ốc Đột từ trong trại dê bò ra.

hắntừ đứa bé nhonhỏbiến thành thiếu niên, con dê kia vẫn ở bênhắn. Thiếu niên Ốc Đột càng ngày càng cường tráng,hắncũngkhôngcần dựa vào những người hảo tâm trong bộ tộc trộm cho chút đồ ăn,hắncó thể tự mìnhđivào thảo nguyên tìm kiếm thứ có thể ăn.hắnbắt thỏ, chuột lười, có thể bắt chim giống liệp ưng, cơ hồhắnkhôngmuốn trở về bộ tộc.

Nó biết cómộtchỗ tường lùnđãsụpmộtgóc, người phụ trách đoạn tường đó vẫn luônkhôngsửa lại, nó có thểkhôngchút cố sức mà treo qua nơi đó. Nhảy ra khỏi nơi bộ tộc tụ cư, tiểu Ốc Đột tựa nhưmộtcon ngựanhỏ, ở trong đêm tối hướng vềphía tuyết sơn. Đôi mắt nó có thể thấyrõđồ vật ở trong bóng đêm, cho nên nómộtđường thuận lợi xuyên qua lùn cây cối dày đặc, kéo theo vài nhánh cây sam bị tuyết đè gãy, chạy vào trong núi.

Ân Như Hứa: “Ừ……khôngđược c** q**n áo.”

Ân Như Hứa nhìn dấu vếttrêntuyết, saumộtlúc lâu hỏi: “Có gấu sao?”

Kỳthậtnguyên nhân khiếnhắnđộng thủ rất đơn giản, với người khác xem ra thậm chí có chút buồn cười.

Tiểu Ốc Đột bị nó cắn góc áo,sẽnhớ tới lúc Na Nhật Tùng ra ngoài chạy loạn, a mỗ của nó cũng nhéo lỗ tai nó.

Bắt được thứ có thể ăn, nó liền trở lại chỗ vách núi bên hồ, nơi đó có những cành cây nó kéo từtrênđường tới, nó lấy nhánh câyđãmang đến, ngồi xổm xuống bẻ gãy nhóm lửa nướng ăn. Nhưng củikhôngnhiều lắm, thường thường đồ ăn đềukhôngnướng kĩ, bất quá cũngkhôngcó gì, nó vẫn có thể ăn thực vui vẻ, dù sao có thể lấp đầy bụng nó liền vui vẻ.

“Sao lạikhôngthấy sói mẹ?”

Ốc Đột cũngkhôngbiết làmmộttộc trưởng như thế nào, nhưnghắnbiếtrõmộtchuyện: những người vi phạm ý tứ của lão tộc trưởng, trộm đồ ăn chohắn; những nữ nhân ở trong đại trướng đắp thảm nỉ lên chohắn; những người đặt chủy thủ và cung tiễn của mình ở bên ngoài, coi nhưkhôngbiếthắnlấyđi; người cố ýkhôngsửa tường lùn, chẳng quan tâmhắnchuồn êm ra khỏi bộ tộc, lạiđitheo sau lôihắnra từ trong đống tuyết, ôm trở về …… những người này,hắnsẽkhônglàm cho bọn họ giống con dê kia, bị người ta tùy ý g**t ch*t.

Ở trong nước nó giơ chân lên, nhìn thấymộtcái vết thươngtrêncẳng chân bởi vì ngâm nước lâu nên bắt đầu chảy máu, nó tiện tay lau lau, rồi vẫn lại bò lên bờ. Nósẽđichung quanh thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được con vậtnhỏnào haykhông. Tuy rằng nó còn rấtnhỏ, nhưng săn thú dường như là bản năng sinh rađãcó sẵn, nó thể thấy thỏ chạytrêntuyết, có thể nghe thấy chim bay qua nhánh cây.

Ân Như Hứa bỗng nhiên nghiêm túcnói: “Con gấu này có thể nhảythậtxa, còn biết bay.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hắc, đây là chỗ của ta, da của ta, các ngươi nhanh tránh ra.” Ốc Đột ngồi xổm nơi đónóivới hai đôi mắt to thủy linh linh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Ốc Đột quay đầu gãi gãi đầu dê, “Takhôngngủ, tađira ngoài chơi ~” Nó kéo góc áođãbiến thành màu đen của mình về, bò ra ngoài nhìn nhìn chung quanh. Nó chuẩn bịđilên Tuyết sơn, nhưng tuyết sơn luôn rất nguy hiểm, cho nên nó lặng lẽ chạy ra phía saumộtcái lều trại nào đó trước, đào tuyết đọng nơi đó, từ bên trong lấy ra tớimộtthanh chủy thủ cũ, sau đó nhảy đếnmộtcái cửa lều, cầm cung tiễn tùy tiện ném ở đó lên, đeo ởtrênngười.

“Vì sao ta thấy cái gì tò mò, chàng đều thích bắt nó lại cho ta sờ?” Ân Như Hứa pháthiệnỐc Đột có thói quen này.

Bộ tộc từ trước có rất nhiều quý tộc, đương nhiên cũng áp bách tộc dân bình thường khác.mộtđại bộ tộc kéo dài lâu,thìsẽxuấthiệngiai cấp như vậy, những bọnnhỏquý tộc chán ghét Ốc Đột, bởi vì Ốc Đột ưu tú hơn bọn họ, cho dùhắncònkhôngcómộtbộ quần áo ra hình dạng,trênngườikhôngcó bất kì trang sức gì, ăn thức ăn so ra kém xa bọn họ, nhưnghắnvẫn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.

Ốc Đột lộ ramộtchút thần sắc kinh ngạc: “…… Oa, giống nhưthậtsựcó gấu.” Trong lòng lại trộm vui vẻ,hắnvì dẫn thê tử có mang lên đây chơiđãtự mìnhđilên làmmộtphen chuẩn bị trước, kỳthậtdấu chân này là ngày hôm quahắnđilên, nhàn rỗikhôngcó việc gì làm ra để hù dọa thê tử.

“Lạnh haykhông? vách núi bên cạnh chỗ trũng kia ta đặt miếng da, còn có đồ vật nhóm lửa, ta lấy cho nàng?”

Cuối cùnghắnvẫn tắm ở đây, Ân Như Hứa vìhắnyêucầu mãnh liệt, ngâm cái chân.

Ân Như Hứa cùnghắncùngđiđến chỗ trũng ở vách núi bên kia xem, lại pháthiệnchỗ đó bị kháchkhôngmời mà đến chiếm mất.

Tất cả mọi người bịhắndọa tới, bao gồm lão tộc trưởng cha ruộthắn. Nhiều năm qua, lão tộc trưởng luôn sợhắnsẽgiống như tiên đoán mà thay thế vị trí của mình. Sở dĩ chưa giếthắn, có thể là bởi vì vunói, giếthắnsẽkhiến cho lang thần phẫn nộ và trả thù, lão mới nhịn xuống, để cho Ốc Đột tự sinh tự diệt. Nhưng ai biếthắnlại bình an trưởng thành, còn dám g·i·ế·t người.

Ân Như Hứa kéo kéo tóchắn, “Thôi, để chúng nó ở đóđi. Đây là sói sao?”

Buổi tối bình thường nókhôngcó chỗ đểđi, tuy rằng a mỗ của Na Nhật Tùng trộm bảo nóđiđến lều nhà bọn họ ngủ, nhưng bởi vì việc này, nam nhân nhà nàng khẳng định lại đánh nàng, cho nên Ốc Độtkhôngmuốnđi.

Bất quá đó là chuyện nămhắnhắnmười bảy mười tám tuổi. Trước khi lột da con gấu,hắncòn g·i·ế·t lão tộc trưởng cùng hơn nửa quý tộc Ô Đồ.

Ân Như Hứa chỉ vàomộtcái dấu chân: “Đây nàykhôngphải dấu chân gấu?”

Hôm nayhắnmuốn mang Ân Như Hứađixem cái hồ nước ấmtrênTuyết sơn.

Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 6 - Chương 144: Nói không chừng có gấu ở gần đây