Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu


Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu

Tân Tiểu Lộ nhịnkhôngđược, cánh tay đều sắp bị nàng cào rách. Tân Yến Lai cầm thuốc lại cưỡi xe đạp đưa Tân Tiểu Lộ về nhà, nhanh chóng cho nàng uống thuốc, lại bảo nàng rửa qua tay và chân, thuận tiện bôi thuốc cho nàng.

Xe đạp nhanh chóng lao xuống dốc thoải, ban đêm gió thổitrênđùitrênmặt, Tân Tiểu Lộ cảm thấy hơi dễ chịu hơn. Tân Yến Lai đạp xe cònkhôngquên an ủi nàng: “Tiểu Lộ, chúng ta lập tức đến rồi, em ôm chặtanh, đừng để ngã.”

Tân Yến Lai lại đè chân nàng xuống: “Đừng lộn xộn, thuốc bị trôi hết, đểanh.” Hơn nữa mặc váy như vậy mà nâng chân lên …… Vừakhôngcẩn thận liền thấy…… a.

Động tác củahắnthực nhanh, đẩy xe đạp ở trong lều ra, chở Tân Tiểu Lộ mở cửa sânđira ngoài.hắnquần áo dép lê cũng chưa đổi, tốt xấu còn nhớrõdi động và ví tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ngoại bị động tĩnh này đánh thức,đitới nhìn kỹ, ngắt lời: “Là dị ứng, ông lái xe đưacôbéđiphòng khám xem.”

Hừm, quả nhiên bị pháthiện. Tân Tiểu Lộ tâmnói, chính làkhôngnghĩ tới chỉ cònmộtngụm, nếukhôngcũngsẽkhôngbị pháthiện. Ông ngoại nhìn biển xốc xốc khóe miệng, mặc kệ bọn họ.

“Đây là làm sao vậy?”

Ông ngoại lặng lẽđilênmộtlần, cũngkhôngra tiếng, đứng ở ngoài cửa nhìn trong chốc lát, nhìn thấy cháu ngoại hết sức chuyên chú chiếu cố người ta, lại lặng lẽ xuống lầu trở về phòng.

‘Than’ đồ nướng ăn khuya ở Sa Trì rất có danh tiếng, các nơi bán đồ nướng đều gọi là ‘quán’, bọn họ nơi này gọi là ‘than’. Dọc bãi biển lớn, tới ban đêm dựng lên chợ đêm đồ nướng, quy mô rất lớn.

Bờ biển có ngườiđangđốt pháo hoa, đại khái là có người qua bên đó chơi rồi nhất thời hứng khởi. Chính là pháo hoa hai màu thực bình thường, cũngkhôngbắn lên rất cao, bangmộttiếng nổ vang, thực nhanhđãtiêu tán,khôngcó gì đa dạng, nổ hơn mười lầnthìkhôi phục bình tĩnh.

Hải sản và đặc sản nướng, ăn ngon lại rẻ, trong lúc chờ đồ ăn đưa lên, chung quanh bất tri bất giácđãngồi đầy người, mười mấy sạp,trêntrăm trương cái bàn, cũng chỉ còn lại mấy bàn chưa ngồi đầy, cònkhôngngừng có xeđitới đây. Cái loại minibusnhỏnày, đỗ ở bãi đất trống cách đókhôngxa,đixuống làmộtđám bảy tám người trung niên, ước chừng làanhem ranóichuyện phiếm uống rượu;mộtnhà ba người cưỡi xe máy; xe con chở đôi tình lữ; có ngườimộtmìnhđitới; còn cómộtđám trẻ con đạp xe tới.

Cũng may phòng khám còn chưa đóng cửa. Hẳn là bên này luôn có người ăn hải sản bị dị ứng, bác sĩđãgặp nhiều, xem qua tình huống của Tân Tiểu Lộ liền rất bình tĩnhnói: “Dị ứng hải sản, kê chút thuốc về uống, chỗ đỏtrênngười thoa chút thuốc là được.”

Tân Yến Lai: “Nghe thấykhông, bia cũngkhôngthể uống trộm.” Đại khái chính là bởi vì thích nàng, cho nên càngkhôngdám để nàng cómộtchút thói quen xấu, lo lắng mình dạy hư nàng. Tân Yến Lai trong lòng có chút ưu sầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sạp cũngkhôngxa, Tân Yến Lai ở bên đó hômộtcâu, Tân Tiểu Lộ nhìn thấy trong tayhắngiơ lên con tôm hùm to, móng vuốt còn múa may giữakhôngtrung, rất là hung thần ác sát.

Bác sĩ: “Phỏng chừng là hôm nay ăn quá nhiều, còn nữa, đừng uống rượu,sẽbị nặng hơn. Tiểucônương, cháu đừng gãi nhiều, nhịnmộtchút.”

“Tiểu Lộ, ăn cái nàykhông?”

Tân Yến Lai khó xử lại có chút xấu hổ mà nhìn nàng,khônghé răng.

Để Tân Tiểu Lộ tự mình làm, vài cái liền cào trầy da. Ngón tay Tân Yến Lai thon dài cầm lấy cánh tay nàngnhẹnhàng gãi,hắnmới vừa rửa sạch tay, ngón tay lạnh lạnh, cầm lấy liền thoáng giảm bớt cái ngứa đến muốn mệnh này.

Tôm hùm cũng có thể nướng ăn? Tân Tiểu Lộ trước kiathậtđúng là chưa từng ăn, nàng làm cái dấu OK, “Ăn.”

Sáu bảy giờ, mặt trời gần nhưđãlặn, quán nướng bắt đầu buôn bán, dựng lều, kê bàn ghế, đốt than bày đồ ăn,khôngkhí theo mặt trời lặn cùng ồn ào náo động lên.

“……”rõràng lúc trước cònmộtngụm, sao lại hết? Đầu tiênhắnnhìn về phía ông ngoại, ông ngoại cầm xiên que, ănmộtmiếng đậu nướng, làm nhưkhôngthấy ánh mắthắn. Tân Yến Lai sáng tỏ, quay đầu nhìn Tân Tiểu Lộ, nàng bình tĩnh uống Coca của mình, cắnmộtmiếng bạch tuộc ướp cay.

Tân Tiểu Lộkhôngthầy dạy cũng hiểu làm nũng, đầu cọ lên tay Tân Yến Lai còn mang mùi thuốc, thanhâmyếu ớt: “…… Em khó chịu.”

Tân Yến Lai quá nửa đêm mới đứng lên, lúc nàyđãsắp hừng đông, thần sắc khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.hắnngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn Tân Tiểu Lộ trong chốc lát, mặt nàng còn có chút đỏ, nhìn đáng thương lại đángyêu,hắnnhịnkhôngđược cúi người ởtrêntrán nàng khe khẽ hônmộtcái, sau đó tay chânnhẹnhàng đứng dậy trở về phòng mình.

Tân Yến Lai lại đặt bia lên mặt đất,nóivới Tân Tiểu Lộ: “Emkhôngthể uống đồ có cồn.”

Bọn họ ăn xong bữa tiệc nướng này, ba người chậm rì rìđitrở về. Rời khỏi chợ đêm nướng ầm ĩ, rẽ qua hai con phố, ồn ào và náo nhiệt chỉ còn loáng thoáng. Sau khi ăn xong. tiêu thực là hoạt động thực nhàn nhã. Bọn họđiđếnmộtcái dốc thoải, Tân Yến Lai chỉ chỉ về phía bờ biển, “Em xem.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên kia đồ ăn đều bày ra, bởi vì nướng ở bờ biển, đặc biệt nhiều hải sản, còn đều thực mới mẻ, đặt ở trong bồn to để mọi người chọn. Chủ quán ở đó lải nhải: “Aiz, đều là vừa vớt lên, để ở đây tổng cộng cũng chưa đến hai giờ, mọi ngườinóimới mẻ thế nào, bên này nhiều nhà nướng như vậy, còn đừngnói, nguyên liệu nấu ăn nhà tôi là mới mẻ nhất, ngon nhất.”

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống biển, mùi khói nướng và mùi thơm tràn ngập bãi biển, xung quanh đều là tiếng kêu và tiếngnóichuyện, mỗi người đều biểu tình sinh động, trong ánh mắt mang theo cảm xúc bất đồng. Ở đây vào thời điểm này Tân Tiểu Lộ có thể dễ dàng cảm giác được cảm nhận làm ‘người’. Loại cảm giác có thể dễ dàng mà cảm nhận được làm ‘người’ là thế nào. Loại cảm giác này càng nhiều,thậtsựkhiến nàng cũng như bị cảm nhiễm càng nhiều ‘nhân khí’.

Bình bia bốc lên hơn lạnh, bọt bia tràn ra ngấm ướt khăn trải bàn dùngmộtlần. Ăn đồ nướng, uống đồ uống lạnh, đại khái là lúc thả lỏng tự do nhất trong mùa hè. Làm Tân Tiểu Lộ có chút kinh ngạc chính là ông ngoại cũng thực hưởng thụ thời gian như vậy.nóithế nào đây, nhìn qua ông ngoại hẳn là kiểu người già nghiêm túc, pha trà táo đỏ tập dưỡng sinh,khôngnghĩ tới ăn đồ nướng cũng thuần thục như vậy.

Tân Tiểu Lộ ùng ục ùng ục uống Coca, thực dứt khoát đáp ứnghắn: “khônguống.”

“trênđùi cũng ngứa.” Tân Tiểu Lộ nằm đó giống như sủi cảo chiên, lật tới lậtđi, cong chân ý đồ cọ cọ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tân Tiểu Lộ ngồi ở phía sau, cầm di động và ví tiền củahắn, dùngkhôngngón tay cào cánh tay.nóithật, ngứa so với đau càng muốn mạng người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nửa đêm, Tân Tiểu Lộ tỉnh lại, nàng cảm thấytrênmặt,trêntay,trênchân đều ngứa,trênlưng cũng có chút ngứa. Hôm nay nàng khó được ngủ sớm, lại đột nhiên bị ngứa tỉnh. Mở đèn xem, làn datrêncánh tay đỏmộtmảnh, nhìn vào gương,trêncổ cũng vậy.

Tiểu ca ca lo lắng lại đau lòng còn ngượng ngùng, trong chốc lát giúp nàng gãi gãi cánh tay, trong chốc lát giúp nàng cào cào cẳng chân. Qua chốc lát Tân Tiểu Lộ còn muốn lật người để tiểu ca ca cách lớp áo cào cào phía sau lưng cho nàng.

Tân Yến Lai mơ hồ bị đánh thức, mặc áo thun và quần đùi bò dậy, nhìn thấy bộ dáng Tân Tiểu Lộ,hắnbị hoảng sợ, lập tức thanh tỉnh, đeo mắt kính chạm chạm vào tay nàngđãđỏ ửng.

Trong phòng đèn tắt, chỉ chừamộtcái đèn bàn mờ nhạt, cửa sổ sát đất mởmộtcánh, cửa cũng mở ramộtnửa, trong phòng có gió vào, nhiệt độ thực thích hợp để ngủ. Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, có lẽ là bởi vì Tân Yến Lai có kiên nhẫn gãi những chỗ ngứa nhất, Tân Tiểu Lộ rốt cuộc chậm rãi ngủ say,khôngbất an xoay xở nữa.

Tân Tiểu Lộ cào cào cánh tay mình, “Phỏng chừng là dị ứng.”

khôngphải là ngon lắm. Trong ánh mắt của ông ngoại, dường nhưkhôngcó việc gì, nàng đặt lại vại bia về chỗ cũ.

Chợ đêm đồ nướng ở Sa Trì bên nàythậtsựnáo nhiệt, là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày trừ chợ rau buổi sáng. Đến chợ đêm bên này ăn đồ nướng trừ cư dântrêntrấn Sa Trì còn có người trong thành phố gần đấy, bình thường mọi ngườiđixe hai mươi phút là tới rồi. Đặc biệt là mùa hè, rất nhiều người có thói quen buổi tối chạy ra kiếm đồ ăn, bữa khuya ăn đồ nướng là lựa chọn chung của vô số người.

Tân Yến Lai: “Nhưng lúc trước em ấy ăn hải sản, sao chưa từng bị như thế?”

Gãi gãi nàng liền ngủ rồi, ngủ rồi cònkhôngngừng nghỉ, mày nhăn chặt, trong lúc ngủ mơ vẫn theo bản năng muốn cào chỗ ngứatrênngười, Tân Yến Lai vốn dĩ định rờiđi, nhìn nàng thế này, chỉ có thể tiếp tục ngồi lại tại chỗ xoa cho nàng.

Nhưnghắncũng chưa kịp ngăn cản, Tân Tiểu Lộ liền phắtmộtcái kéo áo phía sau lưng lên, còn đeo nịt ngực, đưa lưng về phíahắn, “Thực ngứa, nhanh lên.”

Phòng khámtrêntrấn cũngkhôngxa, mỗi lần bọn họđingang qua chợ bán thức ăn đều có thể nhìn thấy. Tân Yến Lai nghe ông ngoạinóikhôngphải chuyện lớn, thoángnhẹnhàng thở ra, kéo Tân Tiểu Lộđixuống lầu,nóivới ông ngoại: “khôngcần, ông ngoại cứ tiếp tục ngủ, con mang Tiểu Lộđinhìn xem.”

Tân Yến Lai quay lại ngồi xuống, cầm lấy vại bia, nhấc lên thấynhẹbẫng.

Cảm giác ngứa cả người khó mà chịu nổi, Tân Tiểu Lộ cào cào cổ mìnhđira ngoài, gõ cửa phòng Tân Yến Lai.

Tân Tiểu Lộ: “Emkhôngbôi đến.”

Thừa dịp Tân Yến Lai đứng dậyđisạp bên kia gọi thêm đồ ăn, Tân Tiểu Lộ bưng bia củahắnlên uốngmộtngụm. Tổng cộng chỉ cònmộtngụm, bị nàng uống hết.

Mặt nàng cũng bởi vì dị ứng trở nên hồng hồng, nhìn xácthậtkhôngtốt lắm, Tân Yến Lai do dự lại do dự, vẫnkhôngđành lòng, “anhnhẹnhàng gãi cho em được chưa?”

Mấy người Tân Tiểu Lộđisớm, người còn chưa quá đông, phần lớn đều vừa tớikhônglâu, ngồi ở bên bàn chờ đồ ăn, bọn họ chọnmộtsạp gần bờ biển, ông ngoại và Tân Yến quay lại gọi món ăn, Tân Tiểu Lộkhôngnhúc nhích, ngồi tại chỗ nhìn mặt trời lặntrênbiển. Người địa phương nhìn quen mặt trời lặn, đối với Tân Tiểu Lộ mànóilà phi thường thú vị, nhìn rất nhiều lần cũngkhôngchán. Nơi này mặt trời lặn, ánh sáng mặt trời và sóng biển buổi tối đều thực đẹp.

Đáng tiếc,mộtngày vốn vui vẻ như vậy lạikhôngkết thúc tốt đẹp.

Tuy rằng bôi thuốc mỡ, nhưngkhôngthấy hiệu quả ngay, Tân Tiểu Lộ vẫn là cảm thấy thực ngứa, cứ nhịnkhôngđược duỗi tay cào. Tân Yến Lai rửa sạch tay trở về, nhìn thấy nàng muốn cào, vội vàng túm tay nàng, “Đừng cào đừng cào.”

Tân Yến Lai giúp nàng bôi cánh tay, nghe nàngnóicòn ở sau lưng, tức khắc sửng sốt, sau đónói: “trênlưng cũng có? Cái này…… em tự bôiđi?”

Tay và chân những chỗ này còn dễnói, khó chịu nhất chính làtrênlưng, Tân Tiểu Lộ càokhôngtới, ngứa đến thiếu chút nữađicọ tường.

Đồ nướng bọn họ gọi được bưng lên, mùi thịt và hải sản thơm ngài ngạt tức khắc nồng đậm, đặt ở trước mặt Tân Tiểu Lộ là tôm nướngđãbổ, dầu tỏi trong tương sáng bóng còn xèo xèotrênthịt tôm đặt trong vỏ tôm màu đỏ. Nghêu sòđãmở miệng, bạch tuộc rảithìlà nướng thơm lừng, cánhỏnướng dài chưa bằng ngón taykhôngcó xương, xốp giòn phủmộttầng ớt bột, còn có các loại thịt và rau…… Chỉ nhìnđãkhiến cho người ta ngón trỏ đại động.

Tân Yến Lai mua đồ uống,hắnvà ông ngoại mỗi ngườimộtvại bia đá, còn Tân Tiểu Lộ chính làmộtlon Coca.

Nơi đó xácthậtcómộtmảnh màu đỏ. Tân Yến Lai yên lặng lấy thuốc mỡ bôi cho nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 7 - Chương 164: Nhìn đáng thương lại đáng yêu