Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
Liêu Đình Nhạn: “…… Oa nga.”
“Mẹ nó, ai cho ngươi lá gan làm Thiếu Nguyên ca ca của ta!đitìm chếtđi!”
Tân Tiểu Lộ ômmộtđống đồ uống trở lại, Đường Lê tiếp nhận sữa bò nàng phát, cảm thánnói: “Sữa bò cũng có thể uống sao? Xem ra thế giới này cũngkhôngphải rất khó sống a, cung cấp vật tư phong phú như vậy.” Nàng lấy đồ ăn mình tìm được ra, thậm chí còn có các loại đồ làm bếp.
Khương Vũ Triều: “……cônóicũng có khả năng.”
Quamộtlát, trong tiệm thu thập xong, Bạch Lăng đóng kín cửa, để những người khác tìm búp bê.
Mấy người chọn trung tâm mua sắn gần đấy, bởi vì bên trong có thể tìm được đồ ăn, hơn nữa vài người các nàng, Liêu Đình Nhạn, Ân Như Hứa, Đường Lê quần áo đều hơi rườm rà, muốn đổi quần áo thuận tiện hơn.
Mọi người nghe Đường Lênóivề phu quân đao khách đệ nhất giang hồ của nàng, lúc trước là đệ nhất sát thủ, về hưu rồi mỗi ngày buồn rầu bảo trì dáng người như thế nào, nửa đêm trộmđira ngoài luyện đao.
Đường Lê: “Cũng tốt, học sinhyêuđương cũng phải tích cực hướng về phía trước.”
Bởi vì Liêu Đình Nhạn nhắc nhởmộtcâu, cuối cùng các nàng ở vòng ngựa gỗ xoay tròn trong công viên giải trí gần đó tìm được ngườinhỏỐc Đột. Cho dù làmộtđại hán chín thước cưỡi ngựatrênthảo nguyên, biến thành búp bê rồi cũng làmộtthú bông đángyêu, Ân Như Hứa sửa sang đầu tóc hỗn độn cho búp bê, “Rốt cuộc tìm được chàng.”
Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tụcđitìm ba búp bê còn lại. Chỉ còn Ân Như Hứa, Liêu Đình Nhạn và Khương Vũ Triều chưa tìm được.
Bạch Lăng cuốn nửa ngày, ngồi ởtrêncây búa cuốn, rốt cuộc cuốn xong toàn bộ. Cuộn dây màu đen to bằng bàn tay đươc nàng cầm trong tay, hệ thống lần thứ ba kích phát.
Liêu Đình Nhạn: “Tuổinhỏyêusớm chính là như vậy, trừ bỏ học tập vẫn là học tập.”
Liêu Đình Nhạn: “A ha ha, hoặc là bảo tàng, mộ đế vương linh tinh gì đó.”
“Chiều muộn, chúng ta trước tìmmộtchỗ nghỉ ngơiđi?” Đường Lê kiến nghị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Lăng bắthắnxuống, lấy ramộtcái nhẫn vừa rồi mang ra từ trong tiệm, tròng lên miệng quạ đen, “Chờ trở về, đeo cùng giống chàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
—— “Chúc mừng Bạch Lăng, được đến vật trang sức ‘ Lục Lâm Sinh ’×1”
“Có thể ở thế giới kỳ quái này gặp được cáccô, tôi cảm thấy làmộtduyên phận thực thần kỳ, vì duyên phận này, làmmộtly Coca.”
Bạch Lăng nhìn, amộttiếng,khôngchút để ý, bắt đầu động thủ cợi sợi dây quấntrênbúa. “Nga, hảo lạc,đithôi.”
Đường Lê: “Được, chúng ta làm cái lẩu, làm cay chocô, hôm naycôvất vả.”
Tay nghề của nàng thựckhôngtồi, cơ hồ hóa hủ bại thành thần kỳ, hoàn cảnh đơn sơ cùng tài liệu thưa thớt như vậy, thế nhưngthậtđúng là lăn lộn ramộtcái lẩu phong phú.
Bạch Lăng cầm theo chùy: “Để tôiđi……”
“thậttốt quá,đãtìm được bốn cái.” Đường Lê cườinóimộtcâu, trở về nấu cơm.
Tớimộthiệu sách gần nhất, Tân Tiểu Lộđithẳng đến quầy thi đại học,điqua chỗ cómộtđống lớn sách luyện tập, tài liệu phụ đạo luyện tập ngoại khóa.
Những người khác nghe vậy đều vây lại.
Quách Nhung nhanh chóng bắt lấy búp bê xinh đẹp mặc váytrênquầy nước hoa, quả nhiên, tất cả mọi người đều nghe thấy lại lần nữa vang lênmộttiếng —— “Chúc mừng Quách Nhung, lấy được vật trang sức ‘ Thuần Vu Tức ’×1”
Mọi người nhìn nhaumộtcái, bỏ qua nàng. Khương Vũ Triềunói: “Ca ca nhà tôi là minh tinh,anhấy thực thích c·h·ó, cho nên tôi cảm thấynóikhôngchừnganhấysẽở cửa hàng sủng vật.”
“Ở chỗ này.”
Tân Tiểu Lộ yên lặng ngồi vào trongmộtgóc, từ trong rổ để đồ uống móc ramộtngười đeo kính, búp bê đầy người dáng vẻ thư sinh.
Về vật trang sức búp bê của từng ngườisẽở nơi nào, mọi người đều có ý tưởng bất đồng, tiểu bạch long là người có vũ lực giá trị đệ nhất, có thể lên tiếng đầu tiên.
Bạch Lăng: “Oa! Váythậtđẹp mắt!”
Ân Như Hứa: “Ốc Đột nhà ta là nam nhi thảo nguyên, từnhỏlớn lên ởtrênlưng ngựa, hẳn là có quan hệ đến cái này.”
Ân Như Hứađangcẩn thận nhấm nháp coca Tân Tiểu Lộ đưa cho mình, vừa định hỏi cái này là cái gì, hương vị có chút kỳ quái, liền nhìn thấy Tân Tiểu Lộ lấy búp bê ra. “A, búp bê củacôcũng tìm được rồi?”
điquamộtcửa hàng đồ trang điểm, Quách Nhung theo bản năng nhìn thoáng qua vào bên trong, dừng bước chân, “Ai, hình như tôi tìm được lão bản của rôi rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
NgườinhỏTốn Nô nằm ởmộtbên, mạc danh có loại hơi thở sốngkhôngcòn gì luyến tiếc.
“Điều kiện đơn sơ, tùy tiện làm chút đồ ăn cho cáccô.” Nàng thay đổi cái váy thuận tiện hơn, vén tay áo lên nấu cơm. Bạch Lăng ngồi xổm bên cạnh nàng, “Tôi muốn ăn cay!”
Quyển 9 - Chương 187: Toàn bộ nữ chính 2
Bởi vì mục tiêu của Tân Tiểu Lộ minh xác nhất, mọi người quyết địnhđihiệu sách trước, đương nhiên cũng là vì muốnđihiệu sách tìm xem có bản đồ thành phố haykhông, như vậy có lẽ càng thuận lợi tìm được búp bê của những người khác.
Đường Lê: “Tiểu bạch long,trênngườicôkéo cái dây từ nơi nào đến?”
Tân Tiểu Lộ sờ sờ búp bê tiểu ca ca của mình, “Ở trong ngăn tủ đặt đồ uống.”
Liêu Đình Nhạnnóivề Tư Mã bạo quân, tật xấuthậtnhiều, lạikhôngthích ăn cơm, ngủ lại ngủkhôngngon, tính tình kém cỏi.
“Tôikhônghiểu nha……khônghiểuhắnsẽbiến thành cái bộ dáng gì, tôithậtkhôngnhậnrõ.” Bạch Lăng ôm cự chùy của mình, “Có khả năng là búp bê người, cũng có khả năng làmộtcuộn len sợi, có khả năng làmộtcon chuột, có khả năng làmộtcon quạ đen, còn có khả năng làmộtrồng đen.”
Quạ đennhỏvà bóng đêm hòa hợp thành nhất thể.
Đoàn ngườiđira ngoài, tiếp tụcđithư viện.trênđườngđingang quamộtcửa hàng trang sức, Khương Vũ Triều kiến nghịđixem, “Thiếu Nguyên ca ca từng quảng cáomộtmẫu nhẫn, khả nănganhấy lại ở chỗ này.”
Tiếp theo, ở cửa hàng sủng vật tìm ca ca Thiếu Nguyên của Khương Vũ Triều. Xácthậtlà tìm được rồi, nhưng búp bê bị nhân viên cửa hàng sủng vật biến thành tang thi treo ởtrênngười.
Liêu Đình Nhạn: “nóithực ra, cuốn lão công thànhmộtcuộn, cái thao tác này là lần đầu tiên tôi nhìn ấy.”
đira ngoài hai bước, nàng chợt dừng lại, lại amộttiếng, quay đầu trở về nhặt lên đầu sợi vừa bị ném xuống đất nhìn kỹ. Đường Lê mấy người thấy nàng như vậy, quay đầu, “Làm sao vậy?”
Bạch Lăng đáp ứng lời mời,nóicho mọi người thế giới huyền huyễn của mình,nóiđạo lữ có thể biến thành cuộn len đen,nóihắnđói cực kỳ còn biết ăn đất.
Quách Nhung cười hì hì: “Lão bản nhà tôi là đại lão nữ trang, cái loại đẹp tuyệt nhân gian ấy, nếu có búp bê mặc váy xinh đẹp, khẳng định chính làhắn, dù sao hết thảy chỗ có quần áo đẹp đều có khả năng.”
“Búp bê ởtrênngười tang thi! Tang thi đó chạy trốnthậtnhanh, sắp bịhắnmangđi!”
Tân Tiểu Lộ so với những người khác càng bình tĩnh,nóichuyện cũng lời ít mà ý nhiều, chỉ hai chữ: “Hiệu sách.”
Bạch Lăng ừ nửa ngày, chần chờ cuốn đầu sợi ở trong tay lại. “Hình như là khờ phê nhà ta …… Ta cuốn lên xem có phảihắnhaykhông.”
“Ai,khôngphảicônóisẽở hiệu sách thư viện sao, sao lại tìm được rồi, tìm được ở đâu?”
Quách Nhung: “Nhạ, chocôxem.”
Bạch Lăngđiở cuối cùng,khôngchú ý vừa rồi dưới quầy trân châu lăn ramộtcuộn len đen, đầu sợi len treo ởtrêncây búa của nàng. Các nàngđira ngoàithậtxa, Đường Lê trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy xa xa phía sau Bạch Lăng kéo ramộtsợi màu đen,mộtđầu sợi khác biến mất ở góc đường.
Thừa dịp trời còn chưa tối, mấy người rửa sạch ramộtkhu vực an toàn ở trung tâm mua sắn, lại tìm được rất nhiều quần áo, đồ ăn trở về. Quần áo là trực tiếp dùng cái giá đẩy đến, chủ yếu là Khương Vũ Triều và Quách Nhungđichọn, đồ ăn là Đường Lê, Bạch Lăng tìm, Liêu Đình Nhạn và Ân Như Hứa ở lại tại chỗ dọn sạchsẽ, bố trí tốt chỗ đêm nay mọi người nghỉ ngơi, Tân Tiểu Lộ cảm giác tồn tại có chút thấp, tất cả mọi người sau khi trở về mới có Đường Lê phản ứng lại, hỏi: “Tiểu Lộ đâu?”
Nàng cho rằng ca ca sữa bòsẽở hiệu sáchhắnthườngđinhất,hắnthích nhất mua các loại sách. Nhưng cuối cùng nàng lại tìm đượchắnở trong ngăn tủ đồ uống. Nàng quen uống sữa bò, cũng thích uống Coca,hắnở chỗ giữa hai loại đồ đó, ômmộtchai sữa bò nhìn nàng.
Bị bày thànhmộtloạt, ba búp bê vàmộtcon quạ đen, mắt đậu đen nhìn các nàng ăn uống.
Đường Lê là chịgáinhỏtính cách ôn hòa, đối với ai cũng thực chiếu cố, Bạch Lăng và Liêu Đình Nhạnmộtngọtmộtmặn, đều thuộc về đám người vây xem, quần chúng ăn dưa.
mộtcâu chưanóixong, Khương Vũ Triều cao lãnh bạch lĩnh, cầm theomộtcái xẻng sắt ven đường, hùng hổ đằng đằng sát khí đuổi theo, biểu diễn cho các nàng xemmộtcôgáiyếu ớt xé sống tang thi.
Bạch Lăng: “Búp bêthậtngoan lặc! Cho tôi chơi sao!”
Liêu Đình Nhạn nhảy dựng lên: “A, cái lẩu!đãlâu tôikhôngăn cái lẩu chính tông! Vãi lúa!”
Liêu Đình Nhạn bỗng nhiênnói: “Kỳthậtvườn bách thú có ngựa, còn có đoàn xiếc cùng với công viên giải trí cũng có ngựa.”
Liêu Đình Nhạn: “Tư Mã hoàng đế nhà tôi kia đầu óc có chút tật xấu, khả năngđibệnh viện tâm thần tìm xem là có thể tìm được.”
Quách Nhung: “Cái này gọi là chữ giản thể, để tôi giải thích chocô!”
Cùng lúc đó, cuộn len đen trong tay Bạch Lăng có biến hóa, biến thànhmộtcon quạ đen nhonhỏđen xì, quạ đennhỏmở ra cái cánh ngắn ngủ, chậm rì rì bay đếntrênđầu Bạch Lăng, nằm bòkhôngnhúc nhích.
Ở hiệu sách thứ nhất,khôngtìm được búp bê, cũngkhôngtìm được bản đồ. Hiệu sách thứ haikhôngtìm được búp bê, nhưng tìm được bản đồ, thông qua bản đồ, các nàng tìm ra thư viện thành phố, quyết địnhđinơi đó nhìn xem.
Ân Như Hứa: “Những quyển sách này …… chữ bên trong thế nhưng tôi xemkhônghiểu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Lê sờ sờ đầu nàng, “Thực lo lắng chohắnđi, nếukhôngtôi dạycôlàm mấy thứ cháo dưỡng sinh đơn giản, có lẽhắnsẽnguyện ý ăn nhiềumộtchút.”
“Lão bản, có phảianhhaykhông, kêu chimộttiếng?” Quách Nhung làm bộ muốn xốc váy của búp bê, bị búp bê xinh đẹp đámộtcước, gót chânnhỏcăn bản đákhôngđau, ngược lại đá đến Quách Nhung lộ ra tươi cười b**n th**. Búp bê Thuần Vu Tức dường như trợn trắng mắt, dùng tay sửa sửa nếp uốntrênváy, đoan trang ưu nhã đứng ở trong tay Quách Nhung, gật gật đầu với các emgáichung quanh vây lại nhìn,khôngchút nào luống cuống.
Quách Nhung: “Xem ra, em gai Lộ và ca cacôấy ký ức có vẻ thảm thống, đều là học tập.” Nàngnói, lộ ramộtcái cười của học tra thả vào xã hội.
Tiểu bạch long: “Để tôi tới.” Nàngmộtcước đá văng cửa kính, lạimộtcước đá baymộtcon tang thi trong tiệm ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quách Nhung: “Thế giới huyền huyễnthậtkhó mà tưởng tượng.”
Quách Nhung xăm cánh tay đưa ra dị nghị: “Vì saokhôngphải trại nuôi c·h·ó?”
Mọi người lại cùng nhau nhìn về phía người cuối cùng, thiếu nữ Tân Tiểu Lộ văn tĩnh.
Trong tiệm trang sức tang thi còn rất nhiều, chen chen chúc chúcmộtđoàn. Trừ tiểu bạch long vung chùy đập mạnh, người có sức lực cầm vũ khí ở bên cạnh đập theo,thậtsựkhôngđượcthìđứng ở phía saukhôngchọc phiền toái, bảo vệ tốt chính mình.
Quạ đennhỏghé vàotrênđầu nàng phẩy phẩy cánh, có chút vui vẻ.
“Nếukhôngcó, chúng ta liềnđichỗ sau tìmđi.” Mọi người lạiđira ngoài.
Khương Vũ Triều có chút nôn nóng, nhưng cũng chưanóigì,đivườn bách thú để Ân Như Hứa tìm tiểu Lang Vương Ốc Đột thảo nguyên trước. Nhưng mà các nàngđikhắp vườn bách thú cũngkhôngpháthiệnbúp bê Ốc Đột.
Ân Như Hứa và Tân Tiểu Lộnóitương đối ít,mộtlà văn tĩnhkhôngthíchnóichuyện,mộtlà nghekhônghiểu lắm, cho nên đại bộ phận thời gian đều an tĩnh nghe. Khương Vũ Triều nhìn qua có chút cao ngạo, nhưng ở chung trong chốc látsẽpháthiệntính cách nàng khá tốt, hỏi gì đáp nấy, Quách Nhungthìngười nào cũng có thể buôn chuyện, đầy miệng trời nam biển bắc, lờinóitoát ramộtcổ hơi thở của chịgáixã hội, lập tức sắp biến thành giang hồ kết nghĩa.
Bạch Lăng và Liêu Đình Nhạn ăn xong chầu nàyđãbị Đường Lê thuyết phục,mộtmiệng gọi chị, sau đó bất tri bất giác, liền biến thành tiệc trà của bảy người phụ nữ.
Các nàngđihồi lâu, thái dươngtrêntrời cũng sắp lặn.
Khương Vũ Triều cẩn thận tìm kiếm, lạikhôngcó pháthiệngì,khôngkhỏi thất vọng. Bạch Lăng kéo búa lớn,điđến quầy trang sức vật phẩm trân châu, gặpmộtđôi nhẫn, trân châu màu tímmộtlớnmộtnhỏ, trong lòng có chút thích, duỗi tay cầm lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.