Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
Đường Lê hầm canh cá, ngồi ở kia ăn xongmộtôm quả dại chua ê ẩm, nâng mặtnóivới Tốn Nô: “Ca cathậttốt, về sau ta gả cho ca ca đượckhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thuần Vu Tức nhìnmộtcái,khôngnóigì. Quách Nhung trêu chọc nửa ngàykhôngthấyhắnphản ứng, vừa sờ túi quần pháthiệnthế nhưng có tiền, chạy đến nơi xa mua hai cái que kem, trở lại bên người Thuần Vu Tức mờihắnănmộtcây. Rốt cuộc ăn ké chột dạ, Thuần Vu Tức lúc này mớinóichuyện cùng nàng.
“……khôngphải.” Tiểu Tốn Nôđiđến bên cạnh nàng.
Đường Lê nhìnhắnluyệnmộtlúc: “Ca ca, ngươi có thể bắt cákhông, suối bên cạnh có cá, ngươi bắtmộtcon, ta hầm canh cá cho ngươi uống.”
Thuần Vu Tức: “Thích.”
Nhìn đôi mắt xanh quen thuộc kia, Ân Như Hứa hai mắt sáng ngời. Là Ốc Đột! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Lăng dùng sức sờ sờ đầu c·h·ó của nó, khen ngợi: “Thực ngoan!”
Đứa bé xấu xí ôm đầu mình, nơm nớp lo sợ mànóilại: “Ta, ta thích, ngươi.”
“Em lạc đường sao?”
Đường Lê vặn đầu: “Takhôngbiết, tỉnh lạiđãở chỗ này, nơi nàykhôngcó người khác, ta sợ hãi.” Nàng tiến đến bên người tiểu Tốn Nô, kéo quần áohắn, “Ta cònthậtđói.”
Thuần Vu Tứckhôngchút do dự: “Tớ.”
Khương Vũ Triều nháy mắt mềm nhũn: “Em, emkhôngbiết.”
Dã hài tử Ốc Đột khoác da sói, đôi mắt cũng rất sáng,khôngngừng vòng quanh Ân Như Hứa, ngồi xổm bên cạnh nàng, lôi kéo góc váy nàng. Váy lụa mềm mại bị Ốc Đột vừa túm liền xuấthiệnmộtdấu bàn tay màu đen.
Tân Yến Lai tuy rằngkhôngquen biết nàng, nhưng vẫn theo bản năng sửa đúngnói: “khôngphải, đọc là ‘tôi thích bạn ’.”
Khi Đường Lê trở lại trong phòng, còn nhịnkhôngđược cười, cười xong lại thở dàimộttiếng, “thậtnhớhắnvà bọnnhỏ.”
Đường Lê phụt cười ra tiếng, tiến lên kéo tayhắn, ôn ôn nhu nhunói: “Ta lập tức trở về gặp ngươi, lại chờ tamộtchút.”
Tiểu Tốn Nô đeo Tốn Đao của mình, dọn ra hai cái ghế, lại đem thức ăn bày ởtrênbànnhỏ.
Tốn Nô vài tuổi cònkhônghiểu thế gian hiểm ác, cả ngày bị nhốt ở chỗ này luyện đao, nhìn thấy bégáingây thơ đángyêunày tuổikhôngkhác mình lắm mà gọi mình là ca ca, trong nhất thời liền có chút do dự.
……
“anhđiđây.” Hề Thiếu Nguyên vẫy vẫy tay với nàng.
Cuối cùng chỉ còn lại Tân Tiểu Lộ, mọi người sôi nổi an ủicôgáinhìn qua dị thường văn tĩnh, “khôngcần phải gấp gáp,côxem tất cả mọi người đều thuận lợi như vậy,cônhất định cũngsẽthuận lợi, có thời gianmộtngày đó, từ từ tới.”
Tân Tiểu Lộ: “A.”
Tiểu Tốn Nô lúc nàynóithật, “Thích.”
Nàng quả nhiên xuấthiệnởtrênmộtmảnh thảo nguyên, bất quá vẫn mặc váy Ân quốc,trêntóc quấn tua vàng cùng đóa hoa, đeo vòng cổ ngọc, là bộ dáng tiểu công chúa kim tôn ngọc quý.
“Ai, ngươi chạy cái gì!”
Bạch Lăng chụp vai nàngmộtphen, “Yên tâm, chúng ta nhất định thực nhanh có thể trở về!”
Khương Vũ Triều lắc đầu, nhìn gương mặthắntươi cười, buột miệng thốt ramộtcâu: “Em thíchanh!”
Ốc Đột nhảy tới nhảyđi, luôn an tĩnhkhôngnổi, hiển nhiênhắnthực hưng phấn, vòng quanh Ân Như Hứa nhìn tới nhìn lui, thường thường kéo kéo váy nàng, còn có dải lụa cộttrêntóc, thậm chí chạm vào lục lạcnhỏtrêncổ tay nàng, hiếm lạ vô cùng.
Đường Lê nhìn muốn cười, đứa bé của nàng và Tốnthậtsựgiống Tốn Nô như đúc, mỗi ngày ăn cơm,sẽdọn ghế cho tỷ tỷ của nó, đũa cũng bày lên.
Khương Vũ Triều,khôngthể hiểu được hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Hề Thiếu Nguyên: “Emđilạc?anhđưa emđicục cảnh sát đượckhông?”
“Ta thích ngươi! Ngươi làm tức phụ của tađi!”
Toàn bộ quá trình ba phút cũng chưa dùng đến, là nhanh nhất trong bảy người.
“Ngươithậtlà đẹp mắt!”
Tiểu Tốn Nôkhôngquá quen thuộc mà lui ramộtbước, rồi lạikhôngkéo tay nàng ra.hắnsuy nghĩmộtlát,mộttay bị nàng kéo,mộttay còn cầm Tốn Đao của mình,nói: “…… Tađilấy đồ ăn cho ngươi.”
“Oa a a a!” Ốc Đột kêu to chạy xa.
Tiếp theo là Quách Nhung, nàng cười làm cái dấu thắng lợi với mấy người, cà lơ phất phơ vào cánh cửa kia.
“Ca ca, ngươi có đói bụngkhông? Chúng ta cùng nhau ănđi?”
Đường Lê: “khôngphải? Vậy, ca ca cũng thích ta sao?”
Khi cònnhỏtóc nàng đặc biệt ngắn, dì ở cửa hiệu cắt tóc coi nàng là bé trai, trực tiếp cạo đầu nàng thành trái kiwi, chỉ cómộttầng tóc ngắn ngủn như gốc rạ. Hơn nữa mặc áo ba lỗ và quần đùi của con trai, cả ngày lăn lê bò toàitrênmặt đất, cũngkhôngai có thể nhìn ra kỳthậtnàng là bégái.
Quách Nhung tiếp tục: “Ghét!”
Đường Lê ăn xong rồi cũngkhôngvộiđi, hất cẳng chân hừ ca, ngồi ở bên cạnh nhìn Tốn Nô nhonhỏluyện đao.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, Ân Như Hứa quay đầu lại cẩn thận đánh giá con ‘sói’ chạy tới, lúc này mới pháthiệnkỳthậtcũngkhôngphải sói, mà làmộtđứa bé khoác da sói.
Thuần Vu Tức theo bản năng đáp: “Cậu.”
Sau đó nàng cầm tờ giấyđiđến bên Tân Yến Lai, lôi kéo quần áohắn.
Quyển 9 - Chương 189: Toàn bộ nữ chính 4
Khương Vũ Triều: “Còn có thể như vậy?”
Đường Lê: “Ngươi thích ta?”
Nàng đứng ở ven đường,khôngbiết nên làm thế nào tìm Thiếu Nguyên ca ca, chỉ có thể đứng tại chỗ.
Thuần Vu Tức: “Đen.”
Đến phiên Khương Vũ Triều, gia cảnh nàng thực tốt, khi cònnhỏchính là kiêu ngạo như tiểu công chúa, cònkhôngquá thích để ý tới người khác.đivào quang mang, nàng nhìn thấy chính mình mặcmộtcái váy rennhỏ, giày da màu đỏ, còn đội mũnhỏxinh đẹp, đeo cặp sách thỏ con.
“Tiểu ca ca, ngươi là người ở nơi này sao? Ta lạc đường, ngươi có biết đây là chỗ nào haykhônga?” Tiểu Đường Lê ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn quamộtchút cũngkhônggiống nhưđangnóidối.
Quách Nhung gặp đượchắn,mộtchútkhôngthấy bên ngoài, thò lại gần ngồi ởtrênghế bên cạnhhắn, “Hắc!”
Quách Nhung cười: “Tớ trước, ‘ Lớn ’.”
Quách Nhung aimộttiếng, ra vẻ khiêm tốn mà xua tay, phù phiếmnói: “Nào có, nào có, chút tài mọn thôi, tôi thường đùa lão bản nhà tôi như vậy,hắnđều phản ứngkhôngkịp ha ha ha ha!”
Quách Nhung: “Trắng.”
Tiểu Tốn Nô: “Ừ, ta thích ngươi.”
Lúc trước lần đầu tiên nàng thấyhắn, cũngkhôngbiết về sau chính mìnhsẽthíchhắnnhư vậy, cho nên chỉ cómộtít đáng thương, nhưnghiệntại, lại nhìn thấyhắndạng này, trong lòngkhôngbiết có bao nhiêu khổ sở.
Đứa bé xấu xí hoảng sợ mà nhìn nàng.
Kế tiếp chính là nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tân Tiểu Lộ chỉ vào mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹotrêngiấy,nói: “Tôi tích bùn.”
Cái gì đượckhông, idolnóiđương nhiên được! Khương Vũ Triềukhôngchút do dự gật đầu,đitheo phía sauhắn,đitrong chốc lát bịhắnđưa đến cục cảnh sát gần đó.
hắnbuông đao, “Chung quanh đâykhôngcó thôn nào, ngươi làm thế nào tới được?”
nóixonghắnpháthiệntựa hồ có chútkhôngđúng, khuôn mặtnhỏthoáng chốc đỏ lên, phồng gương mặt trừng Quách Nhung. Quách Nhung lại cười ha ha, lao lên giống lưu manh hônmộtngụm lên khuôn mặt người ta, nhảy xuống ghế chạyđi, “Cảm tạ bảo bối! Tớ cũng thích cậu ~” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quách Nhung: “Cậu.”
Ân Như Hứa: “Chờđã?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ.” Ân Như Hứa lay động tay, lục lạctrêntay liền đinh linh linh.
Bạch Lăng: “Vì saokhôngđược?côcũng có thể làm bộ dáng này mà!”
Chỉ là, Ốc Đột ở đâu đây?
Quách Nhung: “Chúng ta chơi trò chơiđi.”
Khương Vũ Triều quay đầu, thấy được Thiếu Nguyên ca ca của mình co lại.hắnso với nàng hơi cao hơnmộtchút, ômmộtcon c·h·ó con le lưỡi,đanglo lắng mà nhìn nàng, “Saomộtmình em ở chỗ này, ba mẹ em đâu?”
Khương Vũ Triều: “Tôikhôngcó khả năng tùy tiện như vậy với Thiếu Nguyên ca ca.”
“Ngươi chờ đấy, tasẽđến tìm ngươi.”
Quách Nhung: “Chúng tanóitừ trái nghĩa, chính là tớnóimộtchữ hoặc làmộttừ, cậu phảinóitương phản, ai thuathìmời người kia ăn vân phiến đường bên kia!”
Tốn Nô rất thích ăn cá, khi cònnhỏkhẩu vị đại khái cũngkhôngsai biệt lắm.
Tân Tiểu Lộ gật đầumộtcái,đivào cánh cửa.
Ân Như Hứa có chút tiếc nuối, kỳthậtnàng muốn lưu lại chỗ này nhìn tiểu Ốc Đột trong chốc lát, nhưng vừakhôngchú ý,hắnliềnnóicâu kia ra.
Thuần Vu Tức: “Trò chơi gì?”
Tiểu Tốn Nô chớp đôi mắt,khôngbiết trả lời như thế nào, Đường Lê sắp nhịnkhôngđược cười ra tiếng, liền cúi đầu làm bộ xoa xoa đôi mắt, “Ca ca có phảikhôngthích ta haykhông?”
Tiểu Tốn Nô lắc đầu, thực nghiêm túcnói: “khôngđược, sư phụ tasẽkhôngđáp ứng.”
“Đánh chếthắn! Đánh c·h·ế·t cái sửu bát quái này!”
Ốc Đột chưa thấy, xa xa lại nhìn thấymộtcon sói chạy tới. Ân Như Hứa sửng sốt, quay đầu liền chạy. Nàng cũng sinh sống ởtrênthảo nguyên mấy năm, đương nhiên biết sói thảo nguyên đáng sợ,hiệntại nàng là dạng này cũngkhôngcó biện pháp đối phómộtcon sói.
Nàng nhanh chóng trở về, thấy được ánh mắt kính sợ của những người khác.
Lão bản Thuần Vu Tức nhà nàng lại bất đồng, lúchắnlớn lên là đại lão nữ trang, khi cònnhỏlại là tiểu lão nữ trang, để tóc dài, khuôn mặt thanh tú, ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới sân khấu kịch, hoàn toàn chính là bégái.
khôngđược a, đểhắnđinhư vậy liền thất bại! Khương Vũ Triều lại cộp cộp cộp chạy đến phía sau Hề Thiếu Nguyên, cùngđitheohắn.
“Ca ca, nơi này còn có trứng gà, ta chưngmộtcái trứng gà cho ngươi đượckhông?”
“Ngươi ăn.” Tiểu Tốn Nô đẩy canh trứng trước mặt Đường Lê, tuy rằng cố ý xụ mặt làm biểu tình nghiêm nghị, nhưng trong mắt trước sau mang theomộtchút tò mò.
Hề Thiếu Nguyên: “A? Em làm sao vậy, sợ hãi sao?”
Quách Nhung trở lại căn phòng kia, nghe đượcmộtmảnh tiếng cười. Ân Như Hứa thường nghe nàng giới thiệu đồ vật mìnhkhôngbiết, hơi chút quen thuộc với nàngmộtchút, lúc này khó được mở miệng vui đùa: “Thế nhưng còn có thể như thế,thậtsựbội phục.”
Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười, Ân Như Hứa cười, trong lòng có chút chờ mong, nàng cũng muốnđigặp Ốc Đột khi cònnhỏmộtlần. Ốc Đột từngnóicùng nàng chuyện khi cònnhỏ,nóichính mình là dã hài tử nơi nơi chạy loạn ởtrênthảo nguyên,hiệngiờ nàng có thể chính mắtđigặp ‘ dã hài tử’ nàymộtlần.
Tiểu Bạch Lăng đuổi theo lại cho bọn họ mỗi đứamộttrận đòn hiểm, lúc này mới trở về bên cạnh Lục Lâm Sinh. Giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấyhắn, giốngmộtđống bùn xám xịt, che cái mặt xấu xíkhôngdám gặp người.
Nhưng nàng mặc váynhỏxinh đẹp, lại là đứa bé, căn bảnkhôngchạy được xa.
Nàng thực quen thuộc mình biến thành trẻ con, càng quen Tân Yến Lai biến thành trẻ con.hắntừnhỏđến lớn đều là dáng vẻ kia, làm chuyện gì cũng thực nghiêm túc, là thiếu niên trưởng thành sớm. Nhìn tiểu ca ca sữa bò đứng ở hiệu sách tìm kiếm sách, Tân Tiểu Lộ nghĩ nghĩ, tìm chủ cửa hàng mượn giấy bút, viết mấy chữ.
Nghẹn cười nghẹn đến mức thanhâmkhôngổn.
Liêu Đình Nhạn, Đường Lê, Bạch Lăng, Khương Vũ Triều, Quách Nhung, Ân Như Hứa: “……”
mộtđám trẻ con hi hi ha ha làm Bạch Lăng cảm giác cái trán gân xanh nhảy dựng, cảnh tượng rất quen thuộc. Nàng nhìn nhìn tay mình vẫn là trẻ con, cầmmộtcây gậy gỗ ở ven đường, xông lên quấtmộttrạn. Tiểu long dù cònnhỏsức lực cũng rất lớn,mộtmình nàng có thể đánh mười đầu gấu, đánh đến bọn họ kêu ngao ngao, kêu cha gọi mẹ tè ra quần bò loạn đầy đất.
Thuần Vu Tức: “nhỏ.”
Hề Thiếu Nguyên sửng sốt,hắncười ra tiếng, sờ sờ đầu emgáinhỏđángyêutrước mặt này,nóivới nàng: “anhcũng thích em.”
Tốn Nô quả nhiênđibắt cá, còn mang vềmộtôm quả dại. “Cho ngươi ăn.”
“Oa a a a!” Ốc Đột kêu to lại chạy trở về.
Bạch Lăng hunghắn: “Nhanh lên,nóingươi thích ta.”
“Ta lau khô tay.”hắngiơ tay lên cho Ân Như Hứa xem.
Đường Lê nhịn cười,trênmặt lại làm ra bộ dáng rất khổ sở: “Nhưng ta rất thích ca ca!”
Ân Như Hứa: “……”
Quách Nhung lập tức tiếp: “Tớ!”
hắnởmộtcái nhà tranh đơn sơ cùng sư phụ, nhưng sư phụ cũngkhôngthích để ý tớihắn, thường xuyên ra cửa, cho nênhắnchỉ có thể tự mình làm đồ ăn. Trong phòng bếpkhôngcó sẵn thức ăn, chỉ có gạo và mì,hắnthuần thục lấy hai nắm gạo chuẩn bị nấu cơm, Đường Lê thò lại gần: “Ca ca, ta biết nấu cơm, để ta làmđi.”
Thuần Vu Tức có hứng thú, “Được a.”
Nàng biểuhiệnchính là dùng sức túm đứa bé xấu xí đó lên, nhéo mặthắnđểhắnnhìn mình, sau đónói: “nói‘ ngươi thích ta ’.”
Tân Tiểu Lộ: “Là đọc như thế này sao?”
“Nga nga nga! Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống, làm c·h·ó cho ta cưỡi!”
Tiểu Đường Lê là bégáiđángyêu, lúc cười rộ lên đặc biệt ngoan ngoãn văn tĩnh, giống con thỏnhỏvô hại.
Tiểu sữa bò ca ca này cũngkhôngbiết tiểu muội muội bên cạnh, bị nàng kéo, nghi hoặc nhìn lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.