Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)


Đường Lê gật gật đầu, “Có hai đứanhỏ.”

Triệu Nghệ nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, “Sao tôi lại cảm thấycôkì lạ,côthậtlà bạn của Đường Lê? Tôi nghĩ saikhôngnhớcôấy từng nhắc đếncôđâu?”

“Tôi là bạn của Đường Lê.” Đường Lê dùng lý do về nước này lặp lạimộtlần, “Tôiđãđibái phỏng dì Đường, nghe dìnóilần trướcđibệnh viện, làcôtìm người chiếu cố dì, còn đem phần tiền của Đường Lê ở cửa hàng chuyển cho dì, cảm ơncô.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê: “Làm sao vậy?”

Người bạn cùng nàng mở nhà hàng này mỗi ngày buổi chiều 6 giờsẽtớimộtchuyến,hiệntại thói quen này vẫnkhôngcó đổi, Đường Lê gặp đượccôấy.côấy lái xe tới, ngồi ở trước đài chờmộtphần cơm chiên,côấy thích ăn cái đó, lúc trước cửa hàng mới vừa mở, làm ăn cònkhôngtốt, các bạn đều tới đây ủng hộ các nàng, mọi người an vị ở quầy bar đónóinóicười cười.

“Được, tasẽbồi nàng.” Tốn Nô cầm tay nàng, trong mắt đen nhánh tràn đầy ôn nhu đưa tình.

trênđườngkhôngthấy bóng hai người kia.rõràng là tướng mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng Triệu Nghệ cảm thấy đó chính là Đường Lê người bạn tốt nhất của mình.côấy đứng ở bên ngoài trong chốc lát, trở về ăn hết phần cơm chiên hương vị đặc thù lại quen thuộc đó.côấy nguyện ý giữ loại ảo tưởng tốt đẹp này, bạn tốt của mình chưa c·h·ế·t, chỉ lấymộtloại hình dạng khác, sống ở góc nào đó của thế giới này.

Đường Lê cười màkhôngnói, ngược lại chỉ chỉ phòng bếp trong tiệm: “Tôi cũng biết nấu ăn, làm cơm chiên cho coc?”

Nàng và Tốn Nô cầm tay rờiđi, Triệu Nghệ ngồi tại chỗ, dập tắt thuốc, cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn cơm chiên.côấy ăn hai ngụm, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt có chútkhôngthể tin tưởng, lại tinh tế ăn vài miếng, bỗng nhiên dâng lên nước mắt.côấy ném cái muỗng xuống, chạy ra cửa hàng hô to: “Đường Hoàn Tử! Viên?”

“Connóicon là bạn của congáicô, trước kia hình nhưcôchưa gặp con a?” Đường mẫu kỳ quái hỏi, bà nhìn Đường Lê,rõràng chưa gặp, lạikhôngbiết vì sao có cảm giác quen thuộc.

Hai người nắm tay, thân ảnh chậm rãi tiêu tán trong đô thịhiệnđại bận rộn.

Đường Lê: “Ừ, về nhà, ta cũng nhớ bọn nó.”

Cha mẹ Đường Lê thời trẻ ly dị,hiệngiờ mẹ nàng sốngmộtmình, nhà ở trongmộtkhu chung cư cũ, hộ gia đình đều từmộtchỗ dọn đén, mọi người quen biết nhay vài thập niên,mộtnhà có chuyện gì, toàn bộ tiểu khu đều biết.

“Đây là thế giới trước của nàng sao.” Tiếngnóicủa Tốn Nô so với người bình thường càng thêm khàn khàn trầm thấp, lúcnóichuyện cùng Đường Lê lại phá lệ mang theo chút ôn tồn, phi thường câu nhân.

Tốn Nô cúi đầu: “Quá nguy hiểm.”

Đường Lê dựa vào ngựchắnthấp giọng cười.

Đường Lê lắc đầu,nhẹgiọngnói: “khôngcần quấy rầy cuộc sốnghiệntại của mẹ, cũngkhôngcầnnóicho mẹ thân phận của ta, nếuthậtsựnóicho bà, cũngkhôngphải chuyện tốt, bàkhôngchỉ cósẽkhôngcao hứng, quãng đời còn lại chỉ sợ đềukhôngan bình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn Nônói: “Người này, tađãthấy, cũng từng xuấthiệnở thế giới kỳ quái kia.”

Phía sau truyền đếnmộtít động tĩnh, Tốn Nô quay đầu nhìn, thấy Đường Lê ngồi dậytrêngiường lớn.

Nhân sinh khó được là đoàn tụ, chỉ có biệt ly nhiều.

“Cửa hàng này từng là ta và bằng hữu cùng mở, trước kia ta ở chỗ này làm đầu bếp.” Đường Lê vào ngày thứ tư mang Tốn Nôđigặp bạn bè cũ của mình.

Ở thế giới này, Đường Lê dùng thân thể là từ thế giới khác, Tốn Nô cũng vậy.hắngiữ nguyên tóc dài, mặc quần dài và áo sơmi, vẫn cứ có loại khí chất cổ điển kỳ dị, dùtrong taykhôngcó đao, khí thế cả người cũng lăng liệt như đao. Kỳthậtngày thườnghắncũngkhôngnhư thế, chỉ làhắnkhôngquen thuộc thế giới này, khó tránh khỏi khẩn trương muốn bảo hộ Đường Lê. Đây làmộtloại ăng phản ứngtheo bản n.

nóitới đây, Đường Lê bỗng nhiên cườimộtchút.

“Các bằng hữu của ta, so với thân nhân ta, cho ta càng nhiều giúp đỡ và lý giải.” Đường Lê nghe được phía sau Triệu Nghệ gọi, nhưng nàngkhôngquay đầu lại, vẫn cứ nắm tay Tốn Nôđira đường phốđangthắp đèn, “Thế giới này Đường Lêđãsớm rờiđi,khôngthể lại trở lại bên cạnh họ, cũng may họ đều sống rất tốt,khôngcần ta lo lắng nữa.”

Đường mẫu liên tục gật đầu: “Tốt tốt, congáiấy mà nên sớm kết hônmộtchút, Đường Lê đưa bé kia chính là…… Ai.” Bà thở dài.

Đường Lê có chút buồn bã, cũng có chút hoài niệmnói: “Phải, thân nhân và các bằng hữu của ta đều ở chỗ này.” Nàngnóixong, ôm Tốn eo Nô, “Ta muốn đưa chàngđigặp các nàng đượckhông?”

Triệu Nghệ bật cười, lắc đầu, “côcảm tạ tôi cái gì, tôi là bạncôấy, hẳn là nên làm thế,khôngchỉ tôi, những bạn bề khác cũng như thế.”

Đường Lê trước sau nắm tayhắn, bọn họ rời khách sạn, Tốn Nô lại nhìn chằm chằm thang máythậtlâu, lúc thang máy khởi động,hắnbảo hộ Đường Lê ở trong góc.

“Nếu nàng luyến tiếc, về sau mỗi ngày chúng ta có thể lại đây thăm, nàng cũng có thểnóicho bà ấy nàng chính là nữ nhi của nàng, có lẽ bà ấysẽdễ chịu hơn.” Tốn Nô nắm tay nàng,điởtrênđường phố bóng đêm buông xuống.

Đường mẫu nhìn kỹ Tốn Nô, “Ai nha, con kết hôn rồi a, có con chưa?”

( xong - toàn văn hoàn)

Đây là ngày hôm sau, Đường Lê quyết định mang theo Tốn Nô trở về thăm mẹ mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc họ rờiđithời điểm, Đường mẫu nhìn bóng dáng họ biến mất, trong lòng mạc danh buồn bã mất mát.

Nàng nhìn bầu trời đêm này hoàn toàn bất đồng cùng thế giới của Tốn Nô kia, “Mẫu thân ta là nữ nhân cố chấp, cả đời mà muốn khống chế trượng phu và nữ nhi, nhưng phụ thân ta cũngkhôngnguyện ý, cho nên rời bà màđi, từ đây bà càng thêm khẩn trương với ta. Bất kì chuyện gì của ta bà đều phải nhất nhất hỏi đến, ta muốn học cái gì làm cái gì, bà cảm thấykhôngtốt,sẽkhóc nháo, lấy cái này làm ta thuận theo ý tứ của bà, bà muốn ta làm cái gì, takhôngmuốn cũng thế. bà thườngnóitakhôngđược rờiđingười mẫu thân là bà đây.”

“Nhưng bà sai rồi, là bàkhôngrời được ta, bởi vì trừ ta,khôngai chịu nổi tính tình của bà, ta là thứ duy nhất bà có được.” Ngữ khí của nàng có chút kỳ quái,nóitới đây, giọng của nàng lại chuyển, lần nữa trở nên ôn nhu, “Tốn Nô, đói bụng rồi, ta mang chàngđiăn ngon.”

Bọn họ hôm quađivào thế giới này, là bởi vì ở lúc trước Đường Lê và vài người khác cùng nhau chơi xongmộttrò chơi thần bí, lễ vật qua cửa của trò chơi thần bí là làm cho nàng có thể mang theo ngườiyêutrở lại thế giới nguyên bản sinh sống bảy ngày.

Đường Lê: “Lúc trước con ở nước ngoài, cách khá xa, vẫn luônkhôngcó cơ hội tới, gần đây về nước có chút việc, mới nhớ tới thăm dìmộtchút.” Nàng giới thiệu Tốn Nô bên cạnh cho Đường mẫu, “Đây là chồng con.”

Tốn Nô đứng ở trước cửa kính khách sạn, nhìn phía dưới người xe như nước chảy. Đây làmộtthế giớihắnchưa bao giờ gặp, dùđãđivào nơi nàymộtngày, vẫn cứ cảm thấy kinh dị.hắntừnhỏtập đao, tâm tính cứng cỏi, nếukhôngnhư vậy, chỉ sợđãsớm bị những đồ vật trước đây chưa từng gặp dọa sợ.

“Là bái phỏng dì Đường Thục Vân.”

Đường Lêđinhìn poster,trênđó là minh tinh, tên là Hề Thiếu Nguyên. Nàng cũngkhôngchú ý lắm minh tinh và giới giải trí, nhưng gương mặt này hình như từng gặp qua trong TV. Nàng cười cười, tiếp tụcđivề phía trước, “Ta ở thế giới kia quen biết các bằng hữu, hẳn là cũng ở chỗ này.”

Triệu Nghệ nhìn đôi mắt nàng ôn nhu, ma xui quỷ khiến mà đáp ứng rồi, Đường Lê vào phòng bếp. Qua ước chừng mười phút, nàng bưng cơm chiên ra, đặt ở trước mặt Triệu Nghệ, lau lau taynói: “côtừ từ ăn, chúng tađitrước.”

Nàng chọn khách sạn cách nhàkhôngxa, hai ngườiđiqua, lúc sắp đến còn mua chút trái cây và quà tặng. Đường Lêkhôngchuẩn bịnóicho mẹ mình nàng chính là Đường Lê, chỉ chuẩn bị lấy thân phận bạn của Đường Lêđithăm bà. Nếu như thế là, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật.

Mấy năm trước, congáicủa Đường mẫu bị tai nạn xe cộ qua đời, Đường mẫu nằm viện, chiếu cố bà trừ bỏ bạn bè của Đường Lê, chính là hàng xóm t quan hệ tốt rong tiểu khu,hiệngiờ mấy năm quađi, Đường mẫuđãkhỏe lại rất nhiều, sinh hoạt về lại quỹ đạo. Lúc Đường Lê mang theo Tốn Nô tới cửa, nhìn thấy Đường mẫu ở trong tiểu khu cùng mấy dì chơi mạt chược.

Nàngnóiđithăm mẹmộtlần liềnthậtsựchỉ làđithămmộtlần, cái gì cũngkhôngnóinhiều làm nhiều, thậm chí biểuhiệncó chút vô tình, hoàn toàn bất đồng với ngày thường ôn nhu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê gật đầu: “Ừ,côấy từngnóivới tôi,nóiđời nàycôấy vui mừng nhất chính là có thể có cáccônhững người bạn này.”

“Tốn Nô.” Đường Lê phủ thêm áo ngủđiđến phía sau Tốn Nô, dựa vào vaihắn, cùnghắnxem dòng xe cộ và dòng người bên ngoài.

Trừ thăm mẹ, nàng cònđinhìn thoáng qua cha. Lần này căn bản nàngkhôngđiđếnnóichuyện, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền dắt Tốn Nôđimộtnhà hàng gần đó ăn cơm trưa.

Đường Lê ngồi ở đối diện bà,khônglộ ra bất kì cái gì khác thường, cũngkhôngnóivới bà lời nó có bất kì ý từ gì, chỉ ôn nhu an ủi bà hai câu, nghe bànóichút chuyện bình thường giúp chồng dạy con linh tinh. Bà giống mỗimộtngười mẹ trung niên, thích hỏi han về gia đình trẻ con cùng với công việc, bà luôn như vậy, Đường Lêđãsớm quen. Nàng và mẹ mình lớn lên tiếp thu giáo d·ụ·c bất đồng, hoàn cảnh trưởng thành cũng bất đồng, cho nênkhôngthể lý giải đối phương, cũngkhôngthể dựa theo ý đối phương mà sống, nhưng nàng đối với người mẹ này ôn nhu nhất chính là kiên nhẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn Nô: “Chúng ta về nhàđithôi, bọnnhỏcònđangđợi.”

Hai ngườiđivào cửa hàng đó, Đường Lê pháthiệnbên trong thay đổi trang trí, nhóm đầu bếp cũng thay đổi, nhưng đại bộ phận thực đơn vẫn là những món đó. Nàng gọi mấy thứ đồ ăn, ở chỗ này quamộtgiờ, thấp giọng kể với Tốn Nô mình lúc trước ở chỗ này làm cái gì.

“Thục Vân a, nhà bà có khách a!” Bà già ngồi ở đó phơi nắng hômộttiếng, Đường Lê liền thấy mẹ mình thăm dò ra, nhìn nàng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Tốn Nôđiđến ven đường nhìn thấytrêntrạm dán poster, đột nhiên dừng lại.

Hai ngườiđitrênđường, mỗi lần có xe tới gần, Tốn Nô đềusẽkéo Đường Lê rời xa những cái quái thú sắt théphắnkhôngbiết đó. Đường Lê mặchắnlôi kéo, giải thích hết thảy ven đường chohắn.hắnlớn lên đẹp, cáccôgáilớn mật ven đường đều nhịnkhôngđược nhìnhắn, lại nhìn Đường Lê bên cạnhhắn, sau đó khe khẽnóinhỏ: “Kia làmộtđôi tình lữđi, má ơi,thậtsoái a!”

Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)

“Các người tìm ai a?”

Triệu Nghệ giương mắt nhìn nàngmộtcái, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nàng cũngkhôngbiết Đường Lê trước mặt.

Đường Lê lôi kéo Tốn Nôđiqua, cườimộtchút với người bạn ngậm thuốc lá xoát di động, “Triệu Nghệ.”

Mấy ngày này việc nàng thường làm nhất, chính là mang theo Tốn Nôđiăn đồ ăn khắp nơi.

Nhà Đường Lê ở lầu ba, trong nhà quét tước thực sạchsẽ, Đường mẫu rót trà cho bọn ho, ngồitrênsô pha.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 9 - Chương 191: Đường Lê – Tốn Nô (hiện đại)