Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
Tựa như v·ú già kianói, nàngkhôngcó cách nàomộtmình rời khỏi tòa thành này, thời đại nàykhôngthể so vớihiệnđại, cho dù ởhiệnđạimộtcôgáiđơn độc ra cửa còn khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, huống chi là thời đại này, nàng bây giờ tương đương vớimộtngườikhôngcó giấy chứng minh,khôngcó hộ khẩu, cửa thành đều rakhôngđược. Bởi vậy Liêu Đình Nhạn trái lo phải nghĩ, cảm thấyhiệntại đường ra duy nhất chính là,điphủ thứ sử.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tự mình động thủ đánh người, vẫn hơinhẹ. Liêu Đình Nhạn cúi đầu xem xét, v·ú già r*n r* mở mắt ra, dùng tay túm lấy nàng, Liêu Đình Nhạnkhôngchút do dự lại đánhmộtcái, lúc này người ta rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
“Ngươikhôngcầnnóinhư vậy, bệ hạ đối với ta thực tốt, chúng ta, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.” Liêu Đình Nhạn lau nước mắt. Thế nào, đại tiểu thư,côyên tâmđi, ta cũngsẽkhôngđoạt Trần Uẩn vớicô! Nam nhân này so với nam chủ nguyên táckhôngcó gì khác, tùy tiệnmộtngười nhưcômuốn ngủthìngủ.
Liêu Đình Nhạn: Ánh mắtcôcàngthậtcàng kém cỏi…… đột nhiên lại có tin tưởng với chỉ số thông minh của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn:khôngphải, người chị em, nếu takhôngthích Trần Uẩn,côhẳn là phải khắp chốn mừng vui vì tình địchkhôngtranh vớicô, ngược lại saocôcàng tức giận, là cái thao tác gì?
Nguyên lai thứ sử nàyđãkhôngphải thứ sử cũ, thứ sử tiền nhiệm sau khi Hoàng đế bệ hạ tuyên bố muốn đánh Tần Nam Vương,đãbị Tần Nam Vương xử lý ngay. Liêu Đình Nhạnkhôngnghĩ tới Tần Nam Vương này tay chân nhanh nhẹn như vậy, Nghiêu Châu và Lạc Kinh cách xa, tin tức truyền đến nhanh thế sao? Còn Tần Nam Vương sao cũngkhônggiãy giụamộtchút, theo lý thuyết lúc nàyhắnlàm thần tử hẳn là nên nhanh chóng dâng tấu chương, bày tỏ mình trung thành và tận tâm,khôngcó ý đồ tạo phản, thỉnh hoàng đế cân nhắc dĩ hòa vi quý,khôngcần đánh đánh g·i·ế·t g·i·ế·t, sao vương gia này lại trực tiếp bắt đầu tiến vào giai đoạn tạo phản, đây cũng quá cơ trí.
Nhưng mà Liêu Đình Nhạn cũngkhôngphải dễ dàng nhận thua như vậy, nàng yên lặng chờ đợi thời cơ, chuẩn bị tốt lộ phí và trang phục, quan sát thói quen của phụ nhân này, sau đó vào ngày nọ, nhân lúc bà tađangngủ gà ngủ gật liền đánh choáng—— về việc đánh người này Liêu Đình Nhạnkhôngcó kinh nghiệm, đánh xong rồi cầm cây gỗ, khẩn trương xem xét bácgáicòn thở haykhông.
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, bụm mặt khóc thút thít: “Người chính là quận chúa sao? Thỉnh người đưa ta về bên bệ hạ, tuy rằng những người khác đều cảm thấy bệ hạ tàn bạo, nhưng tathậttìnhyêuhắn, takhôngthể rời khỏihắn, thỉnh quận chúa phát thiện tâm, để ta trở về, nghenóiTần Nam Vương và bệ hạ có chút hiểu lầm, chỉ cần ta trở về, chắc chắn tasẽhỗ trợ khuyên giải bệ hạ!”
nóingắn lại, Liêu Đình Nhạn xúi quẩy rơi vào tay địch. Vị tân nhiệm thứ sử này là trực hệ của Tần Nam Vương, hậu quả chính làkhôngđến nửa ngày, Liêu Đình Nhạn chờ được đến Tần Vô Hạ, congáicủa Tần Nam Vương.
Tần Vô Hạ nhìn tình địch, khuôn mặtnhỏkia thảm đạm lạikhôngdấu lệ sắc,mộtthân khí độ dù gặp nạn vẫn có vẻ thanh cao ngạo nghễ, còn có ngực lớn, tức đến muốn đánh người. Tiến lênmộttay đẩy ngã Liêu Đình Nhạn lên mặt đất, chỉ vào nàng mắng to: “khôngbiết xấu hổ, theo Tư Mã Tiêu bạo quân kia, giờ lại tới câu dẫn Trần lang nhà ta, ta vẫnnóiTrần lang gần đây vì cái gì luôn bận rộn, hóa ra đều làđigặp ngươi đồ tiểu tiện nhân này, kim ốc tàng kiều? Được a, tiện phụ, hôm nay thế nào ta cũng phải từ từ thu thập ngươi!”
Nữ xứng nguyên tác a.
“Quận chúakhôngbằng hỏi Tần Nam Vương rồi lạinói?” Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, Tần Nam Vương loại người này, khẳng địnhsẽkhôngdễ dàng g·i·ế·t nàng, rốt cuộc còn giá trị lợi dụng.
Quyển 1 - Chương 26: Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?
“Các ngươi hai người,đi, b*p ch*t nàng cho ta!” Tần Vô Hạ tùy tay chỉ hai nô bộc. Phía sau nàngđitheo hơn hai mươi nô bộc, giờ phút nàymộtngười hầu đứng ở phía sauâmthầm lộ ra thần sắc nôn nóng, bất động thanh sắc lui ra ngoài.
“Thế nào, ngày chếtkhôngxa, ngươi còn có gì muốnnóisao?” Tần Vô Hạ dào dạt đắc ý, nghĩ đến kết cục của tình địch liền cảm thấy cuối cùng ra được ngụm ác khí.
Thôiđi, cònkhôngbao lâu. Ngườiđãmượn sứcmộtnửa, thực nhanhhắncó thể làm Tần Nam Vương ‘tử vong ngoài ý muốn’, đến lúc đó thuận theo tự nhiên tiếp nhận hết thảy quyền thế, lại chờ Tư Mã Tiêu c·h·ế·t, kết cục cònkhôngphải giống như cũ.
Nàng bị buộc đến góc tường, tránh cũngkhôngthể tránh, đúng lúc này, cómộtbóng người bước vào, quát: “Dừng tay!”
Liêu Đình Nhạn ngồi ở trong viện, nghĩ lại hành vi vừa rồi, cảm thấy có thể là đầu óc mình bị chập mạch, cái gì mà Quý Phi, bịa ra thân phận bình thường,nóimình bị kẻ xấu b·ắ·t· ·c·ó·c, muốn chạy trốn ra ngoài, nhờ người ta hỗ trợ kê cây thangthìtốt rồi, xong việc cho mấy lượng bạc đáp tạ tại chỗ. Sai là sai ở chỗ nàngkhôngnênnóithậtra, quả nhiêntrênthế giới này chân lý thứ nhất chính là, lúcnóithậtngười khác vĩnh viễnsẽkhôngtin.
Sau đó, nàngkhôngnghĩ tới chính là, mình vừa cho thấy thân phậnđãlập tức bị bắt.
Liêu Đình Nhạn:…… Cảm ơn ngươi làm lộ kịch bản?
Vì thế Liêu Đình Nhạn bị chuyển dời đến Tần Nam Vương phủ, Tần Vô Hạ giống nam chủ Trần Uẩn cẩn trọng màđilên lộ tuyến nguyên tác, đối với nàng căm thù phi thường,mộtngày ba bữa tới nhục mạ. Liêu Đình Nhạn bình tâm tĩnh khí, cho nàng ta mắng.
“Vô Hạ, ta đưa nàng ấy trở về cũngkhôngphải là là bởi vì trong lòng ta đối với nàng ấy…… Chỉ là vì phụ thân có thể đạt thành mong muốn.hiệngiờkhôngthể g·i·ế·t, nàng ta có tác dụng khác.”
Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng ra tiếng, nhìn bộ dáng Tần Vô Hạ dậm chân, nghĩ thầm quả nhiênyêuđương làm thấp chỉ số thông minh, nhìn xem emgáinày lớn lên kiều tiếu khả nhân, đầu óc lại sắp bị Trần Uẩn ăn luôn.
Liêu Đình Nhạn vừa thấy phản ứng của đại tiểu thư này liền minh bạch, vị này xem ra vẫn cứđilên lộ tuyến nguyên tác, coi nàng là tình địch. Oan uổng a, nàng và nữ chủ nguyên táckhônggiống nhau, nàng đối với Trần Uẩnkhôngcómộtchút cảm tình!
Các ngươiyêuđương có dámkhôngcần liên lụy đến người qua đường vô tội haykhông?
Trần Uẩn thở dàimộthơi: “Ta vốnkhôngmuốn dùng loại biện phápkhôngsáng rọi này, nhưng phụ thân kiên trì, vì nghiệp lớn, cũng chỉ có thể như thế.”
Liêu Đình Nhạn thởmộthơi, nhìnmộtđôi oán ngẫu đương trường cãi nhau. Cuối cùng vẫn là Trần Uẩn cờ cao hơnmộtnước, dỗ Tần Vô Hạđira, hai người ra ngoàinóichuyện.
Lại tưởng tượng trong nguyên tác, emgáinày coi trọng Trần Uẩn, dùng gia thế bức bách Trần Uẩn cưới mình, sau đómộtđường theo vào trong cung, cùng nữ chủ hai người tranh tới tranhđi, vì nam chủ sinh hài tử, cuối cùng bị nam chủ dùng xong vứt bỏ, trước khi c·h·ế·t còn phải nhìn nam chủ và nữ chủ HE,thậtcó điểm muốn đồng tình vớicôta.
“Cũngkhôngphải,khôngrảnh, nàng hẳn là biết, đại quân tới gần Nghiêu Châu,hiệngiờ tình thếkhôngthể lạc quan, phụ thân chuẩn bị thiết kế g**t ch*t Tư Mã Tiêu, đến lúc đó quân tâm tán loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội đoạt được thắng lợi. Vì g**t ch*t Tư Mã Tiêu, Liêu nữ lang ắtkhôngthể thiếu.” Trần Uẩnnóiđến chỗ này thấp giọng: “khôngphải nghenóiTư Mã Tiêu kia thập phần sủng ái nàng ta sao, có thể dùng nàng ta làm mồi dụ, dẫn Tư Mã Tiêu tới đây.”
Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, đáng tiếc Tần Vô Hạ nhìn qua hoàn toànkhôngmuốn nghe nàng giảng đạo lý.
Tuy rằng là đất phong của Tần Nam Vương, nhưng cũng vẫn có người của triều đình, đây là đương nhiên, bề ngoài hay là ngấm ngầm, hoàng đế dù sao cũng phải an bài nhãn tuyến ở bên cạnh vương gia khác họ. Lúc ở bên Tư Mã Tiêu,hắnvà Cao thái bảonóiđến Tần Nam Vương, cũngkhôngtránh nàng, cho nên Liêu Đình Nhạn nhớrõthứ sử Nghiêu Châu này hẳn là người của Tư Mã Tiêu. Nàng cũng chỉ nhớrõmộtngười này.
“Các ngươi cònđangđợi cái gì, nhanh lên!” Tần Vô Hạ đá hai người hầumộtcái.
Nhìn Tần Vô Hạ rờiđi, ánh mắt Trần Uẩn lộ ra vài phần chán ghét. Nếukhôngphải còn muốn mượn dùng thế lực Tần Nam Vương, nữ nhân kiêu căng lạikhôngnghe lời như vậy,hắnđãsớmkhôngthể nhịn.
Làm xong việc này, nàng hung hăng thở hổn hểnmộthơi, lại đè đè chỗ cánh tay bị thương. Tiếp theokhônglãng phí thời gian, lấy trang phục ra, đội mũ có rèm, từ trong ngực v·ú già lục soát ra chìa khóa đại môn, mở cửa đại môn, thần sắc như thườngđira ngoài.
Hổ thẹn, cái giác ngộ này nàng vẫn phải có.khôngchút khoa trương mànói, vạn nhất nàngthậtsựchết tại đây, Tư Mã Tiêu cử binh san bằng Nghiêu Châu, hoàn toàn có khả năng.
Bẫy, mồi? Hai chữ cơ hồ có thể não bổ ra toàn bộâmmưu —— cốt truyệnyêughét! Còn là cốt truyệnkhôngcó trong nguyên tác.
Tần Vô Hạ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thét chói tai: “Ngươi còn dám uy h**p ta! Ta bây giờ phải cho ngươi c·h·ế·t! Dù sao Tư Mã Tiêu sớm hay muộn đềusẽmất nước, ta sợhắnsao!”
Móc ra dây thừngđãsớm chuẩn bị tốt, trói v·ú già lại, thắt nút mai rùa,mộtđầu trói lên cây cột. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi có ánh mắt gì? Thế nhưngyêuTư Mã Tiêu cái loại tiểu bạch kiểm này?” Tần Vô Hạ khinh thường.
Tần Vô Hạkhôngtình nguyện, “mộtkhiđãnhư vậy, ta tạm thời bỏ qua cho nàng ta. Nhưng chàngkhôngđượcđigặp nàng ta nữa! Nhốt nàng ta vào Tần Nam Vương phủ, tasẽtự mình phái người trông!” (đọc tại Qidian-VP.com)
V·ú già này là Trần Uẩn đưa đến sau khi Liêu Đình Nhạn vào viện ở, luôn trông chừng nàngthậtchặt chẽ, đến đại phu tới đổi thuốc cho nàng, cũng nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình,khôngđể nàng và đại phunóinhiềumộtcâu.hiệngiờ ý đồ chạy trốn bị pháthiện, nàng thấy bácgáinày trông chừng mình càng khẩn trương hơn.
Tần Vô Hạ: “Mặc kệ ngươi đối Trần lang có tâm tư đó haykhông, nhưng Trần lang đối với ngươi có tình, ngươi nhất định phải c·h·ế·t!”
Liêu Đình Nhạnkhôngnghĩ tới mạch não Tần Vô Hạ lạisẽthanh kỳ như thế, nghe xong nàngnói, Tần Vô Hạkhôngyên tâm, ngược lại càng thêm tức giận, nàng ta nghiến răng nghiến lợinói: “Trần Uẩn đối với ngươi rễ tình đâm sâu, tâm tâm niệm niệm đều là ngươi, còn riêng mang theo ngươi trở về, nam nhân ta thích như vậy, ngươi thế nhưng còn chướng mắt?!”
Đánhnhẹthìkhôngchoáng, đánh nặng lại sợ trực tiếp đánh c·h·ế·t, nàng chính là châm chước lực đạomộthồi lâu.khôngbiết trong những tác phẩm văn học đó, nhân vật làm như thế nào khẳng định mức độ là đánh choáng màkhôngđánh c·h·ế·t.
Cái gọi là cãi nhau, cũngkhôngphải lớn giọng hơn là thắng, phải xem cuối cùng ai càng tức giận, ai càng phát nổ mới là thua. Tần Vô Hạ mỗi khi tới cãi nhau, mắng đến miệng khô lưỡi khô, lại thấy Liêu Đình Nhạn có tai như điếc, bộ dáng bình tĩnh, đều phải làm nàng tức đến thất khiếu bốc khói.
Là Trần Uẩn.khônghổ là nam chủ nguyên tác, lúc nào cứu người cũng là chuyện củahắn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Sao lại thế này, cảm giác nữ xứng so với trong nguyên tác càng thêm thiểu năng trí tuệ, trong nguyên tác ít nhất còn cómộttí xíuẩnnhẫn,hiệntại hoàn toàn chính là kiêu căng tùy hứng nâng cao thêmmộtbước, quả nhiên là hậu quả từkhôngbị suy sụp mài giũa.
khôngthể giảng đạo lý,mộtđườngkhôngthông liềnđimộtđường khác. Liêu Đình Nhạn mắt thấy Tần Vô Hạ ý chí của kiên định muốn g**t ch*t mình, liền lau mặt cao quý lãnh diễmnói: “Ngươi nếuthậtsựgiết ta, bị Tư Mã Tiêu biết, ngươisẽbị c·h·ế·t thực thảm, toàn bộ Tần Nam Vương phủ đềusẽbị c·h·ế·t thực thảm. Cho nên, g·i·ế·t ta haykhông, khuyên ngươi vẫnkhôngnên quyết định khinh suất.”
A, đương nhiên là giả.
V·ú già đen mặt dọn đống bàn ghế xuống, lại đen mặtđiđến bên Liêu Đình Nhạn, tức giậnnói: “khôngthể tưởng tượng được sức lực của nữ lang còn rất lớn, dọn nhiều đồ vật như vậy cũngkhôngmệt, nô khuyên ngài đừng nghĩ đến chạy trốn nữa, ngài ở chỗ này ngườikhôngquen đấtkhôngthân, dù có chạy ra,khôngcó chứng nhận thân phận, ngay cả tòa thành gần nhất cũngkhôngthể vào được, nếumộtmìnhđiđến nơi hoang dã, gặp mấy sơn phỉ ác tặcthìkhôngcó gì tốt, lúc này sơn phỉ rất nhiều, vừakhôngcẩn thận, mạngnhỏnày của ngàiđãcó thểkhôngcòn.”
Tần Vô Hạ bị nàng chặnmộtchút, b* ng*c đều tức đếnkhôngngừng phập phồng.
Tìm người qua đường hỏi phương hướng phủ thứ sử, Liêu Đình Nhạn thuận lợi tìm được tòa phủ đệ có đại môn đóng chặt.
Liêu Đình Nhạn:khôngthành vấn đề, có thể chịu được! Bình thường thời điểm cuối cùng khẳng định có người tới cứu!
Liêu Đình Nhạn: Bácgáicó việc gì sao? Làm chorõràng, các ngươi là bọn b·ắ·t· ·c·ó·c, ta là người bị hại a.khôngchạy chẳng phải là có vẻ ta thực tiêu cực? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có tác dụng gì? Ta xem chàng chính là lấy cớ,rõràng chàng còn nhớ nàng ta, cho nên lấy công mưu tư!” (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngbiết là trong thời gian này kỹ thuật diễn của nàng có tiến bộ, hay là emgáiTần Vô Hạthậtsựđãbị tìnhyêulàm ngu đầu óc, thế nhưng bán tín bán nghi, sau khi nghe xong, còn tin chuyện ma quỷ của nàng.
Rốt cuộc cómộtngày, Tần Vô Hạ chịu đựngkhôngnổi Liêu Đình Nhạn cái bức dạng kia, buông lời hung ácnói: “Ngươikhôngphảiyêubệ hạ của ngươi sao,khôngbao lâu nữahắnsẽtới, đến lúc đóhắnrơi vào bẫy, là có thể cùng con mồi là ngươi làmmộtđôi uyên ương c·h·ế·t!”
Thất sách.
Chỉnh sửa quần áo, Trần Uẩnđivào phòng trong, ngồi đối diện ởtrênghế, uống trà, an ủi Liêu Đình Nhạn lộ ra cười khổ: “Làm nàng bị sợ hãi,khôngngờ quan hệ của chúng ta bị hiểu lầm, vừa rồi nàng ấy mới có thể vô lễ đối với nàng, bất quá tađãgiải thíchrõràng. Ta cảm thấy đại khái là nàngđanghiểu lầm cái gì, mới có thể tự mình chạy ra, nếu nàngkhôngthích ở chỗ này,thìvào Tần Nam Vương phủđi, trong vương phủ rộng hơn, hẳn là nàngsẽthích.”
Tần Vô Hạ hoài nghi nhìnhắn: “Chàngnóiđều làthật?”
Nàngđãtính thời gian, Trần Uẩn hôm nay hẳn làsẽkhôngtới nơi này, hôm nay người đưa đồ ăn đưa củiđãtới từ buổi sáng, buổi chiềusẽkhôngai tới, cho nên nàng hẳn là có đủ thời gian.
“Ngươi chính là Liêu Đình Nhạn? Ngươi nữ nhân như vậy, trừmộtkhuôn mặt, còn có cái gì có thể làm Trần lang ta nhớ mãikhôngquên?” Tần Vô Hạ từtrêncao nhìn xuống nhìn nàng, hung hăng hừmộttiếng biểu đạt mình chán ghét và khinh thường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.