Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
Đường Lê aimộttiếng, muốn đuổi theo, tuy rằngkhôngđuổi được hồng hồ ly, nhưng sương trắng trước mắt càng mỏngđi, cây cối cũngkhôngcòn, lạiđithêm ra ngoài mấy chục bước, trước mắt rộng mở thông suốt. Chân trời treomộtvòng hoàng hôn, ánh nắng chiều đỏ máu bày ra, chiếu thành vô số khoảng loang lổ trước mặt.
Bốn phía đều là sương mù dày đặc, trong sương mù dày đặc có nhánh cây đen đúa kh*ng b* đan xen,khôngcó đường phía trước, cũng thấykhôngrõdấu vết. Đường Lê ôm hộp điểm tâm đứng tại chỗ, cảm thấy chuyện này hết thảy đều có loại cảm giác mạc danh quen thuộc, nhưng đến tột cùng quen thuộc chỗ nào, nàng thế nào cũng nhớkhôngnổi.
mộtmình ở chỗ này, Đường Lê cảm thấy sợ,khôngkhỏi mở nắp hộp điểm tâm ra, cầm khối điểm tâm gặm hai ngụm áp sợ. Chính vào lúc này,mộtcon vật cả người đỏ lửa, nhìn qua như là hồ ly xuấthiệnở bên bụi cây, ngó nhìnmộtlát liền tiến lên kêu ô ô.
Cửa phòng bị mở ra,mộtđại nương tướng mạo hòa áiđivào, bưng đồ ăn đặt lên bàn,nóivới nàng: “Sởcônương, đừng tiếp tục ngoan cố với thành chủ chúng ta nữa, ăn chút đồ trướcđi.”
Nếu nàng nhớkhônglầm, trong tiểu thuyết Tốn Nô cùng nữ chủ gặp mặt lần đầu tiên chính là ở Quỷ Khóc Nguyên sau Quỷ Khóc Lâm,hắnbị trọng thương, bị người của tổ chức ghen ghét ám hại, ném vào Quỷ Khóc Nguyên, lúc sắp c·h·ế·t gặp được nữ chủ.
Nam xứng si tình Tốn Nô, làmộtsát thủ phi thường lợi hại,hắnvô tâm vô tình, thiên hạ đệ nhất, đơn giản là được nữ chủ cứumộtmạng, sau đó liền cam nguyện yên lặng bảo hộ nàng, biết cái gì làyêu, cuối cùng còn vì nàng mấtđisinh mệnh.
Đường Lê cảm thấy da đầu tê dại, muốn chạy, nhưng phía trước là thi thể đắp thành núi, phía sau là quỷ lâm sương trắng rắc rối phức tạp, chỗ nào nàng cũngkhôngmuốnđi.
Đường Lê nhìn cả đống xác c·h·ế·t, ôm chặt hộp điểm tâm của mình đứng lên. Nam thần sơ tâm, mối tình đầu thiếu nữ, cho dù qua mười mấy năm, vẫn cứ đặc biệt, tuykhôngbiết vì cái gì lại xuyên thành nữ chính câu chuyện này, nhưnghiệntại phảiđicứuhắn, bằngkhônghắnsẽchết!
Đây đến tột cùng là chỗ nào…… trong đầu Đường Lê đột nhiên linh quang chợt lóe, chợt tỉnh ngộ cảm giác quen thuộc lúc trước của mình từ đâu mà đến.
Trong tiểu thuyết, nam chủ là thành chủ Bắc Thành,mộttrong bốn thành ở bốn hướng, gọi là cái gì Huyền Ngự, nàng quên mất tên, nữ chủ hình như chính là Sở Li. Thân thể này Đường Lê nhớkhôngrõchi tiết, chỉ nhớ được đại khái. Hình như nữ chủ làmộtcônhi từnhỏlưu lạc khắp nơi, gặp được nam chủ, bởi vì diện mạo giống bạch nguyệt quang của nam chủ, được nam chủ mang nàng về Bắc Thành, hai người làmộtđôi hoan hỉ oan gia ồn ào nhốn nháo, nam chủ trong quá trình nàyyêunữ chủ, lại trước saukhôngchịu thừa nhận, bởi vì bạch nguyệt quang vì cứuhắnmới trọng thương lâm vào ngủ say,hắncảm thấy mìnhkhôngthể phản bội bạch nguyệt quang, vì thế đối với nữ chủ khi lạnh khi nóng, nữ chủ trong lúc vô tình biết được bạch nguyệt quang tồn tại, pháthiệnnàng ta và mình lớn lên giống nhau như đúc, vì thế cho rằng nam chủ coi mình như thế thân.
Tìm mười mấy gò đất, chân trời chỉ còn lại cómộttia ánh sáng, nàng rốt cuộc ở trongmộtmảnh phế tích thi cốt hoang vu, thấymộtbóng người màu đenkhônggiống bình thường.
Đây tuyệt đốikhôngphải kì luậnmộtcái triều đại nào nàng từng biết _з” ∠)_
Đường Lêmộtcâu cũng chưa thểnóiđãbị người ta bịt kín miệng, chỉ có thể ôm chặt hộp điểm tâm, bị người ta xách lên giống như tay nải ném nàng vào trongmộtrừng câyâmtrầm quỷ dị.
Lúc trước bởi vì so sánh nam chủ với nam hai ai tốt hơn, Đường Lê còn nháo lớnmộttrận với bạn ngồi cùng bàn. Đó đại khái là lần đầu tiên Đường Lê vốn tính tình tốt mà lại ồn ào cùng với người khác đến như vậy. Sau lại cũng vì Tốn Nô c·h·ế·t trong tiểu thuyết, Đường Lê khóc hai ngày.
Lúc ấy các bạn học nữ quanh Đường Lê đều si mê với nam chủ lãnh khốc cùng bá đạo, chỉ có Đường Lêkhôngthế, nàng chán ghét đến c·h·ế·t nam chủ cùng với nữ chủ làm trời làm đất, lại đau lòng nhất nam xứng si tình.
thậtvất vả kết thúcmộtngày làm việc, Đường Lê cầm lấy đũađangchuẩn bị ăn cơm chiều, đột nhiên di động vang lên.
Sởcônương,khônglâu trước đây vừa mới thay đổi bên trong, giờ này khắc này, Đường Lê đầy mặt mộng bức ngồi bên bàn ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn cánh tay cùng bàn tay mảnh khảnh của mình. Dáng người nàng hơi béo, bàn tay và cánh tay đều là thịt, tuyệtkhôngtinh tế như vậy.
“Sở Li, tanóicho ngươi, Huyền Ngự biểu ca của ta là thành chủ Bắc Thành, thân phận cao quý, loại tiện dân như người muốn trèo cao cũngkhôngnổi, ngươi đừng tưởng rằng chính mình được Huyền Ngự biểu ca mang về là có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, chỉ cần ta ở đây, ngươi liền nghĩ cũngkhôngcần nghĩ.” Thiếu nữ kiêu ngạo ương ngạnh vừa dứt lời, cười ác độc: “nữ nhân giống loại như người muôn leo lên Huyền Ngự biểu ca, tađãthấy nhiều, thế nào cũng phải cho ngươi chút giáo huấn.”
khôngnghĩ nàng mới từ phòng bếpđira, bưngmộthộp điểm tâm muốn về phòng, nửa đường liền gặp phiền toái.mộtthiếu nữ quần áo đẹp đẽ quý giá mang theo hơn mười tôi tớ, ngăn cản nàng lại.
Bên kia lập tức kích động lên, “khôngnghĩ đến kết hôn,khôngnghĩ đến kết hôn, sao con lại ích kỷ như vậy, chỉ muốnmộtmình con sống tiêu dao sung sướng, có nghĩ tới mẹ con là ta sao? Người khác hỏi mẹ congáilớn như vậy vì sao còn chưa kết hôn, họ hàng thân thích nhàn thoại đều là mẹ phải chịu, connóithậtđơn giản, conmộtcôgái,khônggả chồng có thể thế nào, mẹ đều là vì tốt cho con, mẹ là mẹ ruột của con, mẹsẽhại con sao?”
“khôngphải mẹnóinhiều, tuổi này conthậtsựphải nắm chặt tìmmộtngười đàn ông, đềuđãhai mươi bảy, hai mươi tám, nháy mắt là ba mươi, đến lúc đó còn ai muốn con a, ánh mắtkhôngcần đặt cao như vậy, lần trước mẹ giới thiệu cho conkhôngphải cũng tốt sao, tuy rằng người lớn lênkhôngcao lắm, tiền lươngkhôngnhiều bằng con, nhưng người ta là dân bản địa, cũng có nhà, xethìchỉ cần các con kết hôn là có thể mua……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu nữ vẫy taymộtcái, “Ném nàng vào Quỷ Khóc Lâm cho ta.”
Cái cảnh tượng nàythậtlà kh*ng b* và ghê tởm nhất đời. Đường Lêđiloạntrêntừng gò đất, pháthiệnmình căn bảnkhôngbiết cái xác nào mới là Tốn Nô, nàng chỉ đành nếu pháthiệnmộtkhối thân thể mới hơn liềnđixem xét đối phươngđãchết chưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gút mắtmộtđường, hai người rơi vào cảnh đẹp sắp giải trừ hiểu lầm,thìbạch nguyệt quang tỉnh lại, châm ngòi nam chủ thương tổn nữ chủ, đương nhiên làm nữ xứng ác độc, bạch nguyệt quang cuối cùng bị vạch trần gương mặtthật, nữ chủ rốt cuộc cùng với nam chủ kết cục trọn vẹn. Trong đó cốt truyện cẩu huyết nhất chính là nữ chủ cùng với bạch nguyệt quang kia kỳthậtlà hai chị em sinh đôi, vì lúc hai người sinh ra, nữ chủ bị kẻ thù mangđi, mấtđithân phận, hơn nữa nam chủ cho rằng khi còn bé lần đầu tiên tương ngộ cùng bạch nguyệt quang, kỳthậtlà cùng nữ chủ, đơn giản là hai người lớn lên giống nhau,hắnhiểu lầm, cùng với bạch nguyệt quang kia thayhắnchắn mũi tên mà trọng thương kỳthậtcũng là tự biên tự diễn.
Đường Lê cùng với đại nương đưa cơm kiađãquen thuộc, bắt đầu thường xuyên ra vào phòng bếp, bởi vì đại nương chính là đầu bếp nữ của phòng bếp. Tôn đại nương cũngkhôngnghĩ nàng thế nhưng còn am hiểu nấu ăn, nếm đồ ăn nàng làm liền khenkhôngdứt miệng, “thậtlà ngon, tay nghề này củacônương có thể vượt qua ta, hai ngày đầucônương mới tới, nhìncôkêu kêu quát quát động tay động chân, như bây giờthậttốt, ôn ôn nhu nhuthìthành chủ mới có thể thích.”
Đại nương nhìn qua là người tính tình lanh lẹ, vung tay lên, “Chỉ cầncônươngkhôngra khỏi phủ thành chủ là được, thành chủ phân phó, thời gianhắnbế quan, Sởcônương chỉ cần ở đây.”
Đường Lê: “……”
Trước mặtđãkhôngcó cây cối, chỉ có vô số đồi núi nhấp nhô, cờ xí này nọ cắmtrêngò đấtđãtàn phá, vô số thi thể biến thành xương trắng, gió cátthậtsựlợi hại. Là chiến trường xưa hay là địa phương nào, vì sao có nhiều thi thể xương trắng như vậy?
Quyển 2 - Chương 33: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải - Nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi
Đường Lê đút cho nó khối điểm tâm, hồ ly ngậm điểm tâm, kêu ô ô với nàng, liền dẫn đường ở phía trước. Đường Lê mặt lộ vui mừng, vội vàng cầm váy lênđitheo. Nàngđithậtlâu, lâu đến mức Đường Lê đều cảm thấy sắpđikhôngnổi, phía trước mới mơ hồ lộ ra ánh sáng. Hồ ly lại ômộttiếng, nhảy vào sương mù, biến mấtkhôngthấy.
Con người càng đây ưu điểm lớn nhất chính là tính tình tốt, các bằng hữu đều hâm mộ nàng mỗi ngày làm đồ ăn ngon,khôngthích nghĩ chuyện phiền lòng. Có lẽ bởi vì chức nghiệp là đầu bếp, Đường Lê cómộtgương mặt tròn tròn, hơn nữa tính cách ôn hòakhôngthích tranh đoạt, mềm như bông, từnhỏđến lớn bằng hữu đều gọi nàng là Đường Hoàn Tử. Tới tuổi 27, bằng hữu xung quanh có vài ngườiđãkết hôn, vẫn cứ thích gọi nàng là Hoàn Tử.
Đường Lê cầm lấy đũa bắt đầu yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên đáp lạimộtcâu, chờ điện thoại treo, cơm cũng ăn xong rồi. Đương nhiên lại làmộtcuộc điện thoại tan rã trongkhôngvui.
Từ phong cách kiến trúc, còn có quần áotrênngười đại nương xem ra, nhất địnhkhôngphải làhiệnđại, nhưng cổ đạithìlà triều đại nào? Đường Lê cẩn thận hỏi đại nương, “Ta có thểđira ngoàikhông?”
Tuy rằng hai năm gần đây chuyện thúc giục kết hôn càng ngày càng thường xuyên, nhưng Đường Lê vẫn cứkhôngmuốn kết hôn, nàng và bạn cùng mởmộtnhà hàng, chính mình ở trong tiệm làm đầu bếp, mỗi ngày có thể làm chuyện mình thích, tiền lương cũng đủ dùng, sinh hoạt như vậy nàng cảm thấy tự do, cũng thỏa mãn.
——
Sau tai nạn xe cộ, đại khái là nàngđãchết, biến thànhmộtngười khác,nóingắn gọn, nàng xuyên qua rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấytrênmàn hình biểuhiệnchữ “Mẹ” kia, Đường Lêkhôngtiếng động thở dài, vẫn buông chiếc đũa tiếp điện thoại. Nàng đoán được đầu bên kia muốnnóigì, quả nhiên chưa được hai câu, bên kia liền theo thường lệ nhắc tới việc kết hôn.
Dẫm lên những xương cốt xốp giòn cùng quần áo rách nát đó, Đường Lêmộtchân thấpmộtchân caođitrong đống thi thể, nàng nhìn thấytrênnhững thi thểđãnhiều năm thế nhưng còn có thi thể tương đối mới mẻ, còn chưa hư thối hết, tản mát ra từng đợt tanh tưởi. Các loài chim ăn xác c·h·ế·t tụ tập bên nhau mổ thi thể, bị bước chân Đường Lê kinh động đến cũngkhôngbay lên, từng con quay đầu nhìn chằm chằm nàng, phát ra tiếng kêu cạc cạc.
Sao lại gặp phải việc xuyên qua này đây? Suy nghĩ lung tung rối loạnmộttrận, Đường Lê vỗ vỗ ngực, trướckhôngnóicái khác, nàng xem như nhặt vềmộtmệnh, hẳn là cao hứng. Chỉkhôngbiết nơi này rốt cuộc là nơi nào, thân thể này của lại là ai?
Điện thoại bên kia thao thao bất tuyệt,thậtvất vả chờ bên kia dừng lại, Đường Lê tận dụngnóichenmộtcâu: “Mẹ, con còn chưa nghĩ đến kết hôn.”
Còn chuyện thúc giục kết hôn gì đó, mượnmộtcâu trong tiểu thuyết《 ỷ thiên 》, “hắnmạnh mặchắnmạnh, gió thổi qua núi đồi.”
Đường Lê: A? Cái gì?
Đường Lê căn bảnkhôngbiết cái người được gọi là thành chủ này là ai, mấy ngày nay nàng chỉ hiểurõđịa phương này là phủ thành chủ Bắc Thành, thân thể này của nàng tên gọi là Sở Li, chuyện khác đềukhôngrõràng lắm. Sợ bị pháthiệnsơ hở, Đường Lê cũngkhôngdám hỏi nhiều, nàng chỉ nghĩ vẫn nên sớmmộtchút rời khỏi nơi này,đimộtnơikhôngai biết mình mới là tốt nhất.
Vào năm cấp 3 nàng xem quyển tiểu thuyết đầu tiên,mộtquyển tiểu ngôn ngược luyến cẩu huyết, lúc ấy thực lưu hành loại ngôn tình này, đều là thuê ở hiệu sách gần nhà.
Đường Lê mang theo tâm tư thăm dòđira cửa, lúc đầu chỉ xoay chuyển ở gần chung quanh, nhìn thấy đều là thị nữ trang điểm nha hoàn, hộ vệ trang điểm võ giả, sau đókhôngcẩn thậnđiđến Diễn Võ Trường, nàng nhìn thấy những nhóm võ giả khi múa đao kiếm phát ra các loại quang mang, còn có thể lập tức nhảy lên cọc gỗ cao hai tầng lầu,mộtchân đứng thẳngtrêncái lá ở ngọn cây.
Nàng kịch liệt thở hổn hển, ngồi dậy, lúc này mới pháthiệnbản thân mình ở trongmộtđịa phương hoàn toàn xa lạ,khôngkhỏi lộ ra thần sắc kinh dị. (đọc tại Qidian-VP.com)
nóicách khác,hiệntại Tốn Nô ở trong đám những tử thi trước mặt đó, mà nànghiệntại trở thành nữ chính ‘ Sở Li ’,điđến cứu người.
Nàng nghe thấy chung quanh tiếng gió ù ù, trong lòng có chút lúng túng, lo lắng chỗ này có quỷ. Vừa rồi đại ca kia ném nàng vào đây rồi nhảy lên cao ba mét, kiếmtrêntay còn sáng lên, thựckhôngkhoa học, cho nên trong rừng cây này khả năng cũng có thứ quỷ quáikhôngbình thường.
Trong phủ thành chủ Bắc Thành,mộtcăn phòng đóng chặt, thiếu nữ dáng ngườinhỏxinh phát ramộttiếngnóimơ, như người c·h·ế·t đuối giãy giụa vung đôi tay, tiếp theo bỗng nhiên mở to mắt.
Thành chủ Bắc Thành, Huyền Ngự biểu ca, Sở Li, Quỷ Khóc Lâm…… Đường Lê xâu những thứ đó thànhmộtđường, tìm ra manh mối liên quan ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Buông hộp điểm tâm, Đường Lê ngồi dưới đất đấm đấm chân.khôngđấmkhôngđược, nàng bị cảnh tượng trước mặt dọa đến mềm chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.