Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
Sư muội thăm dò nhìn, “Nhưngthậtra làmộtđôi bích nhân.”
Hai vợ chồngnhỏcầm tay nhau về nhà,trênđườngđingang qua cửa hàng điểm tâm, Đường Lê mua chút đường, chuẩn bị trở về làm chút thức ăn mới mẻ cho Tốn Nô,đingang qua quán rượu, lại lấy chút rượu. Vào đông rét lạnh, hâm chút rượu uống có thể ấm thân. Sau khi thương thế Tốn Nô lành, Đường Lê ngẫu nhiênsẽở chợ mua rượu về, chính nàng cũngsẽuốngmộtít,trênthực tế tửu lượng của nàng còn tốt hơn Tốn Nô.
Làmộtthiếu nam ngu ngốc, Đường Lê ở trong lòng dán chohắncái nhãn, bình tĩnh cười hỏi: “Ngươi là?”
Tốn Nô: “……”không, hình như có cái gìkhôngđúng.
“Bất quámộtngười qua đường, Đại sư huynh vì sao để ý như thế?”
Cho đến lúc ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành, Đại sư huynh mới đột nhiên siết chặt cương ngựa, nhìn lại phía sau. Sư đệ, sư muội thấy biểu tình củahắnkhôngđúng, vội hỏi: “Đại sư huynh, làm sao vậy?”
Đường Lê vuốt tayhắn: “Tạm thời còn chưa có.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Lê quay đầu nhìn lại, thấy ba người hông đeo trường kiếm, chânđigiày bó,mộtbộ dạng người giang hồ tiêu sái, còn là loại có môn phái. Chủ quánkhôngdám chậm trễ, vội vàng bảo tiểu nhị ôm ra vài kiện áo choàng, đến tiểu nhịđangtiếp đón Đường Lê cũng chạy lên, Đường Lêkhôngđể bụng, cầm kiện quần áo mùa đông khoa tay múa chân, suy xét Tốn Nô có thể mặc vừa haykhông.
Mãnh thú bị thương trong tưởng tượng cũngkhôngcó thái độ suy yếu, ngược lại, bởi vì cùng đường, so với trước đây cànghiệnra cường thế lãnh ngạnh,mộthồi mưa gió sắp đến trong đêm tối cứ như vậy biến mất vô hình.
Tốn Nô lại đứng đómộtlúc lâu, cảm nhận được toàn bộ người nhìn trộm trong chỗ tốiđãrờiđi, mới xoay người trở lại trong phòng, đối diện ánh mắt Đường Lê, biểu tình củahắnhơi hòa hoãnnói: “Ta sau nàykhôngcòn là sát thủ, nàngkhôngcần lo lắng nữa.”
“Đại sư huynh, Đại sư huynh?”
Người trong kiệu nghe hiểu ý ngoài lời củahắn, trầm mặc hồi lâunói: “khôngthể ngờ được, ngươi lại vì tình mà cómộtngày này…… Tốn, ngày nào đó ngươi chắc chắnsẽhối hận.”
Đại sư huynh lạnh mặt, “Đừngnóigiỡn, chọn xongthìđithôi, chúng ta còn cần lên đường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam tử hoàn hồn nhìn về phía sư đệ sư muội, sư đệ cườinói: “Đại sư huynh sao lại nhìn đến nhập thần, nàng ấy đúng là mỹ mạo, thế nhưng làm cho Đại sư huynh chúng ta nhất kiến chung tình hay sao?”
Tuy rằng thiếu niên nàymộtgương mặt tươi cười, nhưng Đường Lê nhìn ra được,hắntựa hồ cũngkhôngthích mình, gọi tiếng ‘ tiểu tẩu tử ’ ngữ khí cũng thập phần ngả ngớn.
Đường Lê cũngkhôngrõmạch nước ngầm mãnh liệt mới vừa rồi, chỉ cảm thấy trường hợp người giang hồ từ chứcthậtlà lớn, xứng với danh hào của tiểu nam thần. Nàng chớp chớp mắt, giữ chặt tay Tốn Nô an ủihắn: “khôngsao, dù huynh từ chức, chúng ta còn có cửa hàng,đãbắt đầu có lợi nhuận, ta có thể kiếm tiền nuôi huynh và hài tử.”
Hai người kia nghe được lời này, càng kinh ngạc, “khôngcó khả năng, sao có thể, vẫn nghenóiTốn hành tung khó lường, càng là sát thủ ý chí sắt đá kh*ng b*, sao lạiẩncư ở loại địa phươngnhỏnày, còn, còn thân mật cùngmộtnữ tử như thế, Đại sư huynh, ngươi nhất định nhìn lầm rồi.”
Đường Lê nghe thấy nàng kia bất mãn hừmộttiếng, động tác dừngmộtchút. Tuy rằng nàngkhôngnhớrõphần lớn nội dung nguyên tác, nhưng ở chỗ này sinh sốngmộtthời gian, nàng cũng biết bốn thế lực lớn là bốn đại thành là chiếm cứ bốn phương, nam chủ nguyên tác chính là Hạ Hầu Huyền Ngự thành chủ Bắc Thành, cũng là thành chủ trẻ nhất trong bốn thành. Kết hợphiệnthực nghe được các loại tin tức, lại hồi tưởng nguyên tác, Đường Lê biếtrõthân phận thiếu nữ lúc trước ném nàng vào Quỷ Khốc Lâm, chính là biểu muội Công Tây Lăng của nam chủ, cũng chính là congáicủa thành chủ Tây Thành.
hắntiếngnóikhàn khàn, lúc mới ra tiếng, đông đảo hắc y nhân đều theo bản năng rùng mình,khôngkhíẩnẩncó chút khẩn trương.
“Trang phục của nam tử a,côxem cái này thế nào, chắc chắn, có thể giữ ấm.” Tiểu nhị lấy ramộtcái áo choàng màu xanh đen, Đường Lê duỗi tay sờ sờ độ dày.
Đại sư huynh biểu tình ngạc nhiên, ánh mắt lập loè, “Mới vừa rồi ở tiệm vải chúng ta nhìn thấy nam tử kia, ta nhớ rahắnlà người phương nào.”
Quyển 2 - Chương 41: Không ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có một ngày này
“Hài tử?”
Cầm trong tay áo choàng màu đỏ ném lên quầy, nữ tử đầy mặt ghét bỏ, “Ta biết, nhưng ta chính là nhìn nàng takhôngvừa mắt, ỷ vào thân phận là biểu muội của Hạ Hầu thành chủ,khôngchỉ ở Tây Thành tác oai tác phúc, cònđiBắc Thành kiêu ngạo, luận dung mạo luận võ công, đến ta cònkhôngso nổi, lại muốn đè ép sư tỷ,khôngnóiđến ta, ngay cả thôncôbên kia lớn lên còn đẹp hơn.”
“không, nếu takhôngnhìn lầm,hắnlà Tốn, đệ nhất sát thủ Luyện Vực.” Đại sư huynh ngữ khí chắc chắn. Mấy năm trước,hắntừng gặp Tốnmộtlần, khi đó Tốn mới là thiếu niên, so với dáng vẻ này còn đơn bạc hơn vài phần, nhưng sát khítrênngười càng nặng, cả người cơ hồ hòa hợp nhất thể cùng với đao trong tayhắn, chỉmộtánh mắt nhìn qua, đều làmhắncảm thấy sau lưng phát lạnh, phảng phất có thể ngửi được từng trận huyết tinh. Có lẽ là ấn tượng quá mức khắc sâu, cho đến hôm nay,hắnvẫn có thể nhớrõdung mạo của Tốn.
Vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Tốn Nô vẫn cứ mặc áo đơn, mặc dùhắnnóikhônglạnh, Đường Lê vẫn nhìn mà khó chịu, riêngđivào cửa hàng trang phục lớn nhất trong thành mua quần áo mùa đông chohắn.
Tốn Nô đứng ở cửa, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi ra mật lệnh cho ta g·i·ế·t Đỗ Lan Tư, tin tức gửi cho ta lại có sai lầm, chờ ta còn là bẫy rập cùng với hai người Chấn, Ly đuổi g·i·ế·t, ngươiđãmuốn g·i·ế·t ta, ta hà tất phải trở về.”
Ba ngườikhôngtự giác tránhđi, nhìn theohắnđivào trong tiệm, lập tứcđiđến nữ tử mĩ mạo vừa rồi kia. Nữ tử cầm lấy áo khoa tay múa chân ởtrênngườihắn, hai người đứngmộtchỗ, mặt mày đều là ôn nhu đưa tình.
Vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên,mộtvật từ trong kiệu xuyên qua mành bay ra, bắn thẳng đến mặt Tốn Nô. Tốn Nô mắt cũngkhôngchớp, giơ tay tiếp được, làmộtkhối ngọc bài ghi tênhắn. Tốn Nômộttay nắm chặt ngọc bài, khí kình chấn ra, ngọc bài nháy mắt vỡ thành bột mịn, phiêu tán rơi xuống.
Đây bất quámộtđoạn nhạc đệm, Đường Lêkhôngđể ý, nàng chọn quần áo và ủng mùa đông cho Tốn Nô, nếukhôngphải Tốn Nô cự tuyệt, nàng còn muốn mua chohắnmộtcái áo da.
Nhiều ngày mưa dầm, trong phòng thả chậu than, bắc giá có lồng tre dùng để hong khô quần áo, người bên này đều quen như vậy, Đường Lê mấy ngày trước đây mới ở chỗ thợ mộc làmmộtcái, dọn vào phòng rồi, ban đêm còn có thể dùng thứ này làm ấm nước. Tốn Nô ấn nàng ngồi ở bên chậu than, “Tối naysẽcó kháchkhôngmời mà đến, nàngkhôngcần sợ hãi, cứ ngồi ở chỗ này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua hai ngày, Tốn Nô dậy sớm mở cửa hàng, ở bên phía ven sôngtrêncây liễu, thấymộtmảnh vải đón gió phấp phới,trênmảnh vải vẽ đồ án bất quy tắc đen trắng giao nhau. Ánh mắthắnhơi trầm, nhìn trong chốc lát mới tiếp tục động tác trong tay. Tới buổi chiều,hắntrước tiên đóng cửa hàng, lôi kéo Đường Lê ngồi ở trong phòng.
Nàng vừa địnhnói, ngoài cửa có hai nammộtnữđivào, trong đómộtnam tử cao giọngnói: “Chủ quán, lấy hết áo choàng đắt nhất trong tiệm các ngươi ra cho sư muội ta chọn lựa.”
Đường Lê ừmộttiếng,khôngcó hỏi nhiều, chỉđira ngoài bưng bánh đường buổi chiều mới làm, rót nước trà, còn bưng lênmộtmâm hạt dưa.
Người trong kiệu đột nhiên cười hai tiếng, “Thôi, Tốn, giờ ngươi định thế nào, muốn thoáiẩnsao? Hương mỹ nhân mảanhhùng, ngươi nên nghĩ cho kĩ,khôngcần làm ra việc hồ đồ, chỉ cần ngươi trở về, tasẽxử trí hai người Chấn, Ly, cho ngươimộtcâu trả lời.”
Tốn Nôkhônghề dao động, “khôngcần,hiệngiờ ta có người muốn bảo hộ người,sẽkhôngtrở về nữa, ngươi cũng có thể yên tâm.” Nếukhôngcó Đường Lê, có lẽhắnsẽtrở về, tự tay g**t ch*t hai người kia.
Nàngkhôngnghĩ tới, mìnhsẽđột nhiên lại nghe thấy những nhân vật có liên quan đến nguyên tác, trong nhất thời có chút thất thần.
“Người tập võ có nội lực trong người,khôngsợ rét giống người bình thường, takhôngcần thứ này, nàng mới cần.” Tốn Nônóinhư thế, cuối cùng mua cái áo da kia cho Đường Lê.
Đường Lê cho rằng đêm nay quađi,sẽkhôngcó cái gì quan hệ cùng với những sát thủ hắc y đó, ai ngờ ngày thứ hai, lại cómộthuynh đệ sát thủ tới cửa.hắnthực trẻ, nhìn như là thiếu niên. Đường Lê ban đầu cũngkhôngnhận ra, chỉ coihắnlà khách nhân bình thường, hỏi muốn đồ ăn gì, kết quả thiếu niêntrêndưới đánh giá nàngmộttrận, cười hì hì gọi tiếng tiểu tẩu tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ thế này? Dáng vẻ quê mùa, so ra còn kém những cái lúc trước nhìn thấy ở Dương Thành, nếu mặc loại áo choàng nàyđiTây Thành bái kiến Công Tây thành chủ, bị Công Tây Lăng nữ nhân điêu ngoa đó thấy, cònkhôngphải chê cười c·h·ế·t ta! Ta cũng nhấc ngườikhôngnổi!”
Người trong kiệu thở dài: “Sư phụ ngươi là huynh trưởng của ta, ngươi từnhỏlớn lên ở bên người chúng ta,hiệngiờ càng là đệ nhất sát thủ Luyện Vực của ta, vì sao ta lại muốn g·i·ế·t ngươi.”
Người trong ba người sư huynh muội từ đầu chí cuốikhôngnóichuyện, nhìn thấy dung mạo Đường Lê, hơi hơi nhíu nhíu mày. Dung mạo nữ tử này, sao lại có vài phần quen mắt?hắntựa hồđãtừng gặp ở đâu.
Đường Lêđãbóc được ba đĩa hạt dưa, bên ngoài rốt cuộc truyền đến động tĩnh, Tốn Nô đứng lên,đitới cửa, đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài. Đường Lê ở phía sauhắnliếc mắtmộtcái, pháthiệntrong viện nhonhỏđứngkhôngít người, đại khái bởi vì viện quánhỏ,khôngđủ phô trương,trênnóc nhà đều có người đứng.khôngchỉ có người, còn cómộtcỗ kiệu bốn người nâng.
Đại sư huynh trầm ngâmmộtlát,khôngnóithêm nữa, “Có lẽ là ta nhìn lầm…… Thôi,đithôi, chúng ta cần mau chóng lên đường.”
“Huynh muốn ăn hạt dưa sao, ta bóc cho nàng.”
Bên kia sư huynh muội ba ngườinóichuyện với nhau, nam tử lúc trướcnóichuyệnđangan ủi sư muội mình, “Công Tây Lăng đó ương ngạnh tùy hứng, sư muội hà tất so đo cùngvới nàng ta, lần này chúng ta phụng mệnh sư phụđiTây Thành đưa hạ lễ, cũngkhôngcần giao tiếp quá nhiều với Công Tây Lăng.”
Đại sư huynh còn vẫn luôn khóa mi,khôngchỉ có nữ tử kia, nam tử đến sau này,hắncũng cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại làm thế nào đều nhớkhôngnổi thân phận.
Tốn Nô cầm đao ngồi ở bên cửa nhìn, nghe thấy lời này, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy biểu tình của nàng như thường,thậtsựbắt đầu bóc hạt dưa.
Thời đại này nữ tử phần lớn là tự mình may áo, thường thườngsẽmua vải vóc về tự làm, nhưng Đường Lêkhôngbiết, học với đại thẩm nhà bên, chỉ học được làm vớ cùng với đai lưng loại đồ vật đơn giản, trang phục vẫn cần phải mua.
Người trong kiệu thấymộtmàn này, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Quả nhiênkhônghổ là Tốn Nô người kia luyện ra, vết thương nghiêm trọng như vậy, thế nhưng có thể trong thời gian ngắn như thế khôi phục như lúc ban đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốn, nếukhôngphải ngày hôm trước có tin tức truyền đến, ta cũngkhôngbiết ngươi còn sống. Nếu còn sống, vì saokhôngtrở về Luyện Vực?” Bên trong kiệu truyền ramộtgiọng nam hồn hậu.
Ba người ra khỏi cửa hàng, mới vừađiđến cửa, liền thấymộtnam tử tuổi trẻ nghênh diệnđitới, dáng người đĩnh bạt, dung nhan tuấn tú, tuy mặc bố y giày vải, lạikhônggiống người thường, nhìn khí chất càng như là đao giả hoặc kiếm khách, quanh thânmộtcổ khí chất sắc bén.
“Luyện Vựcđãxoá tên ngươi, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.” Ra lệnhmộttiếng, bóng người màu đentrênnóc nhà đứng bắt đầu lục tục lui ramộtlát sau toàn bộ biến mất vô tung.
Đường Lê hậu tri hậu giác pháthiện, ‘ thôncô’ trong miệng vị đại tiểu thư kia chính là mình. Nàngkhôngmuốn chọc phiền toái, thấy sư huynh muội ba người kia nhìn về phía mình, liền cười hơi hơi gật gật đầu ý bảo, sau đó tiếp tục xem quần áo của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.