Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không


Vũ Văn Kim cườiđiđón, thân thiện gọi tiếng Tốn huynh, “Tốn huynh mời, lúc này phải làm phiền Tốn huynh ở đây thêm mấy ngày, ta còn muốn giới thiệumộtbằng hữu cho huynh ……”

Nam Cung Cầm ngủ say mấy năm, dù vẫn luôn dùng các loại thuốc hay trân quý, tỉnh lại rồi thân thể vẫn cứ suy yếu, bọn thị nữ đều cẩn thận hầu hạkhôngdám chậm trễ, càng thêmkhôngdám ở trước mặt nàngnóiđến chuyện đôi mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Văn Kim có chút khó xử: “Lúc trướchắngiúp ta xử lý phản loạn Đông Thành, lại trợ giúp ta bước lên vị trí thành chủ,đãxem như báo ân, ta lại thi ân cầu báo nữa cũng quákhôngtốtđi.”

Vũ Văn Kim tuy am hiểu kinh thương, trị vì Đông Thành phồn hoa náo nhiệt, nhưng luận đến vũ lực, Đông Thànhkhôngthể so nổi ba thành khác, đặc biệt là Vũ Văn Kim còn trẻ, hấp tấp tiếp nhận chức vụ thành chủ, bên cạnhkhôngcó ai võ công cao cường có thể hoàn toàn tín nhiệm, Đoạn Minh cũng là hợp ý vớihắn, mới cho ra chủ ý như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ nhân trong phủ thành chủ Nam Thành đều biết, tiểu thư Nam Cung Cầm bởi vì bị độc thương ngủ sayđãnhiều năm, thời gian vừa rồi rốt cuộc tỉnh lại, chuyện này vốn là rất tốt, đáng tiếctrênngười nàng dư độc chưa hết, làm cho hai mắt bị mùkhôngthể nhìn thấy gì, thành chủ riêng mời thần y đến,nóicần dùng Mật Đà Sinh chỉ có ở Đông Thành làm thuốc dẫn, mới có thể hoàn toàn loại trừ dư độc, vì thế thành chủ mấy lần đưa thư cho thành chủ Vũ Văn Kim của Đông Thành, nhưng đến nay đềukhôngcó tin tức tốt truyền đến.

Tốn rốt cuộc quay đầu, tiếp tụcđivề phía trước, Vũ Văn Kim vội đuổi theo, trong lòngâmthầm ngạc nhiênnói, Tốn huynh thế nhưng lại thích hoa lê.

Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không

Vũ Văn Kim người này võ côngkhônggiỏi, lại đầy lòng hiếu kỳ, gặp việc này cảm thấy hiếm lạ, liền chạy tới nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng Vũ Văn Kim ôm tâm thái thửmộtlần đưa thư, ai ngờthậtsựcó hồiâm, trong thư viết ít ngày nữa tới Đông Thành. Vũ Văn Kim vui mừng quá đỗi, ngày ngày ở trong phủ chờ đợi, cơ hồ trông mòn con mắt, làm bạn tốt Đoạn Minh cũng phải lắc đầu.

Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành bước đến bên Nam Cung Cầm,mộtgương mặt chữ điền đoan chính tràn đầyyêuthương, “Cầm Nhi, hôm nay cảm thấy tốt hơn chút chút nào chưa?”

Vũ Văn Kim đưa người về cứu trị, bởi vì táchkhôngnổi hai người, chỉ đành cùng đưa theo thi thể nữ tử trở về.

Vũ Văn Kim căm giận: “Ngươi cũngkhôngphảikhôngbiết thành chủ Nam Thành đó,khôngbiết xấu hổ đến cực điểm, nếu takhôngcho,hắncòn có thể thuê sát thủ tới lấy mạng c·h·ó của ta, bức ta lấy đồ vật ra, ta có thểkhônghoảng hốt sao.”

Vũ Văn Kim: “Tốn huynhđãtới rồi? Ha ha, ta đây đến nghênh đón Tốn huynh, phiền a Minh ngươi ngâm cho chúng ta bình trà ngon!”

Đoạn Minh: “Chính làhắn, 5 năm trước nếukhôngphải ngươi cứuhắnmộtmạng, chỉ sợhắnđãchếttrênnền tuyết, có phần tình nghĩa này,hắnhẳnsẽkhôngmặc kệ ngươi.”

Hai người xuyên qua hành lang dài,điđến tòa đình trong hậu viện, Vũ Văn Kim chợt thấykhôngđúng, quay đầu nhìn lại, pháthiệnkhôngbiết Tốn dừng lại khi nào, ánh mắthắnngưngtrêncây hoa lê mới nở trong viện kia.

Nàng cầm cánh hoa mềm mại trong tay, trong lòng lại có loại nôn nóng khôn kể.

Đoạn Minhthậtsựnhìnkhôngnổihắndo dựkhôngquyết đoán, “Nhưng cái gì, ngươi nhìn bộ dángkhôngcó tiền đồ này của ngươi, lạikhôngbảo ngươi làm chuyện xấu, ngươi coi như mời bằng hữu gặp mặt, mờihắntới Đông Thành ởmộtthời gian, chỉ cần cómộttôn sát thần như vậy ở đây là có thể trấn trạch, đến lúc đó còn sợ Nam Thành bên kia làm ra ám sát, áp bức cái gì.”

mộtngười cao lớn từ ngoài việnđivào, nhóm nô bộc sôi nổi cúi đầu hành lễ, “Thành chủ.”

Nữ tử dung mạo mỹ lệ, đáng tiếc thân hình đơn bạc như bệnh nặng mới khỏi. Da thịt trắng nõn dưới ánh nắng chiếu rọi oánh nhuận rực rỡ, lông mi mảnh dài run rẩy, che đậy đôi mắt màu sắc hơi nhạt.

Đoạn Minh cười nhạo: “Ngốc, ai bảo ngươi thi ân cầu báo, Tốn ởtrêngiang hồ thiếu niên thành danh, lúc làm đệ nhất sát thủ Luyện Vựckhôngbiết làm bao nhiêu người sợ hãi, bây giờ tuyđãdần dần yên lặng, nhưng ba năm trước đâyhắnxâm nhập Bắc Thành làm trọng thương thành chủ Hạ Hầu Huyền của Ngự Bắc Thành, thanh danh đại chấn, đến nay chỉ sợ võ công càng thêm sâukhônglường được, tuy ta chưa từng gặphắn, nhưng cũng biết tính cách hànhsựcủahắn, ngươi vàhắncó phần sâu xa này, nhiều ít cũng được coi như là bằng hữu, giúp bằng hữumộtchút việcnhỏ, cònkhôngphải là đương nhiên?”

Vũ Văn Kimkhôngđể bụng, tự hàonói: “Cũng là thành chủ có thể kiếm tiền nhất!”

Vũ Văn Kim giật mình,hắncơ hồ lập tức minh bạch ‘ nàng ’ trong lời Tốn huynhnói, là chỉ thê tửđãchết củahắn.hắntrôn thê tử ở nơi nào, Vũ Văn Kim cũngkhôngrõ, vì thế chỉ có thể châm chướcnói: “Có lẽ là địa phươngkhôngthích hợp, đất đai và khí hậu đều ảnh hưởng đến nở hoa.”

Phủ thành chủ Đông Thành, Vũ Văn Kim bỏ qua tin tức Nam Thành đưa tới, đầy mặt hậm hực, “Xong rồi xong rồi, thế nàythìta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽthậtsựđưa đồ vật ra? Đông Thành chúng ta cùng với Nam Thành từ trước đến naykhônghợp, lúc này còn đòi bảo vật Mật Đà Sinh của Đông Thành chúng ta, nếu tathậtsựđưađichẳng phải là quá mất mặt, đại ca và cha ta hẳn có thể tức giận đến sống lại mà đánh c·h·ế·t ta. A Minh, ngươinóita nên làm gì bây giờ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Văn Kim chần chờ: “Nhưng mà……”

Tốnthậtlâukhôngnhúc nhích, Vũ Văn Kimkhôngrõnguyên do, cẩn thậnđitới hỏi: “Tốn huynh làm sao vậy, là thích cây hoa lê này?”

Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành là thúc phụ của Nam Cung Cầm, từnhỏthập phầnyêuthương chất nữ cha mẹ c·h·ế·t sớm này. Trong thành từng có lời đồn, Nam Cung Cầm cũngkhôngphải do thành chủ tiền nhiệm sinh ra, mà là thúc phụ Nam Cung Hiền cùng với đại tẩu tư thông sinh ra, bởi vậy Nam Cung Hiền mới có thểyêuthương nàng như nữ nhi ruột.

Vũ Văn Kim sửng sốt, gãi gãi đầu: “NgươinóiTốn?”

Nàng dựa vào ghế mềm, biểu tình bình tĩnh,khôngnóimộtlời. Bọn thị nữ đứng bên cạnh, chờ nàng phân phó.

Đúng là giữa tháng tư, hoa lê nở rộ, tuyết trắng đầy cây, gió thổi qua, hoa lê trắng tinh bay múa giống như tuyết, rơi ở dưới hành lang, rơi ở bên chân Tốn dính đầy bụi đất.

“nóiđến sát thủ,khôngphải ngươi biếtmộtngười sao, mờihắntới bảo vệ ngươi cònkhôngđược rồi.” Đoạn Minhnói.

khôngbiết bây giờ, Tốn Nô của nàng có ổnkhông.

【 5 năm sau 】

Nam Cung Cầm ngồi dưới thái dương,khôngai quấy rầy, nàngkhôngnhìn thấy cảnh tượng chung quanh, nhưng chóp mũi có thể ngửi được các loại mùi hoa, còn có gió thổi tới cánh hoakhôngbiết tên, vừa lúc rơi trong tay nàng.

mộtthị nữ khác chọc chọc cánh tay nàng: “Cũng đừngnóiloại lời này, nếu như bị người khác nghe thấy, ngươi thế nào cũng phải bị phạt!”

Sau đó Vũ Văn Kim mới biết,hắnchính là Tốn, mà nữ tửđãchếtđiđó là thê tửhắn.

“Kỳthậtta cũngkhôngthể thấyrõnữ tử kia lớn lên có bộ dáng gì, lúc ấy cả người nàng là máu, hơn nữa Tốn huynhkhôngmuốn buông tay, cũngkhôngcho ai tiếp cận, thanh đao củahắnlạnh căm căm, chém người giống chém dưa xắt rau, ta cũngkhôngdám mạo hiểm.” Vũ Văn Kimhiệngiờ nhớ tới tình hình năm đó, lòng vẫn còn sợ hãi như cũ, sờ sờ cái mũi.

Vũ Văn Kim đúng lý hợp tình, “Sợ chếtthìlàm sao!”

hắnvốn tưởng rằng Tốnsẽkhôngtrả lời, ai ngờ thế nhưnghắnmở miệng,hắntựa hồđãlâu chưanóichuyện, thanhâmkhàn khàn mà thong thả, “Ta cũng trồng hoa lê ở trước mộ nàng, vẫn chưa từng nở hoa.”

Đoạn Minh lắc đầu, “Gặp mặtthìthôi, con người ta sợ nhất những đao giả kiếm khách quái gở, cổ quái trầm mặc ít lời, vẫn là tiểu ngốc tử ngươinóinhiều như vậy làm bằng hữu tương đối vui vẻ. Nhưngthậtra ngươinóithê tửhắn, làm ta có chút tò mò, ta cònkhôngnghe đến chuyện có liên quan tới thê tửhắn,khôngbằng ngươinóicho tamộtchút?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoạn Minh: “Ngươi có lẽ là thành chủ Đông Thành uất ức nhất từ trước tới nay.”

Thấy bạn tốt biểu tình có ý cười nhạo, Vũ Văn Kim lại bỏ thêmmộtcâu: “Tốn huynh tuy rằng thanh danh đáng sợ, nhưng tính cáchhắnkỳthậtkhôngtồi, trừkhôngthíchnóichuyệnmộtchút, ánh mắt lạnh lẽo dọa ngườimộtchút, còn lại cũng dễ ở chung, giúp takhôngít việc.”

Ở trong trí nhớ của mình, nàng bị Hạ Hầu Huyền Ngự đánhmộtquyền xuyên qua ngực, hẳn là c·h·ế·t rồi, nhưng mấy ngày trước đây, nàng chợt thức tỉnh lại, vốn tưởng mình may mắn chưa c·h·ế·t, ai ngờtrênngựckhônghề có dấu hiệu của vết thương, người chung quanh đều xưng hô nàng là tiểu thư, nàng cảm thấykhôngđúng, cẩn thận tìm hiểu mới làmrõthân phậnhiệngiờ, nàng thế nhưng trở thành Nam Cung Cầm —— cũng chính là nữ xứng ác độc sốmộttrong tiểu thuyết gốc, bạch nguyệt quang của nam chủ, tỷ tỷ song sinh của nữ chủ.

Sau đó người tỉnh lại thực nhanh, ôm cỗ thi thể cự tuyệt bất kì kẻ nào tới gần, cũngkhôngnóilời nào, chờ đến lúc tình hìnhhắnthoáng chuyển biến tốt đẹp, cómộtngày đột nhiên mang theo thi thể đó biến mất, qua nửa tháng mới trở về, khi đó thi thểđãkhôngcòn.

“Cầm Nhi yên tâm, thúc phụ nhất địnhsẽchữa khỏi đôi mắt của con.” Nam Cung Hiền thăm chất nữ, cuối cùngnóixong câu đó, lại phân phó hạ nhân cẩn thận chăm sóc, lúc này mới lần thứ hai vội vàng rờiđi.

Vũ Văn Kim suy xétmộtlát,nói: “Tốn huynh…… Ta chỉ biết mấy tháng trướchắncòn ở Mạc Bắc.hắnmỗi năm trừ ngày giỗ thê tửsẽtrở về tế bái, còn thời gian khác đều khó tìm tung tích. Năm ngoái mùa đônghắntrở về tế bái ta còn gặphắn, đáng tiếc khi đó ngươi trở về nhà,khôngthể gặp mặtmộtlần.”

“Kỳthậtta cũngkhôngrõràng lắm.” Vũ Văn Kim nhớ lại ngày ấy 5 năm trước,hắnvốn nghenóibên thành trực thuộc có đoàn ca kịch bắc địa mới lạ lên đài biểu diễn, chuẩn bịđixemmộtphen, ai ngờtrênđườngđiđột nhiên có tuyết, tuyết lớn bay tán loạn cơ hồkhôngnhìnrõđường,điqua vùng ven, hộ vệ tới báo phía trước pháthiệnđầy đất thi thể vừa mới chếtkhônglâu,khôngít thi thể mặc quần áo có huy ấn của thành chủ Bắc Thành.

Khi đó nhìn thấy Tốn,hắnnửa quỳ ngồi ở đó,trênngười phủmộttầng tuyết trắng hơi mỏng, nhắm mắt lại tựa như pho tượng c·h·ế·t, trong ngực gắt gao ômmộtnữ tửkhôngrõmặt.

Vũ Văn Kim bị bộ dáng hai người hấp dẫn, tiến lên xem, phát giác khuôn mặt Tốn nhìn quen mắt, nhớ tớihắnlà đại huynh đệ lúc trướcđãtừng cứu mình, chỉ lấymộtchút báo đáp, vì thế tiếc hận cảm khái rất nhiều,khôngnóihai lời cho người thayhắnthu xác. Ai ngờ thủ hạ báo lại, người chưa c·h·ế·t, còn lạimộthơi thở, nữ tử trong lòng ngựchắnsớmđãchết từ lâu.

Cùng lúc đó, ở Nam Thành cách Đông Thành rất xa,mộtcái viện trong hậu trạch của phủ thành chủ,mộtnữ tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt được thị nữ đỡ,thậtcẩn thận ra khỏi phòng,điđến ghế mềmđãđược sắp xếp tốt ở trước mặt, lại được đỡ ngồi xuống.

Mấy thị nữ ôm hộp đồ cùng vải mới xa xa ở hành lang thấymộtmàn như vậy, trong đómộtthị nữ nhịnkhôngđược cảm thán: “Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, trong viện hoa đều nở, đó đều là tiểu thư trồng vào năm đó lúc còn chưa xảy ra chuyện, nếu nàng có thể nhìn thấy, nhất định thực vui mừng.”

Đoạn Minh ngồi ở bên cạnhhắn,khôngnhanhkhôngchậm bưng trà khẽ nhấp, liếc xéohắnmộtcái: “Ngươi bây giờ tốt xấu gì cũng là thành chủ Đông Thành, sao mà động bất độngđãhoảng loạn như vậy.”

Nam Cung Cầm mở đôi mắtkhôngnhìn thấy gì, thấp giọngnói: “Chất nữđãkhá hơn nhiều, thúc phụkhôngcần lo lắng.”

Đoạn Minh: “Còn uống trà cái gì, trực tiếp uống rượu.”hắnphân phó quảnsự, “điđào mấy bình rượu ngon thành chủ các ngươi vẫn giấu ra đây.”

Quảnsựtrong phủ bỗng nhiên bước nhanh đến, “Thành chủ, khách quý ngài phân phó nghênh đónđãtới rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không