Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành


Người hầu tâm phúc liếc nhìn mặthắn,nói: “Thành chủ quá mức để ý tiểu thư, nhưng mà muốn có được bảo vật khó tránh khỏi phải có hy sinh, thành chủ cần sớm quyết đoán a.”

Thực nhanh, đoàn xe dừng ở trướcmộtkhách đ**m, khách đ**m này tráng lệ huy hoàng, bên trong bài tríkhôngkèm các nhà phú quý, ở Đông Thành cũng thập phần nổi danh. Tiểu nhị đón khách của khách đ**m tiến đến, nhìn thấy Đường Lê được đỡ xuống xe ngựa cùng vớimộtđám hộ vệ thị nữ, vô cùng nhiệt tình đưa người vàođian trí.

Dù phiền toái, khách nhân cũng phải nghênh đón, Vũ Văn Kim trong bụng cân nhắc nhìn thấy nữ tử tâm cơ tâm địa rắn rết trong truyền thuyết kia, nên ứng đối như thế nào, lại cảm thấymộtnữ tử hai mắt mù như vậy dám lẻ loimộtmìnhđiđếnthậtsựkỳ quặc, suy đoán có phải kỳthậtbên người có mang theo thích khách chuẩn bị tới uy h**phắnhaykhông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê cũngkhôngcó ký ức của Nam Cung Cầm, nghe vậy nàng làm vẻ tự hỏi,mộtlát sau mới lộ ra cười xin lỗi,nói: “thậtsựxin lỗi, ta vì trúng độc hôn mê mấy năm, tỉnh lại rồi rất nhiều việc đều quên mất.”

khôngđược, đẹp như vậy,khôngthể đúng như ác ngôn a! Vũ Văn Kim nhìn bạn tốt Đoạn Minh bên cạnh, chohắnmộtcái biểu tình “Lúc trước có phải ngươi lừa ta haykhông”.

Ngược lại Đoạn Minh bên cạnh ngồi chơi cây quạt mở miệng trước,hắnnói: “Nam Cung tiểu thư, tại hạ Đoạn Minh từ Đoạn thị Đông Hải, trước đây từngđiNam Thành bái phỏng, từngmộtlần gặp qua Nam Cung tiểu thư,khôngbiết người còn nhớrõ?”

Vũ Văn Kim: “……” Aiz,đãxảy ra cái gì, Tốn huynh vì sao đột nhiên trừng ta? Tanóicó cái gìkhôngđúng sao?

Đường Lê được thị nữ đỡ ngồi xuống, người hầu dâng trà, Vũ Văn Kim thói quen duỗi taynói: “Mời uống trà.”nóixong mới ý thức được nàngkhôngnhìn thấy, có chút xấu hổ, Đường Lê thần sắc như thường, duỗi tay ra phía trước s* s**ngmộtchút, chạm phải chén trà, bưng lên nhập khẽmộtngụm, nước trà cũngkhôngnóng, là ấm.

Đoạn Minh nhún nhún vai tỏ vẻkhôngrõlắm, “Ta cũngkhôngbiết, bất quá mới vừa rồi bước chânhắngiống như thực vội, ta còn là lần đầu tiên thấyhắncó dáng vẻ này, chẳng lẽđãxảy ra đạisựgì?”

Vũ Văn Kim trợn tròn mắt, “Ai? Tốn huynh?”hắnquay đầu nhìn về phía Đoạn Minh bên cạnh, “A Minh, Tốn huynhđiđâu?”

Đoạn Minh với thái độ co quắp củahắnmãi cũng thành quen, dựa vào bên cửa sổ nhìn đường phố phía dưới, chờ dâng đồ ăn, vẫnkhôngquên thưởng thứccônương xinh đẹptrênđường.

“A? A? Cái gì, vì saokhôngcó việc gì, Tốn huynh, huynh phảiđisao? Từ từ a!” Vũ Văn Kim đầy mặt kinh ngạc, còn muốnnóicái gì nữa, bị Đoạn Minh đè lại, “Thôi, kêu cái gì, ngươikhôngpháthiệnTốn huynh tâm tìnhkhôngtốt sao, ta phỏng chừnghiệntạihắnmuốnmộtmình yên lặngmộtchút, ngươi quá nháo.”

“Hôm nay trong lâu bọn họ mới có nguyên liệu nấu ăn trân quý, nghenóitư vị tươi ngon vô cùng, ănmộtlần làm cho người ta cả đời khó quên, Đoạn huynh, Tốn huynh các ngươi có có lộc ăn!” Vũ Văn Kim toàn thântrêndưới kim quang lấp lánh,mộtbộ dáng hào khí tận trời, Đoạn Minh phe phẩy cây quạt, là công tử phong lưu tiêu sáinhẹnhàng, hai người bọn họ đứng ởmộtchỗ,rõrnfg chính là hai hoàn khốkhônglàm việc đàng hoàng, còn Tốn, khí chất hoàn toàn bất đồng với hai người bọn họ, cóhắnở đây, người dám tiếp cận đều bớt rất nhiều.

Vũ Văn Kim ho khanmộttiếng, “Khụ, nào có nào có, chiêu đãikhôngchu toàn, mong rằng Nam Cung tiểu thưkhôngcần để ý, mời ngồi.”

Xe ngựađithực nhanh, bởi vì Đường Lê hoàn toànkhôngmuốn gặp Hạ Hầu Huyền Ngự, càngkhôngmuốn bị đuổi theo, Hạ Hầu Huyền Ngự nếuthậttới Nam Thành, hẳn là trò chuyện cùng Nam Cung Hiền trước. Chờ nàng tới Đông Thành, thoát ly hoàn cảnh bị Nam Cung Hiền khống chế cùng với những thị nữ bên cạnh nhìn như trung tâm này, là có thể dò hỏi Tốn Nô tin tức từ những người khác, màsẽkhôngkhiến cho Nam Cung Hiền hoài nghi.

Nàng nhất thời tâm huyết dâng trào, theo hương vị ra khỏi khách đ**m,điđến tiểu đ**m nhà kia, ănmộtphần mì cay có hương vị khiến người ta hoài niệm.nhẹnhàng đụng vào miệng chén, Đường Lê nghĩ, nếu có thể gặp lại Tốn Nô, chờ đôi mắt nàng tốt, nàng nhất định phải làm chohắnrất nhiều món ngon, nàng biết làm rất nhiều mùi vị đều chưa từng kịp làm chohắnhưởng thụ, kỳthậtloại đồ cay này, nàng cũng thực am hiểu, chỉ là lúc trước ở thành Bạch Lộckhôngmua được ớt cay, cho nênkhôngthể làm chohắn.

Nam Cung Hiền thần sắcâmtình bất định, “Ngươinóiđúng, nếu con đường nàyđikhôngthông, ta đây cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác.”

Nam Cung Hiềntrênmặt mang cười, ngữ khí lại hoàn toàn lạnh nhạt, “Đứanhỏnày tuy lớn lên giống mẫu thân, tính cách lại giống đại ca ta,khônghổ là conhắn, đều là nuôikhôngđược, ta làm thúc phụ tốt nhiều năm từ ái với nó như vậy, nó vẫnkhôngchịu nhả ranóicho ta chỗ đó ở đâu, càng giấu chìa khóa đến gắt gao. Ta vốn tưởng rằng ănmộtlần giáo huấn, tỉnh lại rồi hẳn có thể ngoan ngoãn hơn chút,khôngnghĩ tới…… Hừ.”

Đường Lê nhìnkhôngthấy,khôngbiết bọn họ giao lưu ánh mắt, nàng thập phần khách khí, hơi hơi thi lễ về phía Vũ Văn Kim, thanhâmnhư mặt nước ôn nhu, “Mạo muội tới chơi, thất lễ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Văn Kim bỗng nhiên tới gầnhắn, cảnh giác nhìn bốn phía, yếu ớt cười gượngnói: “khôngphải là có người cố ý điệu hổ ly sơn, dẫn dắt Tốn huynh rờiđi, muốn hành thích tađi.” Nam Thành chính là có người tới!

Nàng gầy yếu mà tinh tế, áo lụa màu trắng phíatrênlàn váy vàng nhạt, trong mông lung lộ ramộtloại tươi mới nhàn nhạt, tóc dài dùng dây lụa buộc lênmộtnửa, cònmộtnửa buông ở phía sau, hơi hơi đong đưa theo bước chân, gương mặt kia tuy rằngkhôngphải là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng mà biểu tình của nàng nhu hòa uyển chuyển, môi nhạt da trắng, vì bệnh lâu suy yếu làm khí chất nàng càng thêm mờ mịt ——ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Vũ Văn Kim liền vô cớ cảm thấy, vị mỹ nhân này dường như hoa lêtrêncành, khí chất bên ngoài làm người ta động tâm.

Bị Đường Lê thúc giục, đoàn người sau đókhônglâu rốt cuộc tiến vào phạm vi Đông Thành, lạimộtđường thông thuậnđivào chủ thành Đông Thành. Tiến vào chủ thành, Đường Lê cảm giác đầu tiên là náo nhiệt, dù nàngkhôngnhìn thấy, cũng có thể nghe thấy ngoài xe ngựa các loại tiếng kêu to rao hàng, đám người ồn ào, nàng có thể tưởng tượng cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo, chen vai thích cảnh.

Tốn lắc đầu, cái gì cũngkhôngnói. Đoạn Minh pháthiệnhơi thởtrênngườihắnso với vừa nãy càng thêm lạnh băng, chọc chọc cánh tay Vũ Văn Kim, ý bảohắncâm miệng. Vũ Văn Kim tò mò đến c·h·ế·t vừa rồi Tốn khác thường, nhưngkhôngdám hỏi, vì thế chỉ có thể cười gượng, “Ha ha ha,khôngcó việc gìthìtốt,khôngcó việc gìthìtốt, vậykhôngbằng chúng tađivề trướcđi.”

khôngbao lâu, khách nhân tới cửa. Khi vị ‘ Nam Cung mỹ nhân ’ kia được thị nữ đỡđivào trước mặt, Vũ Văn Kim có chút kinh ngạc, bởi vì nữ tử trước mặt này, cùng với Nam Cung Cầm trong tưởng tượng củahắnkhôngquá giống nhau.

“Tiểu thư?”

“Thành chủ, mới vừa rồi thu được bái thiếp, Nam Cung Cầm từ Nam Thànhđãvào thành, buổi chiềusẽtới phủ bái kiến.” Người của phủ Thành chủ tới đưa bái thiếp lên, Vũ Văn Kim chỉ nhìn liền phát ramộttiếng thở dài, ảo nãonói: “Sao lại tới nhanh như vậy, tathậttìnhkhôngmuốn gặp vị Nam Cung mỹ nhân này, nếu nàngthậtgiống a Minhđãnói,khôngbằng tađiThiênâmLâu xem khiêu vũ.”

Nam Cung Hiền xua tay, “Vũ Văn Kim ở Đông Thành tuy rằng tuổi trẻ, nhưng có thể ngồi ổn vị trí này, cũngkhôngphải vô hại như bề ngoài, nóđilần này tất nhiênkhôngthể như nguyện. Như vậy cũng tốt, để nó hiểurõmấtđitrợ giúp của thúc phụ này, chỉ dựa vào nóhiệngiờ như vậy, căn bảnkhôngthể làm được bất cứ cái gì.”

“sẽkhôngcó việc gì.” Tốn dứt lời, đứng dậyđira ngoài.

Đoạn Minh đánh giá Nam Cung Cầm trước mắt, trong mắt cũng có vài phần nghi hoặc, bất quá tiếp thu được ánh mắt Vũ Văn Kim,hắnvẫn là trả về ánh mắt “khôngcần bị bề ngoài lừa gạt”.

“Ai, A Cửu ngươi xem cửa khách đ**m kia, tuy rằng nhìnkhôngrõmặt, nhưng chỉ từ thân hình tư thái là có thể nhận ra, nhất định là mỹ nhân.” Đoạn Minh dùng quạt chỉ vào cửa khách đ**m. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê hoàn hồn, đỡ tay thị nữ, chậm rãi ra khỏi tiểu đ**m.

“Buổi chiều người Nam Thành tới, ta còn phải đánh lên tinh thầnđitiếp đón.”

Hai bên uống trà, ai cũngkhôngcó ý tứ mở miệng trước, Vũ Văn Kim thân là chủ nhân, khí định thần nhàn, nhưng Đường Lê lấy danh nghĩa xin thuốc tới cửa bái phỏng người, cũng ngồi vững vàng,khôngcómộtchút nóng vội.

Đường Lê ngồi trong xe ngựa,trênđường lay động có chút mơ màng sắp ngủ. Nàng bây giở đôi mắtkhôngnhìn thấy, rất nhiều chuyện đều phá lệkhôngthuận tiện, tình huống chung quanhkhôngrõ, nàng càngkhôngdám lộ ra dị trạng, bởi vì biết đạo lýnóinhiều sai nhiều, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thực trầm mặc. Rời khỏi Nam Thành, rời khỏi tầm mắt vị thúc phụ kia rồi, Đường Lê cảm thấy thả lỏng rất nhiều.

Vũ Văn Kim nghe vậy cũng nhìn theo, thấymộtnữ tử mặc áo trắng váy vàng, thân hình tinh tế, cảm giácmộttrận gió là có thể ngã.hắngật đầu tán đồngnói: “Hẳn là mỹ nhân, aiz, nàng tựa hồ có chút ốm yếu a, còn cần thị nữ đỡ. Bất quá bệnh mỹ nhân cũng có dáng vẻ mảnh mai chọc người thương tiếc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trước tìm chỗ tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốnmộtchút, đưa bái thiếp đến phủ thành chủ.” Đường Lê gọi thị nữ tới, ngắn gọn phân phóđixuống.

hắnchỉ là quen thói khoác lác, ai ngờnóinhững lời này ra, Tốn thế nhưng ngừng đũa, nhìn thoáng quahắn.

hắnkhôngyên tâm,đira ngoài đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nhìn thấymộtmảnh góc áo màu đen, lúc này mới yên tâm ngồi trở lại.

Vào thành, tốc độ xe ngựarõràng chậm hơn rất nhiều, thời gian này nhanh chóng lên đường, thân thể Đường Lê suy yếu, có chút chịukhôngnổi, vô cùng choáng váng đầu.

“Tốn huynh! Huynh rốt cuộcđãtrở lại! Vừa rồi sao huynhkhôngnóimộtlờiđãđirồi, có phảiđãxảy ra cái gìkhông?” Vũ Văn Kim thấy Tốn trở về, lập tức từ trạng thái đè nén biến thành bành trướng, trung khí mười phầnđitiếp đón.

Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành

“Thành chủ, cứ như vậy để nàng tađiĐông Thành, vạn nhất……”

Vũ Văn Kim quay đầu thấyhắnnhư vậy, nhún nhún vai với bạn tốt, đem đồ ăn tiểu nhị đưa lên tới đặt ở trước mặt Tốn, “Tốn huynhkhôngyêuxem mỹ nhân, vậy nếm thử mỹ thực, ta dámnói,khôngai có thể làm ra đồ ăn ngon hơn chỗ này.”

“Vâng, tiểu thư.”

Đường Lê ngồi ở trong khách sạnmộtlát, bớt choáng váng đầu rồi, cảm thấy có chút đói, thị nữ hỏi nàng muốn ăn cái gì, Đường Lêkhôngcó khẩu vị, bỗng nhiên nhớ ra khi xe ngựa tới đây, có ngửi được quámộtcỗ hương thơm kỳ lạ, cái này làm cho nàng nhớ ngày trướcđiđất Thục thămmộtngười bạn, đượccôấy mangđiănmộtlần.

……

Đoạn Minh: “…… Ngươi bình tĩnhmộtchút, đừng bám lêntrênngười ta.”

Vũ Văn Kim: “Cái gì, ta nháo chỗ nào, hơn nữa từ chỗ nào nhìn ra Tốn huynh tâm tìnhkhôngtốt,khôngphảihắnvẫn luôn đều có biểu tình như vậy sao?”

Vũ Văn Kim được thanh tĩnh, ngồi vào vị trí sát cửa sổ, cảm thánnói: “Có Tốn huynh cùng ta ra cửa, cảm giác thuận tiện hơn nhiều, dùkhôngmang theo hộ vệ cũng cảm thấy an tâm.” Nhờ lại trước đây, vị trí thành chủ còn chưa ngồi vững,hắnthường xuyên bị mấy huynh đệ mướn sát thủ hành thích, khi đókhôngmang theo mấy chục hộ vệ làkhôngdám ra cửa.

Nàng biểu tình tự nhiên mà thẳng thắn,khôngcó chút nào sơ hở, Đoạn Minh càng nhìn nàng càng cảm thấykhônggiống Nam Cung Cầm lúc trước từng gặp, còn địnhnóithêm, bỗng nhiên nhìn thấy bên bình phong cómộtngười đứng.

Tốn phảng phấtkhôngnghe thấy bọn họnóichuyện, ngồi ởmộtbên,khônghề có ý tứ coi trọng quay đầu liếc nhìnmộtcái.

Gió thổi lên lớp lụa xanh mỏng làm mành kiệu, lộ ramộtkhuôn mặt tái nhợt nhu mỹ, chợt lạinhẹnhàng rơi xuống.

Tốn huynh, vì sao có biểu tình này?hắnvì sao nhìn vị Nam Cung mỹ nhân kia như vậy, hai người có thù oán sao?

hắnchậm rãi dừng bước chân, đột nhiên cảm xúc cuồn cuộn phập phồng cũng bình ổn xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

khôngbiết từ khi nào Tốn đứng ở chỗ đó,hắnbiểu tình cứng đờ nhìn mỹ nhân ôn nhu cười nhạt ngồi ở kia, cả người đều phảng phất giốngmộtcây cung căng đến mức tận cùng, ngay cả Đoạn Minh đều có thể nhìn ra lúc nàyhắncó bao nhiêukhôngthích hợp. Vũ Văn Kim thực nhanh cũng chú ý tới Tốn, đồng thời pháthiệnhắnkhác thường,khôngkhỏi cùng Đoạn Minh liếc mắt nhìn nhaumộtcái.

Nàng khi đóđãnghĩ kỹ rồi, quãng đời còn lại phải cùng Tốn Nô làm rất nhiều chuyện, đồ ăn muốn làm chohắnăn cũng có rất nhiều, nếukhôngthể hoàn thành, nàng vạn phần tiếc nuối, c·h·ế·t cũngkhôngcam lòng.

“Làm sao vậy?” Đường Lê chần chờ hỏi.

trênđường dòng người đông đúc, đám người lui tới ồn ào náo động, các loại thanhâmnghe vào tai có vẻ phá lệ ồn ào, Đường Lê có chútkhôngổn, bước chân nhanh hơnđilên xe ngựa.

Lúc đoàn người Đường Lêđivào khách đ**mkhôngbao lâu, Vũ Văn Kim cùng bạn tốt Đoạn Minh cùng với Tốn cưỡi ngựađiqua cửa khách đ**m,đivào nơi đối diện khách đ**m, là tửu lầu cao nhất Đông Thành.

Đại khái lại là nhìn lầm rồi. Đúng vậy, nàngđãchết,hắntừng ôm thi thể nàng lạnh băng ngồithậtlâu, thậm chí tận mắt nhìn thấy thi thể bắt đầu hư thối, cuối cùng cũng làhắntự tay mai táng nàng, nàngđãtử vongsựthậtnàyrõràng vô cùng, nhưng dù vậy, vừa rồi trong nháy mắt,hắnhoảng hốt nhìn thấymộtkhuôn mặt tương tự, vẫn cứ theo bản năng truy tìm.

Tuy rằngkhôngnhớrõcụ thể cốt truyện, nhưng ở trong tiểu thuyết, vị thúc phụ này hình như là người xấu, chính là loại ấn tượng mờ mờ ảo ảo nhớkhôngrõlàm người ta càng cảm thấy lưng như kim chích.

Bọn họ ba người vừa dùng cơm xong, mớiđiđến dưới tửu lầu, liền thu được bái thiếp này, Vũ Văn Kim cầm bái thiếp oán giận, ai ngờ vừa ngước mắt, bỗng nhiên pháthiệntrước mắt chợt lóe lên, Tốn vốn dĩ đứng bên cạnh, chớp mắtđãlẫn vào trong đám người.

“Tốn huynh, huynh cần phải che chở ta a!”

nóiđến đây, Vũ Văn Kim lại thở dàimộttrận, “thậtlà phiền toái.”

Tốn đứng ở bên trong đám người, quay đầu nhìn chung quanh, lọt vào trong tầm mắt đều là khuôn mặt xa lạ, mỗi khuôn mặt đều có hỉ nộ ai nhạc, duy độckhôngcó khuôn mặt quen thuộc vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn thấy kia.

Nam Cung Hiền mang theo người hầu, đứng ởtrênthành nhìn đoàn xeđixa về phía đông.

Đường Lêkhôngnghe được thanhâmkhác, chỉ cảm thấy trong nhà lập tức yên tĩnh,khôngkhí có chút vi diệu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 46: Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê trên cành