Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng


Bọn họ đều rấtrõràng, đây làmộtcái cảnh cáo, nếu còn dámđilên phía trước, kết cục tuyệt đối là cái c·h·ế·t.

Đầu tiên là Nam Cung Cầm thất thố, kêu to đuổi theo Tốn chạy ra ngoài, nếu chỉ xemmộtđoạn này, ước chừng là truyền thuyết lang vô tình thiếp cố ý ít ai biết đến, nhưng hai người chợt như là ngườiyêunhauđãlâu, cầm tay ôm nhau, thế này làm người takhônghiểu được.

Ngay cả Vũ Văn Kim đứng dậy đuổi theo ra, nhìn thấy Tốn huynh ôm mỹ nhân vào trong ngực, cũng nhịnkhôngđược lộ ra biểu tình như trời sụp đất nứt.

Nhưng hôm nay xem ra, vị tiểu thư này năm đókhôngchỉ trêu chọcmộtHạ Hầu thành chủ, chỉ sợ còn cùng sát thủ Tốn nổi tiếng này cũng có tư tình, tựa hồ lúc đó nàng dùng tên giả. Trong đó, tuyệt đối cómộtít nội tìnhkhôngthểnóicho người ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn: “……”hắnkhôngrõ, vì sao thê tử âu yếm của mình,rõràngnhỏtuổi hơn mình, lại luôn thích ôm mình ý vị tràn ngập thương tiếc như vậy.

Từ từ, Nam Cung tiểu thư hình như có hôn ước? Vũ Văn Kim rút rút khóe miệng, nghĩ thầm, thế nàykhôngổn.

Cừu Đồ biểu tình phức tạp, thầm nghĩ, tiểu thư đến tột cùng là thích ai? Ai cũng đềukhôngdễ chọc a, mặt khác,hắncòn cảm giác Hạ Hầu thành chủ cả người tản mát ra ánh sáng xanh.

hắntrầm mặcmộtlát, lại muốnnóiHạ Hầu Huyền Ngự bên kia cũngkhôngcần lo lắng, kết quả mới vừa mở miệng, lại nghe Đường Lênói: “Còn có Hạ Hầu Huyền Ngự kia, cũngkhôngcần lo lắng, tađãnghĩ ra biện pháp đối phóhắn, ta tuyệtsẽkhôngđểhắnsống yên.”

Đối với Tốn mànói,đãlà chuyện mấy năm trước, nhưnghắnkhônghề quên, Đường Lênóiđến,hắnliềnrõràng nhớ lại đoạn thời gian làm bạn ngắn ngủi đó.hắngắt gao ôm Đường Lê ở trong ngực, rốt cuộc lần thứ hai mở miệng,nóigiọng khàn khàn: “Kỳthật,mộtcái hoa tai đó là ta mua cái khác, cũngkhôngphải tìm được.”

Nàng từ lúc ở trong thân thể này tỉnh lại cũng chưa bao giờ thả lỏng, mà dựa vào Tốn Nô, tự nhiên cứ như vậy lơi lỏng xuống dưới, giống như lúc trước vừa mở mắt pháthiệnmình trở thành nữ chủ Sở Li, chỉ có ở bên người này, mới có cảm giác an tâm.

Đường Lêkhôngnhìn thấy vẻ mặt củahắn, chỉ có thể từ trong thanhâmnghe ra cảm xúc củahắn, thế này làm cho nàng thấp thỏm mà đau lòng, nàng nhịnkhôngđược chậm lạiâmđiệu, tinh tế ôn nhunói: “Mỗimộtsựkiện lúc chúng ta ở bên nhau ta đều nhớrõ, tanóicho huynh nghe đượckhông?”

“Đôi mắt của nàng.” Tốn vuốt khóe mắt Đường Lê, “sẽchữa khỏi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“không, ta đưa nàngđinghỉ ngơi, nàng cần nghỉ ngơithậttốt.” Tốnđãnhận thấy đượchiệngiờ thân thể nàng suy yếu, đỡ nàng đứng lên.

Cừu Đồ và Vũ Văn Kim cùng liếc mắt nhìn nhaumộtcái, hai người đều cảm thấy mạc danh xấu hổ. Cừu Đồ so với Vũ Văn Kim càng thêm mộng bức, vẫn nghĩ tiểu thư trước nay băng thanh ngọc khiết, trong mắtkhôngchấp nhận được nửa hạt cát, tuổi cònnhỏđãnhư tuyết liên băng sơn,hiệngiờ ngủ say tỉnh lại, so với trước đây ôn hòa hơn, cũng đoan trang biết lễ, nhưng ai ngờ được, chỉ chớp mắt nàng dường như trúng tà,khôngcòn chút rụt rè nào, kêu to đuổi theomộtngười nam nhân.

“Nàng bị thương?” Tốn đỡ nàng ngồi trở lại, nâng chân nàng lên xem xét, lúc này mới pháthiệnđế giày của nàng bị cắt, toàn bộ đế giày đều là máu, vừa rồi lònghắnđại loạn, thế nhưngkhônghề pháthiệnra.

Tốnmộtlờikhônghợp muốn g·i·ế·t người, khí thế quá đáng sợ, bọn họ có thể tạm thời thoát thân, tìm nơi thanh tĩnh, tránhđimọi người đểnóichuyện. Đường Lê ôm cổ Tốn, lúc trước còn vạn phần nôn nóng, giờ phút này nỗi lòng chậm rãi bình tĩnh hơn, ngược lạikhôngvội mở miệng, chỉ lẳng lặng dựa vào ngựchắn, nghe tiếng tim đập bên trong có vẻ hơi dồn dập.

Đường Lê đau xót trong lòng, giơ tay s* s**ng gương mặt Tốn. Nàng dùng ngón tay phác hoạ ra khuôn mặthắnhiệntại, phảng phất là gầyđimộtít, độ cong sắc bén cómộtchút xa lạ. Nàng chậm rãi s* s**ngmộtlần, lại sờ sờ đôi tay Tốn, vẫn cứ là đôi tay dày rộng, nhưng đốt ngón tay thô cứng dường như còn lưu lại vài vết sẹonhỏ, nàng v**t v*, hỏi: “Đây là vết sẹo sao?”

Biểu tìnhtrênmặt Tốn vẫn thường lạnh nhạtđãsụp đổ,hắnlại nghĩ tới Đường Lê chếtđi, taykhôngkhỏi run rẩy, “không, là ta để nàng chịu đựng thống khổ như vậy, takhôngthể làm được hứa hẹn lúc trước.”

“Được.” Đường Lê dán mặt lên bàn tayhắn, biểu tình ôn nhu yên tĩnh, giốngmộtđóa hoa mềm mại, “Chỉ cần huynh ở bên ta, tasẽkhôngsợ.”

Cừu Đồ:…… Rượu vào càng đắng, tâm sầu càng sầu, muốnnóinước mắt chảy trước. Bắc Thành và Nam Thành liên hôn làm sao bây giờ! đại kế của thành chủ bọn họ làm sao bây giờ!

Tốn: “…… Ừ.” Sớm từ 5 năm trước, tận mắt nhìn thấy Đường Lê c·h·ế·t ở trước mặt,hắnliền quyết địnhsẽtự tay g·i·ế·t Hạ Hầu Huyền Ngự.

Nàngkhôngbiết Tốn đưa mình tới nơi nào, lúc bị buông ra, nàng lập tức duỗi tay về phía trước bắt được cổ tay Tốn, “Tốn Nô, huynh tin tưởng ta, ta là Đường Lê,khôngcó lừa huynh.”

Đây chỉ làmộtviệc rất rấtnhỏmà thôi, dù là mấtđi, hay là tìm về, hai người đềukhôngnóira, đó vốn dĩkhôngphải làmộtđôi hoa tai trân châu, sau đó vẫn luôn đeo ởtrênlỗ tai nàng, cho đến lúc nàng c·h·ế·t.

Tựa như lúc ban đầu nàng ở trong quyển tiểu thuyết kia biếtmộtngười tên là Tốn Nô, khi đó nàng cảm thấy nếu mình may mắn có thể đượcmộtngườiyêuyên lặng bảo hộ như vậy, nhất địnhsẽkhônggiống nữ chính vứtđinhư giày rách, nàngsẽthậtquý trọng hồi báo.

“Ban đầu gặp huynh là ở Quỷ Khốc Nguyên, huynh trọng thương trong người, cơ hồđãkhôngcòn hơi thở, ta cảm thấy huynh lớn lên rất đẹp, cho nên quyết định ở lại nơi đó chiếu cố huynh ……”khôngphải bởi vìhắnđẹp, là bởi vì nàng sớm từ thời thiếu nữđãbiết cả cuộc đời người này, vào độ tuổi nàng vừa mới biết cái gì gọi là thích, lúc ban đầu tâm động, bởi vì phần tình tiết đặc thù này, thíchhắnhình như là chuyện vô cùng đơn giản.

Tốn trong hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới tình hình trước khi Đường Lê c·h·ế·t, cuối cùng phảng phất nàng cũngnóimộtcâu như vậy. Đồng tử củahắnco rụt lại, theo bản năng cầm tay Đường Lê.

“Chỉ là vết thươngnhỏ,đãsớm khép lại.” Tốn vẫnkhôngnhúc nhích mà tùy ý để nàng s* s**ng, hai mắt nhìn chằm chằm nàngkhôngmuốn dờiđimộtlát.

Đường Lê: “Nhưng huynh sống sót, đó chính là kỳ vọng của ta lúc ấy, cảm ơn huynhhiệncòn sống tốt.” Nàngnói, lại thử s* s**ng đầu Tốn, ôm đầuhắnvào trong ngực khẽ hôn.

Đường Lê: “Kỳthật, ta biết đó là huynh mua cái khác, bởi vì sau đó, ta tìm được ở trongmộtgóc lu nước to cái ta làm mất kia.” Nàng vì thế hiểu ra, liền đem cái hoa tai trân châu mất mà tìm lại được đó giấu ở phía dưới hộp trang sức, coi như cái gì cũng chưa pháthiện.

“Chúng ta ở lại Bạch Lộc thành, khi đó ta nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn tìmmộtchỗ ở lại, có thể cómộtcách nào đó nuôi sống mình, cũng có thể cho huynhmộtnơi có thể nghỉ ngơi.” Đường Lênói, bỗng nhiên cườimộtchút, “Huynh bồi ta ra cửa mua đồ, những người khác đều ngộ nhận chúng ta là phu thê, lúc ấy ta nghĩ, nếu làthậtthìtốt rồi, nếu huynh cũng nguyện ý thích ta, quãng đời còn lại của ta nhất địnhsẽđối đãithậttốt với huynh.”

Hai người ngồi ở nhà thuỷ tạ bên hồ, cách mặt hồ, phía trướcẩnẩntruyền đến tiếng ca vũ trong yến hội, Đường Lê dựa vàotrênngười Tốn, trong chốc lát nghe xong tiếng nhạc mờ ảo kia, “Chúng ta phảiđivề sao?”

Tuy rằng Đường Lê chưanói, nhưnghắnpháthiệnnàngkhôngđeo hoa tai trân châu nàng thích nhất,trêntrang đài còn lại cómộtcái hoa tai, nàng lại luôn tìm kiếm gì đó ở trong góc, liền đoán được nàng làm rơimộtcái, vì thế cũng yên lặng hỗ trợ tìm kiếm, đáng tiếchắncũngkhôngtìm được, thấy Đường Lê rấtkhôngcao hứng,hắnliềnđitìm được người bán hoa tai lúc trước. Người bán hàng rong lúc đầu cũngkhôngmuốn bán lẻmộtcái chohắn, nhưng thê tử của người bán hàng rong nghehắnnóiviệc này rồi, làm chủ bán chohắn.

Mọi người trong bữa tiệc, bao gồm lấy Vũ Văn Kim là đại diện của Đông Thành, và lấy Cừu Đồ là đại diện Nam Thành, đồng thời lâm vào trongmộtloạikhôngkhí vi diệu.

Đường Lê có thể cảm nhận được tâm tìnhhắngiờ phút này, bởi vì nàng cũng giống thế,khôngthể nào bình tĩnh, nàng chậm rãinói: “khôngsai biệt lắm khoảng ba tháng trước ta từ thân thể này thức tỉnh, ký ức cuối cùng là bị Hạ Hầu Huyền Ngự g**t ch*t, thân thể này gọi là Nam Cung Cầm, là chất nữ của Nam Cung thành chủ, takhôngcó ký ức của nàng ấy, tỉnh lại rồi tìm hiểu mới biết được, từ lúc ta chếtđãqua 5 năm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê đứng lên, bỗng nhiên têmộttiếng nâng chân phải lên. Tốn Nô nhìn về phía chân nàng, lúc này mới pháthiệnnàng mới vừa rồi chỗ nàng dẫm lên có vài vết máu.

Đường Lê lúc trước vì giữ lại Tốn Nô mà bất chấp nhiều như vậy, bây giờ Tốn cũng có tâm tình tương tự,hắnbức thiết muốn biếtrõràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng bất chấp những người đứng xem tâm tình phức tạp thế nào, trực tiếp bế Đường Lê lênđira ngoài.

Cừu Đồ trơ mắt nhìn Tốn đem ngườiđi, mặt đều xanh rồi, Vũ Văn Kim sờ sờ cái mũi, tiến lên lôi kéohắnngồi xuống, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, thong dongnói: “Cừu tiên sinhkhôngcần lo lắng, Tốn huynh và Nam Cung tiểu thư nhìn dáng vẻ là người quen biết cũ, hai người còn như có tình có nghĩa, ôn chuyện cũngkhôngcó gì, tiên sinh hà tất chọc đến hai ngườikhôngvui, tới tới, mặc kệ bọn họ, tiên sinh uống rượu!”

Bị áp bách bởi khí thế củahắn,khôngai dám đuổi theo, mấy võ sĩ Nam Thành dưới áp lực của Cừu Đồ miễn cưỡng đuổi theo ra ngoài hai bước, liền cảm thấymộttrận đau đớn ởtrênmặt vàtrênđùi, mấy người giơ tay sờ, chạm đến đầy tay máu tươi, tức khắc sợ hãi dừng bước chân.

Nam Cung Cầm tiểu thư của Nam Thành bọn họ, vừakhôngcẩn thậnsẽphải lật thuyền. Mà nguyện vọng của bọn họ muốn cùng Bắc Thành liên hợp cũng phải tan biến, vậykhôngđược! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn nhìn khuôn mặt nàng ở dưới ánh trăng, thanhâmkhàn khàn đến cực điểm, “Việc hoang đường như thế, takhôngthể tin được, nhưng ta muốn tin tưởng.”

Nhưng bởi vì đó là Đường Lê,hắnkhônggiãy giụa, để nàng ôm.hắnmuốnnói, về sausẽkhông,hắnsẽkhôngđể nàng thừa nhận thống khổ như vậy,sẽkhônglàm nàng xuấthiệnngoài ý muốn như vậy, nhưnghắncòn chưanóira miệng,đãnghe thấy Đường Lênói: “Tốn Nô huynh yên tâm, tasẽkhôngđể huynh chịu loại khổ sở này, cũngsẽkhôngcó ngoài ý muốn như vậy.”

“…… Trừ hai cái trâm bạc và hoa lụa ban đầu, sau đó huynh lại mua cho ta cây trâm gỗ và hoa tai, ta thích nhất đôi hoa tai trân châu nhonhỏdó, đáng tiếc cómộthôm bị rơi mấtmộtchiếc,khôngbiết rớt ở chỗ nào, ta ngượng ngùngnóivới huynhh, tự mình trộm tìm, kết quảmộtngày tỉnh lại thấy ở trangtrênđài, lúc ấy ta liền đoán là huynh tìm về cho ta ……” Đường Lê tinh tế kểrõ.

“C·h·ế·t mà sống lại, huynh có thểkhôngtin, nhưng đây đúng làsựthật.”

Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng (đọc tại Qidian-VP.com)

Mưu toan đoạt người từ trong tay Tốn, Cừu Đồ còn chưa tới gần mười bước,đãbịmộtánh mắt sắc bén của Tốn cố định tại chỗ.

Tốn: “…… Ừ.” Bị đoạt mất lời muốnnói,hắnnhất thờikhôngbiếtnóigì, chỉ có thể ừmộttiếng.

“…… Sau đó chúng ta được hồ ly đỏ mang ra khỏi Quỷ Khốc Lâm,điđếnmộtkhách đ**m, ngay từ đầu takhôngpháthiệnđó làmộthắc đ**m, kết quả nửa đường mượn phòng bếp, ở dưới đống củi thấymộtkhối thi thể, hoảng sợ……”

“Ta nhớrõtrước kia tay huynh nơi nàykhôngcó thương tổn.” Đường Lê dùng ngón cáinhẹnhàng v**t v*, động tác và trong giọngnóiđều là thương tiếc cùng áy náy, “Thực xin lỗi, ta để huynhmộtmình lâu như vậy.”

Tốn huynh, người lạnh nhạt đến mứckhôngcho bất kì kẻ nào tới gần? Huynhđanglàm gì? Huynh ở trước mặt đông đảo người Nam Thành ôm tiểu thư chưa lấy chồng nhà người takhôngbuông, còn càng ôm càng chặt!

hắnchỉ nghe thấy tiểu thư nhà mình hô tomộtcâu “Tốn Nô huynh đứng lại, là ta, là Đường Lê! Tađãtrở về!” Những lời này làmhắnvừa nghe rồi nghĩ trăm lần cũngkhôngnghĩ ra, tinh tế suy ngẫm lạiẩnẩncảm giác đượcmộtcỗ cảm tình gút mắt hỗn loạn—— mặc kệ thế nào, người kháckhôngrõlắm, người Nam Thành bọn họ cònkhôngrõràng sao, tiểu thư nhà mình cùng thành chủ Bắc Thành Hạ Hầu Huyền Ngự có hôn ước trong người, nghenóinăm đó hai người bọn họ có tình với nhau, bằngkhônglúc trước tiểu thư cũngsẽkhôngvì Hạ Hầu Huyền Ngự chắnmộtlần làm cho trúng độc hôn mê mấy năm.

Con ngườihắnnghĩ tương đối nhiều, thực nhanh liên tưởng đến năm đó Tốn và Hạ Hầu Huyền Ngự cómộtlần đại chiến, lúc trước mọi người đềukhônghiểu nguyên nhân, bây giờ xem ra, đều là bởi vì cảm tình gút mắt. Cảm giác mình tìm ra nguyên nhân rồi, Cừu Đồ biểu tình càng thêm phức tạp, thậm chí có chút lo lắng Hạ Hầu Huyền Ngự nếuthậtsựcùng thành chủ nhà mình tới nơi này, nhìn thấy vị hôn thê cùngmộtnam nhân khác dây dưakhôngrõ, có thể dướisựgiận dữ ra tay làm cái gì haykhông.

“Nàngđãtrở lại, làthậtsự.” Tốn cơ hồ thở dàinói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng