Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động c·h·ế·t đi
Hừ, tiểu lão đệ ngươi sao lại thế, tiểu muội đây lớn lên thủy linh như vậy, cũngkhôngăn thịt người, sao lại sợ thành cái dáng này.
“hắnsao đánh thế nào cũngkhôngchết, bằngkhôngchúng ta némhắnvào hố phân thử xem?”
Mấy người đá bụng và lưnghắn, miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai cho phép ngươi lên núi đào khoai lang đỏ này, đánh c·h·ế·t ngươi cái đồ xấu xí.”
Bạch Lăng: “……”thậtlà mất mặt, hoàn toànkhônghiệu quả! Căn bảnkhôngtrị được, cái linh lực này vô dụng!
KỳthậtBạch Lănghiệntại căn bản cũngkhôngđể bụng này đó, lúc nàng làm rồng, ở Lạc Thủy học làmmộtcon rồng bơi lội như thế nào, nàngđãuốngkhôngbiết bao nhiêu nước sông Lạc.mộtcon sông dài như vậy, thượng du. hạ du cùng nhánh sông, hai bên bờ đều có người cư trú, ai biết giặt rũ rửa ráy gì ở bên trong đó, trong sông còn có cá lớn cánhỏ, thường xuyên bị nàng vừa há miệng liền nuốt vào, cũngkhôngbiết có ăn vào đồ vật gìkhôngnên ănkhông……
Bạch Lăng chà xát mũi, thấy huynh đệ còn nhắm mắt, lén lút từ linh túi móc ramộtviên trân châu kim sắc, “Được rồi, mở mắt ra.”
Trong bóng đêm, thi thể Lục Lâm Sinh bị gặm thành khung xương, mà con chuột kia thân hình lại lớnmộtvòng, trong ánh mắt phiếm hồng quang tràn đầy hung tàn và tham lam.
Chưởng quầy nhìn túi trân châu xinh đẹp choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Bạch Lăng tựa nhưđangnhìn Thần Tài, đối với Lục Lâm Sinh xấu đến dọa người cũng có thái độ hòa ái.
“Chính làhắn, ngươi xemhắntrưởng thành dáng vẻ kia, khó tráchsẽgiết người.”
“Ngươi lại đây.” Nàng vẫy taymộtcái.
Có ngườiđangkhóc, có ngườiđangchửi bậy, lục tục có người chếtđi.
mộtmón lạimộtmón đồ ănđilên, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía nàng, lúc nàykhôngchỉ nhìn nàng, còn nhìn đồ ăn của nàng.
Nàng trở thành rồng,đãlâukhôngđược ăn cay, trong khoảng thời gian này lạc đườngđikhắp nơi cũng rất ít nhìn thấy ớt cay vẫn tâm tâm niệm niệm,thậtvất vả ngửi thấy tửu lầu này có mùi cay,khôngnghĩ tới vừa nếmthìhoàn toànkhôngdễ chịu, loại trình độ này, chỉ hơi cay mà thôi.
Bạch Lăng nếm mấy ngụm, thực ghét bỏ, “Các ngươi ớt nơi này cay ra cái lang gì,mộtchút vị cay cũngkhôngcó còn có mặt mũi gọi là ớt cay lặc?”
Thực khách chung quanh cùng tiểu nhị đều lộ ra biểu tình kính sợ.
Nhưng đối với Lục Lâm Sinh mànói, đời nàyhắnđãkhôngquên được Bạch Lăng. Bạch Lăngđirồi,hắnmang theo hộp đồ ăn chưởng quầy của tửu lầu cho người chuẩn bị trở lại lều tranh của mình, ngồi ngơ ngác, bỗng nhiên, trong ngực rơi xuốngmộtviên trân châu kim sắc.
“Ngươi thế nào? Mau đứng lên.” Bạch Lăng túm lên quần áo như bao tải rách, sách ngườiđangdántrênmặt đất thànhmộtcục hình người lên.
Bạch Lăngkhôngđể ý đếnhắn, lập tức nỗ lựcmộthồi lâu mới buông tay. Kết quả, đại huynh đệ xấu xí vẫn xấu xí như vậy,khônghề có biến hóa.
Trong thôn những nhà khác tuy rằng cũngkhôngphải nhà ngói gạch xanh gì, phần nhiều là xây bằng đất, nhưng bị nát đến dạng này, tuyệt đối chỉ cómột. Bạch Lăngđitheo đại huynh đệ xấu xí trở về, là bởi vì nàng muốn uống nước, vì thế đại huynh đệ lo sợ bất an mang nàng theo, lại đem cái chén sạchsẽnhất trong phòng rửakhôngbiết bao nhiêu lần, cuối cùngthậtcẩn thận bưng lên cho nàngmộtchén nước trong, là nước giếng ngọt lành mát lạnh.
Bạch Lăng: “……” Mấy cẩu nhi tử này, các ngươi chọc tới lão tử rồi.
Nàng bước nhanh đến, nhấc chân đá bay mấy người, đá mấy người trong thônđangcười to ra ngoài, ngã vàomộtbãi đất trồng rau gặm bùn.
“Nghenóiđãchếtkhôngít người rồi, còn tốt cách xa chúng ta nơi này, bằngkhôngtathậtsợ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy, nhìnđãkhôngphải thứ tốt,nóikhôngchừngkhôngchỉ giếtmộtngười này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Lâm Sinh làm theo, Bạch Lăng nângmộtbàn tay lên, hơi hơi đặttrênmặthắn, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuấthiệnmộtlàn bạch quang nhu hòa. Lão vỏ sò bên hông nàng hoảng sợ, liên thanh truyềnâm, “Tiểu chủ nhân, người cũngkhôngthể lãng phí linh lực như vậy a!”
……
Bạch Lăng: “……” Sợ cái xẻng gì, sao lại chọc người như thế.
Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động c·h·ế·t đi
“Ngài đâythậtsựkhôngcó việc gì?” Tiểu nhị nhìnmộtbàn lớn phủ kín ớt cay, chần chờ hỏi.
Ở trong đại lao đơn sơ của huyện nhamộtthời gian, Lục Lâm Sinh nghe những ngục tốtnóichuyện phiếm,nóitrong thành cókhôngít người bỗng nhiên nhiễm quái bệnh, tình huống ngày càng nghiêm trọng, nháo đến nhân tâm hoảng sợ. Ở phòng giam cách váchhắncómộtkẻ ăn trộm bị bắt vào mấy ngày,hắnbị bệnh c·h·ế·t trong nhà lao, thi thểkhôngai xử lý. Bên ngoài tình hình càng ngày càngkhôngtốt, đềunóilà ôn dịch, các ngục tốt chạy mất,khôngai đến nơi đại lao ướt lạnh mùi hôi ngút trời đưa cơm, các phạm nhân cũngkhôngra được, chỉ có thể ở bên trong chờ c·h·ế·t.
Bất quá ăn cá lâu như vậy, nàngthậtcó chút nhớ đồ ăn của nhân loại. Bạch Lăng yên ổn ngồi ở trong phòng chờ,mộtlát sau, bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đếnmộttrận cười mắng, rất là ồn ào.
Trong bóng đêm, có thanhâmsột sột soạt soạtnhỏvụn,mộtcon chuột so với chuốt bình thường lớn hơn gấp đôi chậm rãi chui vào nhà tù,đitới bên thi thể Lục Lâm Sinh. Con chuột nàytrênngười cómộtcổyêukhí nhàn nhạt, nhưng nó còn chưa biến thànhyêu, kém vài phần cơ duyên. Nó ngửi được thi thể trước mặt này bên trong có linh lực tinh thuần, cùng hơi thở thuộc về Long tộc, theo hơi thở tìm tới đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy rằng chỉ hơi cay, nhưng ở thế giới này muốn ăn caythậtsựrất khó, cho nên Bạch Lăng vẫn quý trọng ăn vào. Nàng vừa ăn vừa hoài niệm cái lẩu quê nhà, nghe thấy bàn bên cạnh có thực kháchđangcảm thán ôn dịch ở Lư Dương.
Vẫn luôn giống khối bùn trốn ở trong góc, Lục Lâm Sinh bỗng nhiênnóichuyện,hắnnói: “Ta, tađitìm chút đồ ăn cho ngài.” Sau đó, cong người, chạy thực nhanh ra ngoài, Bạch Lăng cũngkhôngkịp ngăn lại.
Nàngđira ngoài nhìn xem, trong lòng liền bốc hỏa.
Bạch Lăng giơ tay chống cái óthắn, ngăn trởhắntiếp tục dập đầu, “Takhôngthu người hầu, ngươikhôngmuốn trân châuthìthôi, ngươi có nguyện vọng gì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão vỏ sò đau lòng truyềnâm: “Tiểu chủ nhân, người như vậy chính là lãng phí linh lực,sẽkhôngcó tác dụng, cho nên ta mới bảo ngài nhất định phảiđibái sư học các loại pháp thuật và cách sử dụng linh lực a!”
hắnvào ban đêm ngày đó lặng yênkhôngmộttiếng động chếtđi, thi thể chậm rãi lạnh dần.
Là viên trân châu lúc trước kia,khôngbiết từ khi nào tớitrênngườihắn. Lục Lâm Sinh đồng tử co rụt lại, quỳtrênmặt đất bắt lấy viên trân châu, gắt gao cầm lấy.hắnnhớ trước khi nàngđinhẹnhàng khoát tay, sáng ngời, sạchsẽ.hắnthậtmuốn đuổi theo, muốn vẫn luôn nhìn nàng, làm nô lệ của nàng, vì nàng làm bất luận việc gì, thậm chí bị nàng g**t ch*t cũng được.
“Lư Dương địa phương đó, thâm sơn cùng cốc, ôn dịch hẳn làkhôngtruyền đến nơi này, lạinóinữa, phía nam chúng ta có tiên tông, nếuthậtsựchết rất nhiều người, những tiên nhân đó khẳng địnhsẽkhôngbuông tay mặc kệ.”
khôngđến hai ngày, Lục Lâm Sinh cũng nhiễm dịch bệnh,hắnnằm ở trongmộtgóc tối tăm của nhà tù chờ đợi tử vong, trước khi c·h·ế·t,hắnlấy ra viên trân châu kim sắc vẫn luôn giấu ở trong lòng ngực kia, nuốt nó vào trong bụng.
Đó là của nàng cho, dù c·h·ế·t, cũngkhôngthể bị những người khác cướpđi.
Lục Lâm Sinh cả người đều đau, nhưnghắnbất chấp đau đớntrênngười, khập khiễng đuổi kịp Bạch Lăng phía trước, trong lòng tràn ngậpmộtloại khát khao hướng tới cùng với sợ hãi hổ thẹn. Mà những người bị mạnh mẽ đá bay đó, thấyrõràng Bạch Lăng rồi, tất cả đều choáng váng, ngơ ngáckhôngbiết nên làm ra phản ứng gì. Bên cạnh sửu bát quái bọn họ tùy ý khi dễ, vì cái cómộtnữ tử mỹ lệ như vậy?
“Vỏ sò lão đầu nhi, tanóivới ngươi, lúc này tathậtsựkhôngmuốnđicái U Phù Sơn gì kia lặc!” Bạch Lăng hung hăngnói. Lão vỏ sòkhônghé răng, tâmhắncũng mệt mỏi quá.
Bạch Lăng, “Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, viết cho tamộtphần khế thư giao chohắn. Về sau tasẽtrở về xem, nếu ngươikhônglàm được……”
Bạch Lăngđikhôngbao lâu, Lục Lâm Sinh liền xảy ra chuyện. Chuyệnhắngiết Bành Hữu Phúc bị người ta pháthiện, có người thấyhắnbuổi tối ngày đó kéo đồ vật giống thi thểđivào trong núi, lại ở trong nhàhắntìm được khúc củi dính máu cùngmộtkhóa đồng thuộc về Bành Hữu Phúc, cho nênhắnở trong tiếng mắng của Bành tứ thẩm cùng ánh mắt khác thường của mọi người, bị nhốt vào đại lao, chờ đợi xử tội.
hắncách nàng xa xa,khôngdám tới gần, vốn dĩđangnhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, lập tức sợ hãi cúi đầu, cả người sắp hòa hợp nhất thể cùng cái bếp đen.
Đói khát hai chữ này cơ hồ gắn cùng với cả đời ngắn ngủi này củahắn, hết thảy hèn mọn cùng đau xót, đều đến từ chính hai chữ này.
Là mấy người trong thôn, vây quanh tiểu lão đệđangđánh, vừa đánh vừa cao giọng cười nhạohắn. Mà tiểu lão đệ đáng thương ôm đầu cuộntrênmặt đất, cuộn thànhmộtđoàn, phát ra tiếng kêu đau ai ai, bên người rơi rụng mấy củ khoai lang đỏ cùng với mấy củ hànhkhôngbiết tên.
Lục Lâm Sinh bị nàng thất tha thất thểu kéo lên,hắnlại dùng ánh mắt ngây người nhìn chằm chằm tiên tử trước mặt.mộtcủ khoai lang đỏ nắm chặt trong tay ục ục lăn xuống mặt đất, rớt ở bên chân Bạch Lăng.
Bạch Lăng đứng ở trước căn nhà cỏ tranhnhỏđơn sơ, nghĩ thầm nhà nát thế nàythậtsựcó thể để người ở sao? Sợ là gió thổi quađãđổ rồi.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong núi, huynh đệ này quỳ gối trước mặt mình khóc rống,hắncòn hỏi nàng,hắnvì sao phải sống ởtrênthế giới này. Nàng im lặngmộtlát, cảm thấy trong lòngkhôngdễ chịu. Chỉ bởi vì lớn lên khó coi, phải chịu người ta khi dễ như vậy, bị người ta tùy ý đánh chửi sao?
thậtbá.
“Thối c·h·ế·t, trước kiakhôngphải ném rồi sao, tựhắnbò ra,điqua con đường trước cửa nhà ta, đường cũng bịhắnlàm thối.”
Trong đôi mắt chuộthiệnlên hồng quang, nó bò đến thi thể, cắn thủng bụng, chui vào trong thi thể, bắt đầu gặm ăn.
Bạch Lăng dùng trân châu đổi vàng, sau đó tìm tửu lầu, sung sướng gọi mấy chục món đồ ăn đặc sắc, tất cả đều là cá. Nàng còn phân phó riêng: “Làm đồ cay cho ta, có bao nhiêu ớt cho nhiều bấy nhiêu, phảithậtcay! Đặc biệt cay!”
Chưởng quầy: “sẽkhôngsẽkhông, tửu lầu chúng ta là cửa hàng cũ trăm năm, coi trọng nhất danh dự, ngài yên tâm!”
Nàng đưa Lục Lâm Sinh tới huyện thành phụ cận, tìmmộttửu lầu, trực tiếp tìm chưởng quầy tới, chohắnmộttúi trân châu trắng oánh nhuận, lại chỉ vào Lục Lâm Sinh phía sau, “nhìn kĩ người này, về saumộtngày ba bữa cơm củahắn, tửu lầu các ngươi đều bao,mộttúi trân châu này chính là tiền cơm, thế nào?”
Bạch Lăng nhìn xem, thấyhắnhình nhưthậtsựkhôngcó việc gì, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt những củ khoai lang đỏ và hành lên, “đithôi.”
Lương thực dự trữkhôngcòn, nàng phảiđitìm chút đồ ăn trước.
Bạch Lăng vừa hỏi đường vừađivề phía trước, ba tháng sau lạikhôngphụsựmong đợi của mọi người tiếp tục lạc đường, phàm nhân cũngkhôngbiết U Phù Sơn ở nơi nào, nàng chỉ có thểđithẳng về phía đông nam, gặp chướng ngại liềnđivòng, kết quả sai đường cách vạn dặm, lệch hướng tớimộtđại thành phồn hoa phía đông bắc.
“Viên trân châu này tặng cho ngươi, coi như là tạ lễ ngươi dẫn đường cho ta.” Nàng làm bộ mình cũngkhôngphải trị liệu thất bại, mà ngay từ đầuđãđịnh lấy trân châu làm tạ lễ, mới có thể bảo người ta nhắm mắt lại.
Nhưng mà…… nàngkhôngmuốn. Đúng vậy,hắncái dạng này, tất cả mọi người đều ghét bỏ, có tư cách gìđitheo nàng.
Lục Lâm Sinhđiđến mang theo sợ hãi cùng mong đợi chínhhắncũngkhôngpháthiện. Bạch Lăng lạinói: “Ngươi nhắm mắt lại.”
Bạch Lăng bỗng nhiên buông tay xuống, “Có thể, nguyện vọng này, ta thỏa mãn cho ngươi,đitheo ta.”
Bạch Lăngkhôngở lâu tại tiểu thành này, xử lý xong chuyện này nàng liền rờiđi. Lúc này đây nàngkhôngghi tạc trong lòng chuyện bèo nước gặp nhau đó, nàng thậm chíkhônghỏi đại huynh đệ tên gọi là gì.
Những người đó chỉ chỉ trỏ trỏhắn, dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi lại tò mò nhìnhắn.
Tuy rằng nàngđãgiải thích mìnhkhôngphải thần tiên, nhưng đại huynh đệ này giống như vẫn coi nàng trở thành tiên nhân, nơm nớp lo sợ, dáng vẻ sợ sệt nàng.
Lục Lâm Sinh trợn to mắt nhìn trân châu trong tay nàng, dùhắnkhôngcó kiến thức, cũng biết trân châu này là bảo bối,hắnthình thịchmộtcái lại quỳ xuống,khôngngừng dập đầu, “Ta, takhôngcần cái này, tiên nhân, cầu người dẫn tađithôi, ta làm cái gì cũng được, ta có thể làm người hầu cho ngài.”
Bạch Lăng nhậnkhôngrõđường, cũngkhôngbiết mình lúc trước lạc đường ở trong vùng núi rừng đó thuộc về địa giới Lư Dương, còn sửu bát quái Lục Lâm Sinh từng được nàng trợ giúp kia, giờ này khắc này,đãchết.
Lục Lâm Sinh nhìn nàng, đôi mắt nàng giống như có lực lượng kỳ lạ, làmhắnkhôngdời nổi ánh mắt, cuối cùnghắngần như lẩm bẩm thấp giọngnóimộtcâu, “Nguyện vọng của ta, nguyện vọng của ta chính là cả đời đều có thể ăn no,khôngphải chịu đói……”
Bạch Lăng ăn được khoai nướngđãlâu, hương vị này thế nhưng rất giống hương vị khoai lang đỏtrênxe đẩy ở bán cửa sau trường đại học của nàng vào mùa đông, nàngkhôngkhỏi xuất thần trong chốc lát, lại đặt ánh mắt ởtrênngười huynh đệ bên cạnh cái bếp đennhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uống xong nước, Bạch Lăng lại đè đè bụng, cảm giác có hơi đói. Đương nhiên, rồng cũng phải ăn cái gì đó, dựa theo tuổi của Long tộc mànói,hiệntại nàng vẫn làmộtcon rồng cònnhỏ. Từ lúc nàng thay đổi giống loài,hiệntại thích nhất chính là ăn cá, nhưng mà hơn nửa tháng nay, lạc đường ở trong núi, đến cái hồ cũngkhônggặp được, cá nàng dự trữ trong linh túi trước khi xuất phát đềuđãbị ăn hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.