Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
thậtvất vảyêuMa Khe mở ra,yêuma bên trong đều gặp thời điểm tốt, Ô Lưu Quân ra ngoài rồi nhìn thấy thiên địa rộng lớn, toàn bộyêukhí đều bành trướng lên, lập tức chứng nào tật nấy, tụ tậpmộtđámyêuvật lớnnhỏngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Mấy người đềukhôngphải Long tộc,khônghiểurõtình huống, nghe nàng bịa chuyện thế nhưng cũngkhôngpháthiệnlàkhôngđúng. Bạch Lăng bề ngoài đóng cửa trong nhà để bế quan, lại ngầm trộmđira ngoài tìm Lục Lâm Sinhđangchờ ở bên ngoài. Lúc trước nàngđãnóivớihắn, đưa ngũ sư huynh về, xem tình huống tông môn xong, liền trộmđira ngoài, hai bọn họ lạiđimộtchuyến lên Dữ Yên Sơn.
Nàng nhớ tới chuyện này, “Ngươi có biết đường haykhônga? Takhônggiỏi nhận đường.”
Hơi thở cùng với mệnh bài đệ tửtrênngười có thể để cho bọn họ tự do xuất nhập đại trận.
Bạch Lăng chú ý tới động tác này, hỏihắn: “Có phải ngươi mới vừa ăn cái gì haykhông?”
Vì thế Ô mãng quốc lại cómộtđống tiểuyêunữa muốn tới thu thậphắn,hắnliền dứt khoát chờ ở nơi đó, tất cả đều ăn hết.
“Ô Lưu Quân,đãlâukhônggặp, gần đây có còn khỏe mạnh?” Cái phương thức chào hỏi hiền lành này, cũng là thành quả thứ nhất đạt được trong thời gianhắnhọc tập trở thành nhân loại.
Năm đó lúchắnmới vừa biết Ô Lưu Quân, ănkhônghếthắnta, sau này có thể ăn, lạikhôngtìm thấy tung tích nữa, bây giờ khó được gặp gỡ đương nhiên phải quý trọng duyên phận. Vẫn là câunóikia, dù sao tới đềuđãtới.
Lục Lâm Sinh biết đường,khôngcó thứ chướng mắt tồn tại, chỉ cóhắnvà Bạch Lăng,hắnvui vui vẻ vẻ đưa Bạch Lăngđi.
hắnnhìn qua rất cao hứng, Bạch Lăng có chút chịukhôngnổi cúi đầu nghiền nghiền mặt cỏ dưới chân, lúc này mới quay đầu nhìn về phía khác, “Được rồi, chúng tađiDữ Yên Sơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Lăng: “???”
Lục Lâm Sinhkhôngchê đồ ăn lớn lên khó coi, dù sao ở trong nhận tri củahắn, chỉ có Bạch Lăng ‘ đẹp ’ nhất. Hình người hay hình rồng đều đẹp nhất, toàn bộ cái gì giống nàng chính là đẹp mắt,khônggiống nàng chính là khó coi.
Lục Lâm Sinh liềnđi.
yêumatrênngười huyết tinh khí càng nặng, chứng tỏ bọn họ g·i·ế·t chóc càng nặng, cực kỳ ít có tình huống giống Lục Lâm Sinh, ăn nhiềuyêuma vẫnkhôngcó huyết tinh khí đặc biệt nặng, thường xuyên bị ngộ nhận là tiểuyêuquái, nếukhôngnhững đạiyêuma ởyêuMa Khe cũngsẽkhônggọihắnlà quái vật.
Trở lại tông môn, lại làmộtphen náo nhiệt, tông chủ biểu tình nghiêm túc cùng với các phong chủ vội vàng thương lượng đạisự, các đệ tử nhiều ít cũng có chút hoảng loạn, Liệt Diễm Cốc ít người, nhưngthậtra giống như bình thường, gặp mặt rồi trước đưa ngũ sư huynhđitrị chân, sau đó thầy trò mấy người mới ngồi xuốngnóichuyện tử tế. Sư phó Xích Viêm lôi kéo Bạch Lăng nhìnmộthồi, thổn thức: “Là sư phókhôngchọn đúng thời gian, cố tình vào lúc này cho các con ra cửa, còn maykhôngxảy ra đạisựgì, an toàn trở về là tốt rồi!”
Lúc nàng và ngũ sư huynhđira, nàng còn thuận tay dọn tượng đá trước sơn môn bị ngã đổ, dựng lại chỗ cũ. Ngũ sư huynh càng lo lắng trong tông môn có phải có việc haykhông,nóitạ xong liền vội vã thúc giục Bạch Lăng cáo từ, Bạch Lăng chỉ có thể nhân lúc ngũ sư huynhkhôngchú ý, làm dấu hiệu cho Lục Lâm Sinh, lại nháy mắt vớihắn, Lục Lâm Sinh cười gật đầu tỏ vẻ minh hiểu ý tứ, đứng tại chỗ nhìn hai người xuyên qua tấm chắn của đại trận hộ sơnđivào bên trong.
Bạch Lăng lại nghĩ, quan hệ này cũngkhôngtệ lắm a, vì thế nàngnói: “Nếu là người quen, vậy ngươi thửđitrước chào hỏihắnmộtcái, xemhắncó nguyện ýđihaykhông.”
“sẽkhôngđimộtmình, tanóiphảiđitheo nàng,sẽkhôngnuốt lời.” Lục Lâm Sinhnói, tùy ý xoa xoa miệng.
Hơi thở quen thuộc này,hắnsẽkhôngquên, là quái vật đáng c·h·ế·t kia! Ô Lưu Quân trừng mắt nhìn Lục Lâm Sinh mặt thư sinh thanh tú, khóe mắt muốn nứt ra. Sao lại ở chỗ này gặp phải quái vật này! Quái vật này làm thế nào đến đây, khoác tấm da nhân loại nhược chít chít ởtrênngười như vậy?!hắnta muốn làm gì?!
Nàng làm viên ớt cay để nhai, bị vị cay trong miệng k*ch th*ch muốn khóc, thấy Lục Lâm Sinh vẫn luôn nhìn mình, liền thuận tay đưa mấy viên ớt cay tự làm chohắn, “Ngươi cũng muốn ăn nga? Ngươi thử hương vị này xem, ta thích nhất lặc!”
Vị ‘ hàng xóm ’ này kỳthậtđãtừng là hàng xóm cũ.
Đámyêuquái kia bao gồm Ô Lưu Quân đều bị kẻ vừa xuấthiệnnày làm chokhôngthể hiểu được, Ô Lưu Quân càng nâng cằmthậtcao,khôngbiết vậtnhỏnày từ nơi nào toát ra. Nhưng chờhắntinh tế cảm thụ hơi thở truyền đến từtrênngười ‘ vậtnhỏ’ tìm c·h·ế·t trước mặt này, cái cằm liềnkhôngtự chủ được càng ngày càng thấp, sau lưng mồ hôi lạnh tầng tầng chảy xuống.
Ở bên trongyêuMa Khe, mỗi đạiyêuma đều chiếm cứmộtđịa bàn, Ô Lưu Quân này cũng như thế, năm đóhắnở trongyêuMa Khe, cũng là tính cách thích được nịnh bợ này, còn làm ra cái gì Ô mãng quốc, hội tụ rất nhiều thần dân, giống mô giống dạng có đámyêuma làmyêudân, còn tuyển mỹ nhânyêuquái làm hậu cung, ngày tháng trôi qua phi thường dễ chịu.
Ô Lưu Quân khí phách hăng hái, ném cái đuôi thô trángtrênthân mãng, chỉ vào sơn môn Quy Nhất Tiên Tông kêu gào, tiếng cười nhạo toàn bộ quanh quẩn trong núi.
hắnxácthậtkhôngcó ý tứ rờiđi, nhưng lúc chờ đợihắncũngkhôngnhàn rỗi, màđitìm ‘ hàng xóm ’ Ô Lưu Quân.
Quyển 3 - Chương 64: Có phải ngươi vừa ăn cái gì không
Bạch Lăng đánh giá Ô Lưu Quân bên kia, cảm thấy mình hình như đánhkhôngthắng, vì thế đồng dạng chần chờ hỏi Lục Lâm Sinh: “Ngươi quan hệ vớihắnnhư thế nào? Các ngươi có đánh nhaukhông?”
“Ngươi ở đây a, ta còn tưởng rằng ngươiđimộtmình lặc.” Bạch Lăngnói.
Bạch Lăng còn nhớ thương đá mài kiểm vẫn chưa thể tìm được kia. Phỏng chừng chờ khi sư phó và các sư huynh pháthiệnkhôngđúng, tìm thấy lá thư nàng để lại trong phòng,thìnàngđãmang theo đá mài kiếm trở về.
“Như vậy a.” Bạch Lăngkhôngnghĩ tới Lục Lâm Sinh ăn chính là ‘ hàng xóm ’ vừa rồi kia, chỉ cho rằnghiệntại nhữngyêuma lợi hại còn dám chạy đến quanh đây, Lục Lâm Sinh ănmộtchút cũng coi như giảm bớt áp lực cho tông môn.
“Ngươi uống chút nước, tới, cẩn thậnmộtchút.” Bạch Lăng thuận tay rót cho Lục Lâm Sinhmộtbình nước đầy, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm củahắntràn đầy mờ mịt, an ủihắn: “Hảo lạc hảo lạc, lần tớikhôngcho ngươi ăn cay lặc.”
mộtthư sinh nhìn qua phá lệ vô hại xuấthiệntại đây vào thời điểm này, bịmộtđống lớnyêuvật hình dạng kỳ quái bao quanh, liền có vẻ phá lệ nhược thế, nhưng Lục Lâm Sinhkhôngchút hoang mangđivào chỗ Ô Lưu Quân cách đókhôngxa, tự nhiên chào hỏihắn.
Lục Lâm Sinh chưanóicó thể, cũng chưanóikhôngthể, chỉ nhìn Bạch Lăng chờ nàngnói.
Ô Lưu Quânthậtlà vừa hận vừa sợ, làm cũng làmkhôngchết, ném lại némkhôngxong.hắnđinơi nào cũng thích tụ tậpmộtđoànyêuquái vây quanh mình, Lục Lâm Sinh cảm thấyđitheohắnliền cóyêuma ănkhônghết, cho nên cứđitheohắn. Ô Lưu Quân bị bắt làm ‘ hàng xóm ’ của Lục Lâm Sinhmộtđoạn thời gianthậtdài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Lâm Sinh gật đầu,khônggiấu nàng, “Ăn mấyyêuma huyết tinh khí nồng đậm, ta thích huyết khí nồng đậmtrênngười bọn họ.”
Được nàng khen, Lục Lâm Sinh hưng phấn lại vui sướng, tự nhiên mà lộ ra tươi cười như hoa với nàng, “Nàng thích ta như vậy, ta đâysẽluôn như vậy.”
Bạch Lăngnóichút tình huống bên ngoài, sau đónóivới sư phó và các sư huynh: “Ta cảm giác gần đây hóa hình có chút vấn đề, có thể nguyên nhân là do đổi sừng, khả năng cần bế quan tu luyệnmộtthời gian. Bên ngoàithậtloạn, ta ở trong cốc của chúng ta, mọi người đừng tới quấy rầy ta, nếukhônghậu quảthậtnghiêm trọng lặc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Lăng: “Ngươikhôngcó việc gìđi? Chỉ là ớt cay mà thôi,yêuma ngươi còn có thể ăn, ăn ớt cay cái lang này còn nôn nga?” Nàng kỳ quái cực kỳ, chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ lưng Lục Lâm Sinh, chân tay luống cuống nhìnhắnnôn khan.
Trong nháy mắt, Ô Lưu Quân nhớ tới năm đó bị quái vật đen như mực này ăn sạch hậu cung và thủ hạ,hắntheo bản năng nhìn nhìn những thuộc hạ mặt còn mang kiêu ngạo ở bên cạnh mình, cảm giác những thủ hạ này cũngkhônggiữ được.
Bạch Lăng ởmộtbên nhìn, cảm thấyyêuquái hàng xóm của Lục Lâm Sinh tựa hồ quan hệ vớihắnkhôngtốt nhưhắnnói, càng như là có thù oán.
Ngươi mẹ nóđãném ta vào trong miệng còn muốn ghét bỏ ta?
Liên tục vài đợtyêuđến rồi đều bịhắnăn luôn, rốt cuộckhôngcóyêuđến nữa, nhưng Lục Lâm Sinh cảm thấy có cả đống lớn đồ ăn chủ động đưa tới cửa như vậy, tư vịkhôngtồi, nhất thời còn cảm thấy rất đáng tiếc,hắntựa như tìm được hang sóc cómộtđống lớn quả hạch dự trữ, theo dấu vết liền lần đến Ô mãng quốc ăn cho thống khoái —— tuy rằnghắnkhôngcó khái niệm ‘ no ’, nhưngmộtlần đó làhắnăn vui vẻ nhất, cho nênhiệntại còn có thể nhớ được.
hắntốt xấu làmộtđạiyêulợi hại, Lục Lâm Sinh ănhắncũngkhôngdễ dàng như vậy, thời gian ăn tương đối dài, lúc ấyhắncòn khó được đánh giámộtchút hình thức của đồ ăn —— “Cái đuôi của ngươi màu đen, có hoa văn,khôngcó vảy đẹp màu trắng …… cònkhôngcó móng vuốt.”
Chuồn êm ra khỏi tông môn, Bạch Lăng ở chỗẩnthân lúc trước nhìn trái phải xung quanh, lại chưa thấy Lục Lâm Sinh hẳn phảiđangchờ ở nơi này, hết sức kỳ quái, vừa mới chuẩn bịđitìm khắp nơi, liền thấy Lục Lâm Sinh vội vàngđira từ sau rừng cây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có thể là ngươikhôngquen ăn cay, lập tức ăn nhiều như vậy mới chịukhôngnổi, lần tới chúng ta ăn hơi cay, khẳng địnhsẽkhôngnhư vậy!”
Ăn Ô Lưu Quânmộtcơm hộp đưa ngàn dặm này, lo lắng Bạch Lăng trở vềkhônggặp được mình, Lục Lâm Sinh lại vội vàng rờiđi. Cònmộtđống lớn tiểuyêumahắnchưa kịp ăn hết, chỉ chọn mấy con nhìn qua lợi hại nhất, huyết tinh khítrênngười đậm nhất mangđiăn ởtrênđường. Trước khi nhìn thấy Bạch Lăng,hắnvừa mới ăn xongmộtcon cuối cùng.
Bởi vì chuyện này, Ô Lưu Quân thiếu chút nữa bị buộc điên, đoạn thời gian đóhắnchạy khắp nơi, sửa lại thói quen lúc trướcđiđến nơi nào cũng thu tiểu đệ, cuối cùnghắnhoàn toàn sợ Lục Lâm Sinh cái quái vật xú danh ởyêuMa Khe này, trăm phương nghìn kế némhắnta lại, về sau vẫn luôn trốn tránh, cuối cùng sống yên ổn qua mấy năm.
Hai người lúc này thay đổi đườngđiDữ Yên Sơn,trênđườngđingang qua thành trấn, Bạch Lăng vào thành mua chút đồ ăn, để cho nàng kinh hỉ chính là trong thành này nàng tìm được ớt cay vị nồng đậm, hương vị đó làm nàng hồi tưởng lại cái lẩu đời trước của bà ngoại mìnhyêunhất, lúcđicơ hồ nàng mua hết tất cả ớt cay trong thành, nghĩ chờ lúc trở về, có thể nấumộtbữa lẩu cho sư phó và các sư huynh nếm thử.
Vì cái gì bóng dáng lão đại nhìn qua có vẻ kinh hoàng? Nhóm tiểuyêumờ mịt vô cùng, nhưng lão đạiđãđirồi, bọn họ cũng chỉ đành lập tức giải tán, tất cả đềuđitheo, trong chớp mắt, chỉ còn lạimộtthư sinh gầy gò ở lại.
Ban đầu, Lục Lâm Sinh cũngkhôngđối địch với Ô Lưu Quân này,hắnởyêuMa Khe du tẩu khắp nơi,đivào phụ cận Ô mãng quốc của Ô Lưu Quân, bị mấy tiểuyêutrong quốc gia này coi thành con mồi. Lục Lâm Sinhkhôngkén ăn,trêncơ bản là ai đến cũngkhôngcự tuyệt, nếu đối phương đềuđãtới,hắnliền trực tiếp coi thành điểm tâm nuốt vào.
Ô Lưu Quânthậtsựchạy trốn quá nhanh, nếukhôngphải bịmộtđống cấp dưới liên lụy tốc độ, bại lộ hành tung củahắn, Lục Lâm Sinh cònkhôngnhất định đuổi kịp. Khi nhìn thấy đúng là Lục Lâm Sinhâmhồn bất tán, sắc mặt Ô Lưu Quân kiathậtsựmười phần xuất sắc, vừa chửi ầm lên vừa ý đồ dùng nhóm tiểuyêuma bên người ngăn cản Lục Lâm Sinh để chạy trốn, đáng tiếc lúc nàyhắnkhôngthể chạy nổi, cuối cùng vẫn thành đồ ăn của Lục Lâm Sinh.
mộtlần đó,hắncơ hồ ăn hết Ô mãng quốc, bao gồm hai đại tướng bên người Ô Lưu Quân,mộtđống xàyêumỹ nhân, tất cả đều vào bụnghắn, chỉ có Ô Lưu Quân may mắn thoát nạn.khôngphải Lục Lâm Sinhkhôngmuốn ănhắn, mà lúc ấy Lục Lâm Sinh còn chưa ăn được Ô Lưu Quân, ngược lại, Lục Lâm Sinh đượcyêuquái Ô mãng quốc nuôi béo, Ô Lưu Quân cũngkhôngcó biện pháp nào vớihắn.
Kế hoạch củahắnlà trước tìmmộttiên tông khai đao, cũng ăn chút đồ khác bình thường để thay đổi khẩu vị, thuận tiện chơi uy phong dựng uy tín, sau đóhắncó thể mang theo các thuộc hạ vui lòng phục tùng cùngđitìm thành trì lớn chiếm cứ lấy, tiếp tục làm Ô mãng quốc củahắn, đến lúc đó nuôi dưỡng nhân tộc, mở rộng địa bàn, cái gì cònkhôngthể làm.
Ngũ sư huynh lo lắng gần c·h·ế·t, do do dự dự hỏi Lục Lâm Sinh, “Nếu là hàng xóm của ngươi, ngươi có thểnóichuyện vớihắn, khuyênhắnrờiđihaykhông?”
Lục Lâm Sinh: “Ọe ——”
Động tác lau miệng là theo bản năng, xem nhưmộthạng mục học tập hành vi của nhân loại.
Nàng đưa đồ vật, Lục Lâm Sinh đều thực quý trọng, giơ tay tiếp nhận, giống như nàng, cho vào trong miệng nhai. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi chờ, tasẽcòn trở về.” Ô Lưu Quânnóixong câu đó, nhanh chóngđirồi, các thuộc hạ củahắncòn chưa phục hồi lại tinh thần, rốt cuộc khoảng thời gian từ lúc thư sinh bỗng nhiên xuấthiện, cùng với lão đại nhà mình đột nhiên quay đầu chạyđi, bất quá chỉ làmộtcâunói.
Lục Lâm Sinh lắc đầu, cườinói: “Chúng ta cũngkhôngđánh nhau.”hắnchưa từng đánh nhau cùngyêuma,mộtkhi động thủ, trước nay chỉ có ăn luôn cùng với tạm thời ănkhôngđược, đókhôngphải đánh nhau.
Ô Lưu Quân nghe thấy lời này của Lục Lâm Sinh, thời điểm hấp hối còn giãy giụa cho Lục Lâm Sinhmộtkích.
Saumộtlát, Bạch Lăng nghe thấy bên cạnh truyền đếnmộttrận tiếng nôn mửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.