Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm


khôngđược,hắnngồi quá cao lặc, nhìn choáng váng đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Lăng trước khi tớiđây kỳthậtđãđoán được kết quả này, nghe vậy cũngkhôngthất vọng, hào phóngnói: “Hoàng vươngkhôngcần xin lỗi, nếu nguyện ý giúp ta, ta đương nhiên cảm kích, nhưngkhônggiúp ta cũng là đương nhiên, còn phải đa tạ hoàng vương bằng lòng gặp tamộtlần này.”

Namyêuvũ y đỏ nhịnkhôngđượcnói: “Huynh đệ, ngươi đây cũng quá đáng thương, so với ta còn đáng thương hơn, ta tốt xấu còn có thể mua nổi.”

Bạch Lăngkhôngcó hứng thú gì, nàng dốt đặc cán mai về nhạc cụ, nhưng vẫn lễ phép khen hai câu dễ nghe. Lục Lâm Sinh nâng đầu, nhìn Phượng Trìtrêncây kiamộtlúc, bị Bạch Lăng gọi,hắnmới dời ánh mắtđicười cười với nàng.

“Ta đương nhiên là có giữ tiền riêng, chỉkhôngnhiều lắm mà thôi!”

Lục Lâm Sinh nhìn trong chốc lát, nghĩ đến tiềntrênngười mình đều là Bạch Lăng cho,hắnlạikhôngcó khả năng nguyện ý dùng trân châu đổi, vì thếnói: “Takhôngcó tiền mua.”

Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm

Lúc Lục Lâm Sinh nuốt ănyêuma, ngẫu nhiênsẽcó đượcmộtít ký ức của bọn họ, bởi vậy cũng biết rất nhiều đồ vật, ví dụ nhưhiệntại nhảy ramộtký ức mơ hồ,nóiLong tộc đều thích những đồ vật sáng long lanh.hắnnhìn những đá quý lóe sáng đó, nhấc chânđitới.

Nàng ngồi xổmtrênquầy hàng xem các loại lưỡi dao bày ra, phần lớn là cốt đao mài ra, cũngkhôngbiết là xương cốt củayêuvật gì, cứng rắn sắc bén, thế nhưngkhôngkém so với lưỡi kiếm đúc ra, còn có mấy cái mộc đao màu xanh lá, còn lại là trang trí. Nàng ở đây xem đao, Lục Lâm Sinh bị những trang sức đá quý lông chim ở quầy hàng bên cạnh hấp dẫn lực chú ý.

Namyêunhóm: “……” Thê tử trong nhà cũng thua!

“Quanh đây có gì ngươi có thể ăn sao, nếukhôngchúng ta trướcđitìm chút đồ ăn cho ngươi lấp bụng?” Bạch Lăng hỏi.

yêuma chở họ tới đây,trênđường chạy như điênkhôngngừng, hơi chậm trễsẽbị Lục Lâm Sinh kéo lưỡi dài siết chặt, đau đến cuồng tính quá độ.yêuma có thần tríkhônggiốngyêuthú có thể cam tâm bị người ta sử dụng,hắnđộng bất động liền muốn phản phệ, nhưng Lục Lâm Sinh căn bản mặc kệhắncó bao nhiêu hung dữ, tùy tay ởtrênngườiyêuma phát cuồng xé xuốngmộtmiềng da, lại làm bộ muốn xé tiếp thịt phía dưới,yêuma đó ăn đau liền thànhthật.

Lục Lâm Sinh ngồi ởtrêndây đằng kết thành ghế bên ngoài, trong tay ômmộtnhạc cụ hình dáng kỳ quái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Lăng cầm hai thanh cốt đao khoa tay múa chân,đitới Lục Lâm Sinh bên này, “Ngươiđangxem gì đây?” Nhìn thấy đá quý các màutrênsạp, nàng sửng sốt, “Ngươi thích thứ này?”

Trước sạp còn có hai namyêuđangmua trang sức, bọn họđangnóiđến giống cái nhà mình, từ chuyện các nàng thích loại trang sức nào, đến tranh chấp địa vị của mình trong gia đình.

Bạch Lăng: “Thôi lạc, ta lạikhôngchê ngươi, ngươi chậm rãi luyệnđi, về sau khẳng định đàn dễ nghe hơn người kia.”

Hai người kia nghe xong,trênmặt đều lộ ra tươi cười tự hào. Lão bản nhiều màu lại hỏi Lục Lâm Sinh đứng ởmộtbên nhìn hồi lâu, “Vị khách nhân này là tới từ bên ngoàiđi, ngươi muốn mua cái gì? Ngươi nhìn xem loại đá quý này, gần đây người mua rất nhiều, thực được hoan nghênh, đều là mua cho giống cái nhà mình, xem như đặc sản của chúng ta nơi này, ta xem ngươi và vị khách nhân bên kia là cùng nhau tới,khôngbằng mua mấy thứ cho nàng?”

Lục Lâm Sinh đàn xongmộtkhúc, Bạch Lăng hỏihắn: “Ngươithậtsựcó thiên phú?”

Namyêutinh bán đồ vậttrênsạp đó treo vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màutrênngười, các loại đá quý phản xạ quang mang, làm người ta nhìnmộtcái liền cảm thấy đau mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếnghắnnóimềm mềm tinh tế, “Ngươi xem đá quý này, chính là ở Nam Ngu sơn, ngươi nhìn xem sáng lấp lánh thế nào a, giống cái đều thích loại đồ vật lóe sáng này!”

Bạch Lăng đẩy cửađira ngoài, đến bênhắn: “Ngươikhôngnghỉ ngơi nga? Cái này là cái đồ vật gì, buổi sáng hình như nhìn thấy có người ởtrêncây cũng đàn cái này.”

‘ Đua xe ’ mấy ngày, sắp đến nơi, Lục Lâm Sinh rốt cuộc buông lỏng đầu lưỡi dài củayêuma.

Các namyêu: “……” Thua! Bại bởimộtyêungoại tộc!

Dễ tiêu hóa, loạiyêuma này, bọc vào trong thân thể hai ba cái là có thể tiêu hóa hết, nhưng Lục Lâm Sinhkhôngnóinhư vậy,hắnnói: “Ta có chút đói,khôngchú ý, lần tớisẽnhai rồi ăn.”

mộtnamyêukhoác vũ y màu đỏnói: “Thê tử của ta mỗi tháng đều cho ta tiền, ta tích cópđãlâu, vốn dĩ muốn mua chút đồ vật mình thích, nhưng nhìn thấy cái này lại muốn mua cho nàng, đẹpthìđẹp, nhưng mà quá đắt.”

Bạch Lăngkhôngpháthiệnđám điểuyêunày ở sau lưng ríu rít cái gì, nàng còn rất thích nơi xinh đẹp này, nếu phòng của khách an bài cho nàngkhôngphải ởtrênnhánh cây cao caothìcàng tốt. Nơi này thói quen đối đãi với khách nhân là khách nhân càng tôn quýthìphòng ở càng cao, Bạch Lăng đứng ởtrênnhánh cây thứ haiđãbắt đầu váng đầu hoa mắt, càng đừngnóiđilên thêm mấy tầng, chỉ có thểyêucầu ngủ ở trong phòng phía dưới.

Bạch Lăng cùng với Lục Lâm Sinhđitới gần Thần Mộc Sơn, có thể thấytrênnúi cao xa xa cómộtcây ngô đồngthậtlớn, tới nơi này rồi, bọn họ hẳn thực nhanh có thể tiến vào nơi tộc phượng hoàng làm tổ.

“Mục đích con tới đây, tađãminh bạch.” Hoàng vương nhìn uy nghiêm, nhưng thái độ ôn hòa, “Ta cùng với phụ mẫu con đều từng có qua lại, coi như bằng hữu, nhưng Ma Long sắp thoát ra, tình cảnh của con thế nào,nóivậy chính con cũng rấtrõràng, ta có tâm tương hộ, nhưng tộc phượng hoàng cũng dần dần điêu tàn,hiệngiờ chỉ co đầu rút cổ ở đây, ta cũng chỉ có thể bảo hộmộtphương này,khôngdám trêu chọc Ma Long đưa tới tai họa cho tộc đàn, thựcsựxin lỗi.”

Bọn họđiđến chân núi Thần Mộc Sơn, Bạch Lăng gặp được hai con điểuyêucó vũ y tươi đẹpđangchờ, nhìn thấy hai bọn họ liền cười ngâm ngâmnói: “Hoàng vươngđangchờ, mờiđicùng chúng ta đến gặp.”

“Tới nơi đây rồi,yêuma nàykhôngvào được, thần mộc của tộc phượng hoàng thanh khiết sạchsẽ,yêuma bình thường đến gầnsẽbiến thành tro tàn.”hắnnóixong, kéo Bạch Lăng cùng nhảy xuống lưngyêuma.

Nếuthậtkhôngcho mặt mũi, ở dưới chân núi trực tiếp đuổi nàngđicũng được, đời trước nàng thấy nhiều loại người này. Đời trước ông ngoại bà ngoại qua đời, nàngmộtmìnhkhôngnơi nương tựa, chính là đại phiền toái mà toàn bộ thân thích đềukhôngmuốn quản, so sánh với tình hìnhhiệntại, từ trình độ nào đó mànói, thực tương tự.

Bạch Lăng ở trong lòng tự mắng mình, ai bảokhôngcó việc gì lại tiện tay sờ loạn! Làm hỏng rồi! Vừa thấy liền biết nửa đêmhắnkhôngngủ được, ôm thứ này ngồi ở cửa, chính là muốn đàn cho mình nghe, bây giờ sờ hỏng rồi người ta còn đàn được sao!

Lục Lâm Sinh ngoan ngoãn lắc đầu, “khôngđược, chúng tađitộc phượng hoàng trước. Nếu ta đói bụng, liền tự mìnhđitìm ăn, nàng yên tâm, takhôngăn bậy đồ vật.”

Namyêubán đồ vật năm màu rực rỡnóivới hai bọn họ: “Ai nha, hai vị đều là namyêutốtyêuquý thê tử, điểu tộc chúng ta ở Thần Mộc Sơn nếunóiđến thương thê tử, dù chủng tộc nào cũng phải thua kém!”

“Ngươi muốn thứ nàythìtùy tiện chọn, ta cho ngươi.” Bạch Lăngnói, lại cầmmộtcái cốt đao trong tay đưa chohắn, “Ta ở bên kia nhìn thấy cái cốt đao này, đủ sắc bén, tặng cho ngươi chơi.”

Namyêuvũ y đen vàng hỏihắn: “Đúng vậy, huynh đệ, ngươi cũngkhônggiữ tiền riêng sao?”

Khi cònnhỏnàng ăn cơmđãthích nuốt nguyên hạt,khôngthích nhai, bà ngoại luôn răn dạy nàng như vậykhôngdễ tiêu hóa,mộthai phải bắt nàngmộtngụm cơm nhai hơn mười lần mới cho phép nàng nuốt vào trong bụng.

Lục Lâm Sinh: “Người dạy ta đànnóita quá lợi hại,hắnđãkhôngdạy được ta, sau đó đưa đàn cho ta, để ta tự mình luyện thêm.”

mộtnamyêukhác vũ y đen vàng giao nhau liền chê cườihắn: “Ngươi ở nhà đến chút tiền riêng cònkhôngcó, cũng quá đáng thươngđi, ta chính là trộm giữ tiền riêng, cũng đủ cho thê tử nhà ta mua hai cái vòng cổ đá quý như vậy!”

Hoàng vương nghe nàngnóinhư vậy, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc và cảm thán, “Nếu conđãđivào nơi này, ta cũngkhôngđể con cứ như vậy taykhôngmà về, vậy mời con cùng bằng hữu ở đây hai ngày, ta muốn đưa cho conmộtlễ vật.”

“Đó là Long tộcđi? Sao lại cùngmộttiểuyêuyêukhí nhạt như vậy thànhmộtđôi?”

“Ngươi ăn như vậy,khôngdễ tiêu hóađi?”

yêuma đó đứng lên ngửa mặt lên trời rống to, quay đầu đánh về phía hai người, nhìn dáng vẻ là muốn rửa mối nhục. Sau đó Bạch Lăng lại trơ mắt nhìn toàn bộ thân mình Lục Lâm Sinh biến thànhmộtđống sợi tơ màu đen, giốngmộtcái miệng rộng mở ra vừa vặn khóayêuma lại trong tơ đen, ngay sau đóhắnbiến trở về hình người, cười cười với nàng, tiếp tụcnói: “Cho nên đường tiếp theo chính chúng tađi, khả năngsẽgặp được người của tộc phượng hoàng.”

Bạch Lăng: “khôngphải, ta nghĩ rất nhiều lần lặc, ngươi ăn thế này, đều chưa bao giờ nhai nát đúng vậykhông?”

Hai ngườiđigặp hoàng vương.mộtthế hệ tộc trưởng phượng hoàng là hoàng vương, cũng chính làmộtnữ tử, tuy rằng nhìn qua như thiếu nữ mười sáu, nhưng tuổi so với lão bạch long vương phụ thân của Bạch Lăngkhôngkhác biệt lắm.

Bạch Lăng: “……”

Bạch Lăng: “Ngươi lang là cái thứ gì lặc, người ta là ghét bỏ ngươi nha!”

Đó là nhạc cụ hình dáng giống như trăng tròn, phíatrêncómộtcái tay cầm ngắn ngủn, quấn dải lụa xinh đẹp đủ màu,trênmặt gỗ tròn như trăng căng mười hai sợi dây. Bạch Lăng tùy tay búngmộtcái, sợi dây đàn bên cạnh kia băngmộtcái liền đứt.

Lúc nàngkhôngnóilời nào, ngồi ở dưới ánh trăng như vậy, giống như tiểu tiên nữ. Đương nhiên ở trong mắt Lục Lâm Sinh, lúc nàngnóivẫn là tiên nữ.

Xuyên qua nơi tụ cư náo nhiệt, lúc tới gầnmộtcây ngô đồng to nhất ở chính giữa, xung quanh dần dần an tĩnh lại. Trong hai người dẫn đường cho bọn họ,mộtngười vào cung điện dưới tàng cây, cònmộtngười cùng các nàng chờ ở bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Lăng lại sinh ra ảo giác Lục Lâm Sinh đáng thương còn ngoan ngoãn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Lăng nghe thấy tiếng nhạc từ đỉnh đầu truyền xuống,khôngkhỏi ngẩng đầu nhìn lên. Phíatrênvài chạc cây, cómộtnam nhân tuổi trẻ mặc vũ y phượng hoàngđangđàn tấumộtnhạc cụ, tiếng nhạcnhẹnhàng, ngẫu nhiên còn kèm theomộtchút ngâm nga, cũng phá lệ êm tai. Nam tử đó lớn lênthậtđẹp, nhưng Bạch Lăng nhìn vài lần liền cúi đầu xuống.

Tươi cườitrênmặt Lục Lâm Sinh chậm rãi tanđi, lại cúi đầu chậm rì rì búng hai cái.

Bạch Lăng lập tức nể tình vỗ tay: “Được! Đàn đàn đàn!”

Điểuyêubên cạnh thực tự hào giới thiệu cho các nàng: “Đó là Phượng Trì đại nhân, nhi tử độc nhất của hoàng vương chúng ta,hắnđàn tấu phượng cầm là tuyệt nhất trong tộc, hiếm khi có thể nghe thấy! Mỗi khi đàn tấu, đều có thể khiến cho nhóm giống cái trong tộc chúng ta chen chúc kéo đến, đàn điểu tương hòa.”

Lục Lâm Sinh: “Tuy rằng đứtmộtdây, nhưng hẳn là còn có thể đàn, nàng nguyện ý nghe sao?”

Nơi này so với Nhân giớihiệntại, càng như là chốn đào nguyên. Bạch Lăng còn nhìn thấy vài tiểu hài tử đùa giỡn,trênđầu có linh vũ màu vàng mềm mại, hai má có hai luồng màu cam ửng đỏ, đặc biệt đángyêu. Dưới tàng cây điểuyêubày quán bán đồ vật, phần lớn là trang sức xinh đẹp, bọn họ am hiểu bện đồ thủ công, làm đồ vật rất đẹp, Bạch Lăng cũng nhịnkhôngđược nhìn nhiều hai mắt.

Thần Mộc Sơn ít khách lạ tới, mọi người cùng ởmộtngọn núi, cơ hồ đều trộn lẫn quen thuộc, cho nên Bạch Lăng và Lục Lâm Sinh tới nơi này, điểuyêulớnnhỏtuy rằng giáp mặtkhôngbiểuhiệnra cái gì tò mò, sau lưng lại đem việc mới mẻ này truyền khắp,khôngđếnmộtngày, cơ hồ đại bộ phận điểuyêuđều biết hai vị khách nhân này làmộtđôi, namyêugọi là Lục Lâm Sinh còn ở nhà nhận hết sủng ái từ thê tửhắn, làm các namyêutrêndưới Thần Mộc Sơn đều hâm mộkhôngthôi.

Bởi vì những lời này của hoàng vương, Bạch Lăng và Lục Lâm Sinh tạm thời ở lại chỗ này. Bạch Lăngkhôngvội, dù sao vội cũng vô dụng, chỉ có lão vỏ sò khóc khóc chít chít, lại khóc ramộtđống trân châu. Bạch Lăng nhặt lên thu thập tốt, mang theo Lục Lâm Sinhđinhững nơi có bán đồ vật trong tộc của bọn họ nhìn xem, nàng vẫn cảm thấy có hứng thú vớiđidạo phố.

Lục Lâm Sinh thích loại đá quý sáng long lanh này?khôngđược, thế nàykhôngkhỏi cũng quá đángyêuđi!

Bạch Lăng vừa nghe liền cảm thấy ủy khuấthắn, mấy ngày nay bọn họ lên đường, cũngkhôngđể Lục Lâm Sinh ăn mấy conyêuma, xem ra còn đói, vẫn là trước kia chịu khổ quá nhiều.

Bạch Lăng mỗi lần nhìn thấy Lục Lâm Sinh làm loại chuyện này, liềnmộttrậnkhôngnóigì. Bề ngoài vô hạithậtsựcó thể lừa gạt người khác, nàng luôn quên mất Lục Lâm Sinh kỳthậtcũngkhôngphảithậtsựlà thư sinh văn nhược, ngay cả bộ dáng hung tànhắnnuốt ănyêuma, đều ở trong trí nhớ điểm tô cho đẹp thành ‘ quá đói bụng ăn cơm có chút vội, đồ ăn cũng có chút đặc biệt, kỳthậtcười rộ lên đặc biệt đángyêu, đặc biệt vô hại’.

“Long tộc từ trước đến naykhôngchú ý này đó, từ trước nơi này của chúng takhôngphải cũng có Long tộc chạy tới theo đuổi người sao. Baytrêntrời, bòtrênđất, bơi trong biển,khôngcó gì Long tộckhôngdám làm.”

Nhà ở dưới thập phần tinh tếnhỏxinh, nằm ở bên trong còn có ánh trăng tưới vào, có thể ngửi được mùi hoa bên ngoài, Bạch Lăng nằm nghỉ ngơimộtlúc, cảm giác bên ngoài có bóng dángđangđong đưa, liền đứng dậy đẩy cửa ra nhìn.

Lục Lâm Sinh: “khôngviệc gì,khôngviệc gì, dây đàn nàythậtmỏng manh, thoáng dùng sức liền đứt, là nó quá dễ đứt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Lâm Sinh cho nàng xem nhạc cụtrêntay kia, “Đây là phượng cầm,khôngphải nàngnóinghe rất hay sao, tađitìm người kia họcmộtchút,hắnnóita có thiên phú, tặngmộtcây cho ta.”

Lục Lâm Sinh: “Cái gì là tiền riêng?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 3 - Chương 67: Không có gì long tộc không dám làm