Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
Khương Vũ Triều bị thần tiên ca ca chọc cho trái tim cũng nóng lên, cảm độngnói: “Tôi phải gả cho ca ca! Tôi phải sinh khỉ con cho ca ca!”
Nhưng mấu chốt là, phái tráng hán bảo hộ thực chọc người chú ý, phái mấy con c·h·ó to cònkhôngphải càng dẫn người chú ý?
D·ụ·c Vương: xxx.
Hệ thống xanh hoá:thậtoan nha. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù là Hề Trác Ngọc cũng muốn mắng chửi, sợ cái đầu ngươi a? Trướckhôngnóivì sao đột nhiênnóiđến chuyện cưới vợ, tùy tiện lấy người ta làm tiền đặt cược, có nghĩ tới người khác nghĩ như thế nào sao?
Hoàng đế đau đầu, vẫy vẫy tay: “Thôi, Tiêu giacônươngđãnóinhư vậy, Ngọc Lăng Vương có nguyện ý cưới nàng haykhông?”
Ở trong mắt idol, nàng thế nhưng là loại hình thích động vậtnhỏsao? Có chút hổ thẹn a. Khương Vũ Triều vừa hổ thẹn vừa nhấc cái nắp lên, chọc chọc thịt thỏ biến thành màu tương bên trong, gia vị cho đủ, hương vị quá thơm,khônghổ là con thỏ idol bắt, hương vị ngon hơn thỏ thường.
khôngchỉ có nữ quyến người nhà quan viênđingang qua, những tướng sĩ đứng gác cũng thẳng mắt nhìn, cũng nhịnkhôngđược đặt ánh mắt lên những cái con c·h·ó to dó. TrừmộtHắc Kim ở nằm ở trong lều bên chân Khương Vũ Triều, những con c·h·ó còn lại nằm ở bên ngoài, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
D·ụ·c Vương lần đầu cảm thấy cái cười tà mị này phi thường ghê tởm, thậm chí có chút muốn ói.hắnquay đầu tránh ra, tuần tramộtchút mức độ cảm tình chếchđi, xácthậtchưa có. Nếukhôngchếchđivậy trạng thái vua nịnh nọt này của Tiêu Cẩm Nguyệt là sao thế?
Các nàng ở trong lều ăn xong, bên ngoài bỗng nhiên vang lênmộttiếng c·h·ó sủa.
hắncòn chưanóixong, Khương Vũ Triều khóc lên, “không, emkhôngthể, sao em có thể làm loại chuyện này. Idol muốn kết hôn, emkhôngđồng ý!”
“Được được, takhôngdám nữa ~” Lan Kiều chỉ chỉ thịt thỏ hầm, “Chủ tử người ngửi thử, thịt thỏ thơm quá a.”
—— “Được rồi, ngươikhôngtinthìthôi.” Hệ thống xanh hoánói.
“Hay là Ngọc Lăng Vương ở bên trong?”
Hề Trác Ngọc: “Chờmộtchút, việc nàykhôngổn.”
Hề Trác Ngọc: “!?” Cái gì, vì sao ta muốn cưới fan cứng?
Hề Trác Ngọc: “Được, tôi đây bắt đầu đếm, mười, chín……một. Hết, kết thúc, tôi bắt đầunói.”
D·ụ·c Vương đương nhiênsẽkhôngthôi như vậy,mộtngày này quả nhiênhắnsăn vềmộtcon gấu, làm ramộthồi nổi bật, sau đó mang theo thịt gấuđitìm Khương Vũ Triều.
Hề Trác Ngọc: “……”côthanh tỉnhmộtchútđi, đồng chí,khôngphải tôi muốn cướicôsao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lợi hại, idol thế nhưng còn phái c·h·ó tới đưa tin!
Khương Vũ Triều: Hắc, diễn tinh này đột nhiên tự mình thêm diễn cái gì, lôi ca ca ta lên sân khấu làm gì?khôngthèm, chúng takhôngthèm, ôm ca cađikhôngthèm dính dấp với loại người này.
Mọi người: “???”
Tiêu tướng quốc mang theomộtchút tiếc nuối vi diệuđirồi, Khương Vũ Triều muốnđikhu săn gặp idol, nàng nhấc người, Hắc Kim liềnđitheo nàng, chờ nàngđira khỏi lều, những con c·h·ó còn lại cũngđitheo, bảy con c·h·ó xung quanh nàngđiphía trước phía sau, nhìn qua khí thế kinh người. Ngay Lan Kiều nô tỳ bên người cũng chỉ có thểđitheo sau đàn c·h·ó.
“Thế nào, nàng nên hồi tâm chuyển ýđi.”
Khương Vũ Triều bây giờ vừa nghe c·h·ó sủa liền phản xạ có điều kiện nhớ tới idol thiên sứyêuchó nhà mình, lập tức vén rèmđira ngoài. Nàng thấy bảy con c·h·ó to ở bên ngoài, le lưỡi với mình, idolkhôngở đây, chỉ có chókhôngcó người.
Khương Vũ Triều: “……” Thế nào, ngài còn tưởng rằng idol của ta trốn ở chỗ này?
Con c·h·ó dẫn đầu kia Khương Vũ Triều còn nhớrõ, nó tên là Hắc Kim, là mẹ của Bánh Hoa Quế nhà mình. Hắc Kim tiến đến ngửi ngửi nàng, ngẩng cổ cho nàng nhìn.trêncổ nó buộcmộtống trúc bị bịt kín bên trong có thư.
Khương Vũ Triều hiểu ý tứ củahắn, “Ca cathậttốt! Nhưng mà em rất lợi hại!”
Hai người cũngkhôngbiết hoàng đế gọi bọn họ tới đây làm gì, Hề Trác Ngọc cho rằng hoàng đế gọi mình là vì chuyện lúc trướchắnkhiển trách Thuần Hỉ quận chúa, Khương Vũ Triều cho rằng hoàng đế gọi mình là vì lúc trước mình dùng trủy thủ đâm mông D·ụ·c Vương.
Hề Trác Ngọc cũngkhôngbiết vì sao lúc này thế nhưng mình còn cười nổi, “Thời giankhôngnhiều lắm,côđừng chọc tôi cười, bình tĩnhmộtchút nghe tôinói.”
“Ta hỏi ba người các ngươi, đến tột cùng định tính toán cái gì?” Hoàng đế uy nghiêm túc mục,đithẳng vào vấn đề.
D·ụ·c Vương: “Nếu ngươikhôngdám, ngày saukhôngcần tham gia vào giữa ta cùng với Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng vốn chính là Vương phi của ta, trở lại bên ta là đương nhiên.”
Khương Vũ Triều: “D·ụ·c Vương điện hạ, ta đời nàykhôngcó khả năng lại vào D·ụ·c Vương phủ.” Nếukhôngphải Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng với Tiêu tướng quốc còn nhìn chằm chằm, nàng có thể làm đồ ngốc bức này tức giận đến bò loạntrênmặt đất. Thứ gì, coi người là trái bóng sao,khôngmuốn vứt bỏ, lại muốn nhặt về?
Hai ngườiđira bên ngoài, Hề Trác Ngọcnói: “Chuyện tới bây giờ, tôi đành phải cướicôtrước……”
Hoàng đế quát lớn vớihắn: “Được rồi, dây dưamộtnữ nhân vô tình với ngươi, mất mặt, câm miệng cho trẫm.”
Như Khương Vũ Triều nghĩ, doanh trướng của nàng vốn hẻo lánh, sau khi máy con c·h·ó to tiến vào trông giữ, đưa tới rất nhiều chú ý. Ban đêm cngày bởi vì sắc trời quá tối cònkhôngsao, chờ đến buổi sáng người đến ngườiđi, mấy con c·h·ó cùng với doanh trướng của Khương Vũ Triềuđãtrở thành tiêu điểm.
Thấy hoàng đếmộtlời khónóihết mà nhìn mình, Hề Trác Ngọc uống ngụm trà, che dấu ý cườitrênmặt.
“Kiakhôngphải c·h·ó của Ngọc Lăng Vương sao? Sao lại canh giữ ở bên ngoài lều trại kia, đó là doanh trướng của ai?”
Khương Vũ Triều: “Lại cho em mười giây đồng hồ để bình tĩnh.”
Nhưng mà hệ bá đạo cómộtđặc điểm to đùng chính là tự cho là đúng, cũngkhôngnghe người khácnóichuyện mìnhkhôngmuốn nghe.
Tuy rằngtrênđường mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, nhưng Khương Vũ Triều có tố chất tâm lý gì, căn bảnkhôngsợ.
Khương Vũ Triều: “Đầu tiên là mặt. Chàng mỹ mạo thần nhan, cử thế vô song, cái này mọi ngườirõnhư ban ngàykhôngthể dị nghị đúngkhông, sau đó là tính cách của chàng, làm người dày rộng tâm tính thiện lương có thể suy nghĩ cho người khác, cònyêuquý động vậtnhỏ, thích c·h·ó…… Cả người đều là ưu điểm đếmkhônghết,nóicho ta, ngươi lấy đâu ra tự tin so với chàng, hử?” Nàngnóixong bày ra biểu tình tà mị cuồng quyến giống hết D·ụ·c Vương.
Khương Vũ Triều: “Emkhôngthể ở bênanh, tiên phàm có khác, thần tiên cùng với phàm nhân ở bên nhau làkhôngcó kết cục tốt.”
Khương Vũ Triều liềnkhôngchút do dự lại cự tuyệtmộtlần nữa.
D·ụ·c Vương tiến lênmộtbước: “Bệ hạ!”
Việc này thực nhanh trở thành trò cười, đều truyền là D·ụ·c Vương muốn cưỡng bách người ta, kết quả cưỡng báchkhôngthành còn bị thương.
Nghe thấyhắnnói, mọi người đều sợ ngây ra. Còn Khương Vũ Triều bình tĩnh lớn tiếngnóivớihắn: “Đương nhiênkhôngđược a, ngươi đừng nằm mơ nữa.”
Quyển 4 - Chương 95: Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh
Khương Vũ Triều nghiêm nghị gật đầu: “anhnóirất có đạo lý. Nhưng mà em nghĩ đến phải gả choanh, liền cảm thấy sắp hít thởkhôngthông, còn có cảm giác phạm tội.”
Hoàng đế sắc mặt cũng khó coi, nhi tử mình nháo cái này là sao đây, làm lão tửhắnmất hết mặt mũi.hắnvốnkhôngmuốn quản, nhưng thấy việc này nháo đến mưa mưa gió gió, D·ụ·c Vương bên này dây dưakhôngthôi, Thuần Hỉ quận chúa bên kia lại tình huống chồng chất,hắnkhôngra mặt quản cũngkhôngđược.
“Tôi theo chủ nghĩa độc thân, từ đời trướcđãkhôngnghĩ đến kết hôn, đời này cũng vậy, tình huống hai đời đều tương đối đặc thù, tôi cũngkhônggặp được người mình thích, cho nên vốn dĩ cũngkhôngtính toán cưới vợ. Nhưng bệ hạ quá quan tâm tôi, khả năng sớm hay muộn tôi cũng phải cưới vợ, tình huống củacôkỳthậtrất giống tôi,côhẳn là cũngkhôngmuốn gả cho D·ụ·c Vương, nếu tôi cướicô, vấn đề của chúng ta đều có thể giải quyết.”
D·ụ·c Vương pháthiệnchính mình ănnóikhép nép như thế, vẫn bị cự tuyệt, tức giận đếnkhôngđược, sắc mặt lạnh lùng: “Ngươinóicái gì?!”
Chỉ có D·ụ·c Vươngnóithẳng: “Đây là việc của ta cùng với Ngọc Lăng Vương, ta nguyện cùnghắnsomộttrận, nếu ai thắngthìcưới Tiêu Cẩm Nguyệt.”
Hôm nay Ngọc Lăng Vươngkhôngthi đấu,mộtthân ngăn nắp ngồi ở bên hoàng đế uống trànóichuyện phiếm, trong sân D·ụ·c Vương độc lãnh phong tao. Tuy rằng mặt mũi lớn lênkhôngtồi, là nam chủ tiêu xứng, nhưng Khương Vũ Triều nghĩ đến nguyên tác mìnhđãxem, liền cảm thấy gia hỏa này muốn hại idol, đối vớihắndẫn theo mười vạn phần cảnh giác.
Đến Tiêu tướng quốc cũng bị mấy con c·h·ó này hấp dẫn,đivào lềunóichuyện với Khương Vũ Triều. Ông ta vừanóichuyện, đôi mắt còn vừa tìm những chỗ có thể giấu người bên trong lều.
—— “khôngcó nga, bọn họ vẫn là tìnhyêunam nữ thuần khiết ~”
Hề Trác Ngọcnóicó sách mách có chứng mà phân tích: “Nếucôkhônggả cho tôi, đầu tiên D·ụ·c Vươngsẽkhôngthiện bãi cam hưu, còn có Thuần Hỉ quận chúa, khả năng cũngsẽlại tìmcôphiền toái. Thế giới này đối vớicôkhôngquá thân thiện, về sau khả năngcôsẽbị Tiêu gia gả ra ngoài, tôi cảm thấycôhẳn là cũngkhôngthích như vậy.”
Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều: “……?”tính toán cái gì?
hắngiơ tay lập tức ôm Khương Vũ Triều lên, khiêng cả người lên vaiđivề phía doanh trướng của mình. Nhưnghắncòn chưađira ngoài hai bước, đột nhiên kêu lênmộttiếng, làm Khương Vũ Triều ởtrênvai ngã xuống. Khương Vũ Triều cầm chủy thủ dính máu trong tay, vừa rồi nàng dùng chủy thủ buộc ở cánh tay này đâm vào mông nghi phạm.
D·ụ·c Vương giận dữ: “Ngươi là vì Ngọc Lăng Vương cự tuyệt ta?”
“không?” D·ụ·c Vương cười lạnh: “Bổn vươngkhôngchấp nhận nàng nhiều lần cự tuyệt như thế,đitheo ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hề Trác Ngọc cười xua xua tay: “Aizz, câu sauthìkhôngcần.”
……
“Người ở nơi này cái quan hệ gì với Ngọc Lăng Vương a?”
Hề Trác Ngọc: “Tôi biết Sinh Khương Lão Tửu rất lợi hại, nhưng người lợi hại cũngsẽcó lúc cần trợ giúp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hệ thống, ngươi có phải lạiđangchơi takhông? Độ chếchđikỳthậtđãtrăm phần trăm đúngkhông? nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt nàykhôngphảiđãcùng Hề Trác Ngọc lăn vào nhauđi?”
Khương Vũ Triều sưng mặt: “Khẳng định là ngươi mật báo đúngkhông? Lần saukhôngđược.”
Hề Trác Ngọc cườimộtcái, “côcó thể nghĩ như thế này,trêndanh nghĩa là gả cho tôi, nhưngtrênthực tếcôchính là vào Ngọc Lăng Vương phủ làm trợ lý, tôi còn phát tiền lương chocô. Ở trong vương phủ,côsẽthực tự do, tôi cũng thêm bằng hữu có đề tài tương đồng. Tôi chỉ muốn chocômộtchút trợ giúp và chiếu cố.”
Khương Vũ Triều: Bé con của ta lúc tức giận cũngthậtđẹp, lão côngthậtđángyêu!
Khương Vũ Triều: “?!” Cái gì, ai cưới ai? Idol của ta ai cũngkhôngcưới, ngươi làm chorõràng!
trênđài che nắng Hề Trác Ngọc: “Phụt.”
Hoàng đế cho người tìm ba người D·ụ·c Vương, Ngọc Lăng Vương còn cả Khương Vũ Triều, liên quan đến Tiêu tướng quốc cũng tới, dù sao cũng là nữ nhi nhà người ta, cùng nhau nghemộtchút mới được.
Lạinóitrước kia Lan Kiều còn rất sợ chủ tửkhôngthích phản ứng người này, nhưng ở chung lâu như vậy nàngđãhoàn toànkhôngsợ, chỉ cần là đối tốt với chủ tử, dù làm sai cái gì, chủ tử cũngsẽkhôngtrách phạt, nhiều nhất chính là xụ mặtkhôngđể ý mà thôi, cho nên nàngkhôngsợ.
“Đây là sao lại thế, nếu muốn dây dưa như vậy, lúc trước vì cái gì hưu bỏ người ta?” Hoàng Hậu rất làkhônghiểu.
Hề Trác Ngọc nhìn Khương Vũ Triều cũng đăng nhăn mi, hít sâumộthơi, “Có thể để ta và Tiêu tamcônương đơn độcnóinóimấy câukhông?”
D·ụ·c Vương: “Ngươi sợ?”
Khương Vũ Triều: “A…… Thịt thỏ.” Cho nên còn muốn đưa cho idolmộtphần haykhông?
“Chủ tử, Ngọc Lăng Vươngnóivới người gì đó, có phải ngài ấysẽcho người hết giậnkhônga!” Lan Kiều thấy nàng mang theo cười trở về, hưng phấn hỏi.
Khương Vũ Triều mở ra xem, sau đó lại nhìn nhìn những con c·h·ó này,khôngcòn lời gì đểnói. C·h·ó xácthậtlà idol phái tới,nóilà dùng để bảo vệ nàng, bởi vì phái bọn hộ vệ Hữu Võ tới đâythìcó ảnh hưởng với nàng, lại quá chói mắt, cho nên để đàn c·h·ó tới.hắnđại khái cảm thấy Thuần Hỉ quận chúa cùng nàng kết thù,sẽkhôngdễ dàng buông tha nàng, cho nên phái ra bảy viên đại tướng này làm thủ vệ.
Bãi đất trống bên cạnh khu sănđãcókhôngít người tụ tập, có người so bắn tên, có người dắt ngựa chỉ vào trong rừngnóicái gì. Khương Vũ Triều đến gần, nghe thhayá có ngườiđangnóibọn họ pháthiệntung tích của gấu,đangchuẩn bị vào rừng săn.
D·ụ·c Vương đến gần Khương Vũ Triều, hạ giọng, tà mị cuồng quyến hỏi nàng: “Ta có chỗ nàokhôngso được vớihắn, hử?”
Đàn c·h·ó phản ứng lại, lộ ra hung ác, nhanh chóng ngăn ở trước mặt Khương Vũ Triều. Tiếng rít gào và tiếng rống giận kinh thiên động địa, dẫn tớimộtđám binh lính đóng giữ. Bọn lính khẩn trương chạy tới, liền thấytrênmông D·ụ·c Vươngđãđỏmộtmảnh.
D·ụ·c Vương đánh ngựađiđến gần Khương Vũ Triều, nhìn thấy những con c·h·ó bên người nàng, trong mắthiệnra chán ghét,hắnnâng nâng cằm, lớn tiếngnói: “Nữ nhân, nếu hôm nay ta sănmộtcon gấu trở về cho nàng, nàngsẽtrở về tiếp tục làm Vương phi của ta.”
Hoàng đế: “Kỳ cục!” Cũngkhôngbiết làđangnóiai. (đọc tại Qidian-VP.com)
“A, cái gì tìnhyêunam nữ thuần khiết, takhôngtin.” Giữa nam nữ nào có cái gì cảm tình thuần khiết, khẳng định là hệ thống rách nát lại lừahắn.
Khương Vũ Triều hoài nghi khả năng đầu óchắncó vấn đề, nghekhônghiểu tiếng người. “Tanóirồi,không.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.