Nữ Hoàng Tuyển Phu
Bắc Đằng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 41: Quân pháp chỗ chi
Hàn Linh từ từ tỉnh dậy, nhờ ánh trăng thấy bộ dáng của rõ người tới, mặt mày như tranh vẽ, phong hoa tuyệt đại.
Tần công công vui vẻ nói: “Được rồi, vậy công chúa dưỡng thương thật tốt, lão nô cáo lui trước.”
Long Chi Dực trên mặt hơi quẫn, tức giận mà trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nàng tốt xấu là một nữ tử, tại sao có thể há mồm liền nói ra lời nói làm cho người mơ màng như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Công chúa điện hạ, người nhưng đừng hiểu lầm Hoàng thượng, Hoàng thượng làm như vậy cũng là vì mài giũa tính tình của công chúa. Lão nô từng nghe Hoàng thượng một mình lầm bầm lầu bầu, nói công chúa ngài thông tuệ hơn người, sẽ là nữ hoàng xuất sắc nhất của Hàn quốc, chỉ tiếc, chỉ tiếc……”
“Vậy, bây giờ hai người nắm tay nhau, từ đây chính là bạn tốt.”
Hoàng Thiếu Hoa cúi người ngồi trên mép giường, hài hước nói: “Làm cái mộng đẹp gì vậy? Trong mộng đều cười vui đến như vậy.”
“Chàng gạt ta đi? Hừ, hết sức dụ ta vui vẻ.”
Long Khiếu Thiên tán thưởng gật đầu nói: “Không tồi, ý chí chiến đấu của công chúa không có bị tiêu tán, vậy lão phu liền an tâm rồi, lão phu rửa mắt mong chờ. Dực Nhi, chiếu cố công chúa thật tốt, có yêu cầu gì, tận lực thỏa mãn nàng.”
“Bên ngoài thật truyền như vậy?” Hàn Linh đắc chí, bất quá nghĩ lại tưởng tượng, quân doanh là cỡ nào quân chính trọng địa, tại sao sẽ truyền ra chuyện bên trong tới chỗ tuyên dương?
Nhìn bộ dáng nhỏ chịu ngược này của hắn, Hàn Linh không đành lòng lại đả kích hắn, duỗi tay nắm lấy tay của hắn, ở lòng bàn tay vuốt, trấn an nói: “Hai người các ngươi về sau đều là vị hôn phu của ta, có thể hoà bình ở chung hay không? Ta bảo đảm, tuyệt đối không đối với ai thiên vị.”
Tiễn Tần công công đi, Hàn Linh không khỏi mà lâm vào trầm tư. Từ lúc bắt đầu, Hoàng đế lão cha liền dùng ngôn ngữ áp chế nàng, tuy rằng lãnh khốc, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ sợ vì chính là muốn nhanh lên thúc đẩy căn cơ thành tựu bá nghiệp của nàng. Đến thư viện, kết giao con nối dõi của các nhà đại thần, vì chính là để cho nàng có thể được rất nhiều sự ủng hộ đến từ các đại thần, đồng thời cũng vì nàng ngày sau tuyển chọn nhân tài cung cấp tài nguyên nhất định. Chọn lựa hôn phu, tìm kiếm người thích hợp tới phụ tá nàng, Hoàng đế lão cha đích xác đối với nàng ký thác quá nhiều hy vọng, có lẽ, nàng thật sự hiểu lầm hắn.
“Thiếu Hoa, sao chàng lại tới đây?”
Hoàng Thiếu Hoa khẽ cười nói: “Đâu chỉ ta, bây giờ toàn bộ Hàn quốc đều truyền khắp nơi tin tức công chúa bị Đại tướng quân trượng trách. Tất cả mọi người đều đang vì công chúa bất bình, nói công chúa phạm vào sai, dũng cảm nhận sai, lại còn muốn chịu trách phạt, quá không có thiên lý.”
“Linh nhi, nàng nhìn xem thế nào?” Long Chi Dực cùng Hàn Linh kiểm duyệt binh khí mới chế tạo, đống binh khí này đều là hoàn thành ở dưới sự theo dõi của hắn, hắn rất là vui sướng. Nhận thức đối với nàng, lại vào một bước.
Đôi mắt Hàn Linh sáng lên, nói: “Trên người của chàng còn có * dược sao? Hết thảy để lại cho ta, có tác dụng lớn với ta.” Hoàng Thiếu Hoa tuy khó hiểu, nhưng vẫn là đem * dược còn sót lại ở trên người đều để lại cho nàng, lúc này mới rời đi.
Hoàng Thiếu Hoa trả lời: “Ta nghe nói nàng bị trượng hình, cho nên đến xem nàng.”
Long Chi Dực đôi tay ôm ngực, liếc xéo hắn, khốc khốc mà nói: “Chỉ cần người nào đó không lòng dạ hẹp hòi như vậy, có ý định quấy rối, ta miễn cưỡng có thể tiếp thu.”
Ở quân doanh tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương ở trên lưng cũng tốt hơn không sai biệt lắm. Mắt thấy ngày tỷ thí sắp tới gần, Hàn Linh bắt đầu có chút nóng vội, một bên sai khiến Long Chi Dực thay nàng theo vào tiến trình cải tạo binh khí, một bên miêu tả trận đồ tác chiến.
Hàn Linh hiếu kỳ nói: “Chàng đem Băng Tư làm sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Thiếu Hoa cười khẽ để sát vào bên tai nàng, hướng về phía trong vành tai nàng cố ý vô tình mà thổi khí nóng: “Chờ thương thế của nàng tốt hơn, đi Cẩm Lâu tìm ta, ta hầu hạ nàng thật tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Linh phiết miệng, tự giễu nói: “Thật sự tốt, còn chưa c·h·ế·t được.”
Nhìn hai người bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, lẫn nhau quay mặt đi, ai cũng không nhường ai. Hàn Linh cúi đầu, cố ý k** r*n nói: “Ai da, đau quá a, ta muốn c·h·ế·t. Đây là di ngôn trước lúc lâm chung của ta, chẳng lẽ cái này cũng không thể thỏa mãn ta sao?”
Hàn Linh lông mày hơi nhướng, nhưng thật ra không dự đoán được Hoàng đế lão cha khen ngợi chính mình như vậy, vội hỏi nói: “Chỉ tiếc cái gì?” Nàng rất muốn biết đánh giá của hắn đối với chính mình.
Hàn Linh nơi nào không biết xấu hổ cùng người ta nói mộng đẹp về hậu cung của nàng, pha trò nói: “Không có gì. Đúng rồi, sao chàng lại tới đây?”
Long Khiếu Thiên cười khẽ: “Công chúa chính là còn đang trách lão phu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người nào đó tức giận đến hàm răng đánh nhau: “Hàn Như Phong ——”
“Yêu cầu của ta nhưng nhiều lắm, đầu tiên đâu, chàng trước tiên lại đây để cho ta hôn một cái.”
Hàn Linh khẽ thở dài, nói: “Chuyện này là ta làm sai, ta gieo gió gặt bão, ta không trách ông. Bất quá, ông đừng cho là ta sẽ vứt bỏ tỷ thí, bảy ngày sau tỷ thí, ta nhất định toàn lực ứng phó, ông liền chờ coi đi.”
Hàn Linh nghĩ một chút, nói: “Xin ngươi trở về chuyển cáo với phụ hoàng, ta sẽ không từ bỏ, cũng sẽ không để cho hắn thất vọng.”
Hàn Linh trầm ngâm nói: “Có lẽ, ta từ lúc bắt đầu liền không có lĩnh hội dụng tâm của phụ hoàng, hắn cũng không phải là người máu lạnh vô tình” Hắn mất đi nữ nhi chân chính, trong lòng đã là bi thống, còn muốn tiếp thu nàng cái nữ nhi giả này, hơn nữa ký thác kỳ vọng cao, nàng không nên lại giống như từ trước cừu thị hắn.
Từng đợt ý ngứa cùng mát lạnh làm giảm đi đau đớn của nàng, Hàn Linh nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn về phía sau hắn, nói: “Thiếu Hoa, chàng còn khiêu khích ta như vậy, ta chính là sẽ chịu không nổi.”
“Không xấu, nàng rất dũng cảm.” Giọng nói khàn khàn của hắn, gợi cảm nói không nên lời.
“Nàng đang suy nghĩ cái gì?” Long Chi Dực lại gần tiến lên hỏi.
Hoàng Thiếu Hoa nói: “Không có gì, chỉ là hạ chút * dược.”
Hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, vẫn luôn liền nhớ thương ăn hắn, nề hà mỗi lần đều bị Hàn Như Phong phá hư. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng còn không có ăn, Hàn Như Phong tiến đến tiễn Tần công công lại đột nhiên xông vào, đánh gãy bọn họ.
Hôm nay thời tiết không tồi, bao quanh mây trôi lững lờ ở dưới bầu trời xanh thẳm, ngẫu nhiên có một đàn chim nhạn bay vút qua. Ngoài quân doanh một chỗ trống trải trên đất, bụi đất khẽ bay lên, một hàng binh khí mới tinh xếp thành hình chữ nhất (一), cùng kho binh khí lúc trước chứng kiến sơ qua có giống nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Muốn một lần nữa chế tạo một đống binh khí, không phải trong vòng một hai ngày có thể hoàn thành, phương pháp tốt nhất chính là càng thêm cải tiến trình độ binh khí vốn có.
“Cha.” Long Chi Dực cẩn thận mà đứng ở một bên, vì phụ thân nhường ra đường, để cho hắn có thể tiếp cận công chúa.
Quyển 2 - Chương 41: Quân pháp chỗ chi
Long Khiếu Thiên quan tâm hỏi: “Thương thế của công chúa có khá hơn không?”
“Ta hiểu được, cảm ơn Tần công công dạy bảo.”
Hàn Linh gật đầu, hướng Hàn Như Phong một cái ánh mắt: “Như Phong, huynh giúp ta tiễn Tần công công một chút.”
“Xin thứ cho lão nô lắm miệng, nguyên lời nói của Hoàng thượng là, chỉ tiếc tính tình của công chúa quá kiêu ngạo, tính tình lại hấp tấp. Gặp chuyện còn chưa đủ bình tĩnh, không thể lo trước lo sau, tương lai rất dễ dàng hành động theo cảm tình, tạo ra một cái lỗ hổng lớn. Lão nô nghĩ thầm, Hoàng thượng để cho công chúa tiếp thu khảo nghiệm, vì chính là có thể mài giũa tính tình của công chúa, làm cho công chúa trở thành nữ hoàng chân chính có thể quản lý chung một thế hệ của Hàn quốc.”
Hàn Như Phong không vui, ngẩng đầu cùng hắn lý luận: “Ngươi nói ai lòng dạ hẹp hòi?” Long Chi Dực hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt, không muốn để ý tới hắn.
“Cha chàng cũng nói, ta có yêu cầu gì, chàng phải tận lực thỏa mãn ta.”
Hàn Linh khẽ nhăn mày, liếc mắt cùng Long Chi Dực đối diện, nhìn đến thần sắc sầu lo trong mắt của hắn, nàng hướng ra ngoài lên tiếng: “Mời ông ta vào đi.”
Lúc này, ngoài cửa lại có người tới thông báo.
* Từ này có hai nghĩa: 1. Chiết lấy, hái. 2. Dùng để tỏ vẻ nhận không nổi. Cũng gọi vì hưởng thụ quá phận mà giảm bớt phúc thọ. Ở đây dùng nghĩa thứ hai.
“Không cần! Xấu c·h·ế·t đi.” Nàng muốn duỗi tay che lại, vẫn là chậm một bước. Hoàng Thiếu Hoa cẩn thận mà xem kỹ chỗ vết thương của nàng, nơi đó đã huyết nhục mơ hồ, một sự đau lòng xẹt qua đáy mắt của hắn, hắn khom người hôn xuống chỗ vết thương của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Linh nhi!”
Long Khiếu Thiên cất bước mà vào, dỡ xuống một thân nhung trang, chỉ mặc một bộ quần áo thường ngày.
Hàn Như Phong mím môi dưới, vẻ mặt u oán mà ủy khuất nói: “Nàng đã quên, nàng từng đáp ứng ta cái gì?”
“Cha, đi thong thả.” Long Chi Dực đứng dậy đưa tiễn.
“Vậy bây giờ nàng có yêu cầu gì?”
“Ta phải đi rồi, bằng không thị vệ của nàng sẽ tỉnh lại.”
“Ha ha…… Ha ha ha……” Cho dù trong lúc ngủ mơ, nàng cũng không quên nhóm mỹ nhân trong hậu cung của nàng, nhẫn ban chỉ một số, mỹ nhân nàng muốn nạp vào hậu cung năm ngón tay còn đếm không hết.
Lời của nàng còn chưa nói xong, hai người kia sớm như điện giật mà từng người thu tay về, giống như trên tay của đối phương có độc tố đáng sợ. Tuy là như thế, nhưng cũng cuối cùng là một sự tiến bộ không nhỏ, Hàn Linh bắt đầu khát khao mà thành lập lên hậu cung khổng lồ của nàng.
Hai người đều cực kỳ khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cái này cũng quá giả. Hàn Như Phong chu môi một cái, nói: “Ta không thành vấn đề a, liền xem người nào đó có đáp ứng hay không.”
Hoàng Thiếu Hoa mỉm cười, không có phản bác, xốc lên chăn bông ở trên người nàng, nói: “Để cho ta nhìn xem thương thế của nàng.”
Hàn Linh trầm tư, lại trầm tư, có lẽ, Hoàng đế lão cha nói là đúng. Lần này gặp rắc rối dựng lên đều bởi vì nàng hành động theo cảm tình, nếu nàng có thể suy nghĩ cặn kẽ từ trước, làm gì đến nỗi này? Nghĩ chơi một ít kỹ xảo tới đùa giỡnĐại tướng quân, cách làm như vậy thật sự thật ấu trĩ, bây giờ quay đầu lại ngẫm lại, thật là buồn cười đến cực điểm.
Trong lúc ngủ mơ, bên tai có người gọi nàng tên: “Linh nhi, tỉnh hay chưa.”
“Ai ai ai, chờ một chút! Không phải nói phải hoà bình ở chung sao?” Hàn Linh cười ngượng kéo tay hai người qua, chồng lên ở một chỗ. Khó được bọn họ hơi chịu làm thỏa hiệp, là một hiện tượng tốt.
Hàn Linh lại lần nữa nặng nề mà nuốt mấy ngụm nước miếng, ho nhẹ nói: “Thiếu Hoa,ngươi lời này của chàng, thật khiến cho người phạm tội.” Hoàng Thiếu Hoa tiếp tục cười, cười đến mị người, cúi đầu hôn mấy cái ở trên gò má của nàng, hắn đứng dậy.
Hàn Linh ghé vào đầu giường, dưới thân lót cái gối ôm, nghiêng đầu mà nhìn hắn, cười đến quỷ dị.
Tần công công mím miệng cười nói: “Lão nô cũng không dám đảm đương, công chúa ngàn vạn không cần chiết sát* lão nô.”
“Công chúa, Đại tướng quân tiến đến thăm hỏi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.