Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139: Sớm biết đã đâm c·h·ế·t hắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Sớm biết đã đâm c·h·ế·t hắn


“Vì cả hai chúng ta đều ở Trung Hoàn, lại khá gần nhau…”

Anh đã trưởng thành rồi, nên bị một cô gái nhỏ trêu như vậy cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy kem không hề khó ăn như tưởng tượng, chỉ có vị ngọt, không còn cảm giác kháng cự.

Cô hơi do dự, rồi trong ánh mắt anh như đang cưng nựng một chú c·h·ó nhỏ, cô ra hiệu bằng tay:

“Đây là lĩnh vực sinh tồn chính của hắn sao?”

Cô hỏi:

“Vậy chuyện em bị đẩy xuống cầu thang rồi thành câm, cũng có phần hắn góp tay?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Ứng Đạc đáp:

Chưa đợi cô gõ xong, ánh mắt Ứng Đạc đã mềm mại như nước:

“Hắn tìm em à?” – Sắc mặt Ứng Đạc thoáng trở nên nghiêm lại.

Giọng Ứng Đạc trầm thấp, chậm rãi, mang theo chút đau lòng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ứng Huy vốn nhắm vào anh, nhưng lại khiến cô chịu đủ khổ sở. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không biết, nhưng em biết hắn là kẻ chủ mưu, nên đã lái xe đâm hắn. Hắn bị thương một chút, em nghĩ sẽ trả thù em.”

Hai ngón trỏ cô kéo rộng khóe miệng, làm động tác “mồm to”.

“Vậy anh định làm gì?” – Đường Quán Kỳ truy hỏi.

Đường Quán Kỳ quay mặt đi, một lúc lâu mới gõ:

Chương 139: Sớm biết đã đâm c·h·ế·t hắn

Thần Huệ Tâm: “Sau này mỗi ngày 12 giờ rưỡi trưa tôi sẽ mang cờ vây đến.”

“Được, sau này mỗi ngày anh đều sẽ ăn trưa với em, không để em một mình cô đơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ứng Huy.”

Con trai của Ứng Thừa Phong, dù mất đi phần vốn trong ngành này cũng chưa chắc đã sụp.

Đường Quán Kỳ: “?”

“Có cách khác để xử lý hắn, đừng dùng phương pháp khiến em phải đánh đổi cả tương lai.”

Cô cố nghĩ một lý do đủ để thuyết phục anh.

kk quả thật là một món quà rất đáng yêu.

Đường Quán Kỳ lập tức nắm được trọng điểm:

“Hắn tìm em để làm gì?”

“Gần như vậy. Vì thật ra cha anh không cho hắn quá nhiều vốn, hắn bỏ rất nhiều công sức đầu tư vào Viên Chân — cấp dưới của anh, với ý đồ mượn tay Viên Chân để hạ bệ anh. Mà Viên Chân chủ yếu chọn mảng năng lượng mới.”

Anh quá thiếu cảnh giác, lại không có thời gian, giao mọi việc cho thuộc hạ xử lý. Nghĩ rằng Mạch Thanh là tuyệt đối chính xác, nhưng thật ra anh nên đích thân điều tra.

“Muốn ăn cơm cùng anh?”

Đường Quán Kỳ khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu.

“Đúng.” – Ứng Đạc nhìn vào đôi mắt cô đang đòi hỏi câu trả lời đến cùng, tràn đầy căm hận và khát khao biết sự thật.

Đường Quán Kỳ liếc nhìn một cái, bỗng kéo nhẹ tay áo Ứng Đạc. Anh quay sang nhìn cô.

Ứng Đạc không hiểu động tác đó là chỉ ai. Anh dùng một ngón tay dài khẽ nâng nhẹ khóe môi mình:

Đường Quán Kỳ thành thật đáp:

Đường Quán Kỳ không phục:

Cô đặt điện thoại ở giữa hai người, gõ chữ cho anh xem:

Ứng Đạc vốn không muốn cô biết những chuyện này, để tránh tăng thêm áp lực tâm lý — những thứ này vốn nên do anh xử lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ứng Đạc khẽ vuốt tóc cô:

Điện thoại của Đường Quán Kỳ rung lên, một tin nhắn hiện ra:

“Lỗi của anh. Hắn xúi giục Tằng Phương để Chung Dung thay thế em, còn sửa hộ khẩu của Chung Dung, luôn âm thầm che chở cho cô ta. Mạch Thanh vốn nghiêm cẩn, thấy Tằng Phương và Chung Dung là hai hậu duệ duy nhất trên sổ hộ khẩu của bà cụ, nên càng tin hơn.”

Xác nhận là câu trả lời này, giọng anh cũng trở nên dịu dàng hơn:

“Hắn nói vẫn luôn giúp Tằng Phương, nếu không Tằng Phương đã không thể che giấu lâu như vậy.”

Ứng Đạc sẽ không vì “muốn tốt cho em” mà giấu giếm tất cả. Dù sao cô cũng là người trưởng thành, có quyền biết mọi chuyện:

“Lần họp trước là để chuẩn bị đánh sập phần vốn của Ứng Huy trong mảng năng lượng mới.”

“Hắn đóng vai trò gì trong chuyện này?”

“Ừm? Sao vậy?” – Ứng Đạc hơi tò mò.

“Đây là ai?”

“Sớm biết thì đã đâm c·h·ế·t hắn.”

Đường Quán Kỳ nghe ra được, anh đã sớm biết:

Cô gật đầu, rồi viết cho anh xem:

“Anh sẽ cho thêm người theo sát em, thời gian này đừng rời khỏi tầm mắt vệ sĩ.” – Bàn tay anh đặt l*n đ*nh đầu cô.

Cô cảm thấy bầu không khí quanh Ứng Đạc dường như thay đổi, như mang theo một vòng hào quang dịu êm. Anh gắp thức ăn cho cô, còn dùng tay trái rảnh rỗi xoa xoa đầu cô, trông có vẻ rất vui.

“Sau này chúng ta có thể ăn trưa ở Trung Hoàn không?”

“Hôm nay em đụng xe vào Ứng Huy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Sớm biết đã đâm c·h·ế·t hắn