Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Cô nói “cởi” là… cởi của tôi?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Cô nói “cởi” là… cởi của tôi?


Chỉ không ngờ, cô gái sa sút trước mắt lại là đồng môn của anh.

“Nhà họ Chung dạo này túng thiếu lắm à?”

Nhưng thư ký của Ứng Đạc – Mạch Thanh – đã bước tới, mỉm cười đưa hai tay ra:

Ôm tấm chăn cashmere thượng hạng, cô quẹt thẻ vào thang máy lên tầng cao nhất, gõ từng cửa phòng Tổng thống một. May mắn thay, mới tới căn thứ hai đã nghe thấy giọng trợ lý Ứng Đạc:

Người đàn ông trung niên sững lại, quay đầu:

Ứng Đạc xem xong, ngẩng lên nhìn người đàn ông kia, giọng điềm đạm như thường nhưng mang áp lực nặng nề:

Nhưng cơ hội thế này khó mà có lần hai, cô không muốn bỏ lỡ, nên cố tình bước chậm về phía cửa, kéo dài từng nhịp chân.

Ngay lúc ấy, anh ta bỗng hiểu ra —

Cô không trả lời, chỉ gõ thêm một tiếng.

Cô lập tức giả vờ lúng túng, như thật sự quên đồ, quay lại cầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ứng Đạc nhẹ giọng:

Cô thoáng ngơ ngác, như không hiểu anh đang hỏi gì.

Hắn nghĩ, ra khỏi sảnh rồi hãy cởi cũng được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chẳng lẽ cô hợp với cách kiếm tiền như vừa rồi hơn?”

Ứng sinh là khách hàng lâu năm, tuyệt đối không thể đắc tội.

Vừa mới chạm tay vào điện thoại, giọng nói trầm nhàn của anh lại vang lên:

Còn Hà tổng giám thì chạy thẳng ra ngoài khách sạn.

Biết rõ Ứng Đạc đang cố ý làm khó, nhưng Hà tổng giám chỉ đành cười gượng:

Khi cô xoay lại, chỉ kịp thấy bóng lưng anh cùng trợ lý rời đi.

Không khí chợt trở nên mơ hồ, hương gỗ trầm lạnh nhạt trên người anh phảng phất quanh mũi cô. Chỉ thêm một chiếc cúc được mở, làn da rắn rỏi cùng cơ bắp ẩn hiện dưới lớp vải đã khiến tim cô run lên.

Quản lý vội vàng bước đến xin lỗi:

Đường Quán Kỳ nhìn chiếc thẻ trong tay.

Tim Đường Quán Kỳ đập dồn dập, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngạc nhiên và khó hiểu.

Cô khẽ gật đầu.

Cả hai lập tức căng thẳng.

Bạn?

“Không muốn?”

Cô cố gắng giữ tay không run, gan lớn đến mức nghiêng người sát lại — nhưng không phải c** đ* của mình.

Thân hình cao lớn, vai rộng, chân dài, tự nhiên mang một khoảng cách khó chạm tới.

Cô gật đầu.

Chẳng trách cô gái này dám vào mà không cần thiệp mời, thì ra là bạn gái của Ứng sinh.

“Một bộ quần áo thôi, mà lại lấy cớ quấy rối một cô gái. Vậy Hà tổng giám định cởi bao nhiêu món để bồi thường tổn thất tinh thần cho bạn tôi đây?”

Hàng mi dài khẽ run, cô mở điện thoại, gõ một hàng chữ rồi đưa cho anh xem:

Giọng trầm tĩnh vang lên:

Mái tóc đen dài như thác nước rơi nghiêng bên má, giống đoá hoa sơn hà trắng bị mưa thấm ướt, trong trẻo, thuần khiết mà mềm mại, thấp thoáng vẻ đẹp e ấp của một thiếu nữ sắp thành nữ nhân.

“Em không thể nhận tiền của anh mà không làm gì.”

Ứng Đạc không phủ nhận hai chữ “bạn gái”, chỉ nhàn nhã:

“Ai đó?”

Tiêu rồi! Dự án này giá trị hàng trăm triệu, giờ biết ăn nói thế nào với công ty?

Ngay khi hắn chuẩn bị cởi, Mạch Thanh khẽ nhắc:

Người có thể vào bữa tiệc này ai cũng là nhân vật có tiếng, huống hồ trên người còn mặc đồ đặt may cao cấp. Giờ mà c** tr*n chạy ngoài phố, lại bị đồng nghiệp trong giới nhìn thấy, còn gì là mặt mũi?

Ứng Đạc vốn đang muốn tìm lỗi để đổi bỏ công ty của bọn họ, giờ hắn lại tự đưa lý do lên tận tay anh.

Cô gõ chữ: “Ba vạn.”

Một câu phản vấn nhẹ nhàng, nhưng đã nắm rõ tình thế khó khăn của cô.

Chương 2: Cô nói “cởi” là… cởi của tôi?

Người đàn ông trung niên liếc Đường Quán Kỳ, rồi lại nhìn Ứng Đạc đầy khó tin.

Ứng Đạc bất chợt hỏi:

Hà tổng giám sững người — ai ngờ nữ sinh mình vừa tiện miệng trêu chọc lại là bạn của Ứng Đạc. Đúng là hôm nay ra đường không xem lịch.

Cô ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt sâu và tĩnh của anh.

Cô lấy điện thoại, gõ vài chữ đưa cho Ứng Đạc xem, rõ ràng có chút căng thẳng, lại càng lúng túng khi bị nhiều ánh mắt dồn về phía mình:

Cô khẽ cắn môi, gõ thêm một hàng chữ, đưa ra trước mặt anh:

Là Ứng Đạc.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ứng tiên sinh, tôi… tôi không cố ý. Tôi thật sự không biết vị tiểu thư này là bạn gái của anh. Là tôi lỡ lời, anh muốn tôi bồi tội thế nào cũng được.”

“Học phí.”

Ánh mắt Ứng Đạc cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt Đường Quán Kỳ:

Vừa hay, cô không cần tốn công đi mượn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thiếu bao nhiêu?”

Chưa kịp để anh đáp, cô đã mạnh dạn bước lên hai bước.

Trên bàn, bên cạnh tấm chăn cashmere màu xám nhạt, quả thật có một chiếc điện thoại đời cũ.

“Không biết Hà tổng giám đang trò chuyện gì với bạn của tôi ở đây?”

Gương mặt vốn thanh tú trắng trẻo của cô thoáng chút hoảng loạn, nhưng nét điềm đạm của một nữ sinh khiến sự hoảng loạn ấy không lộ rõ.

Mạch Thanh mỉm cười:

“Với đàn ông, tôi nghĩ cởi một chiếc áo khoác đã là xử lý rất nhẹ nhàng rồi.”

Đường Quán Kỳ lập tức xoay người, nhưng ngay sau đó, một tấm chăn cashmere màu xám nhạt đã được khoác lên vai cô, che kín phần da thịt lộ ra.

“Hà tổng giám, xin vui lòng giao áo khoác cho tôi ngay tại đây.”

Bất chợt, một bàn tay lớn siết trọn cổ tay mảnh mai ấy.

Vừa bước vào, Mạch Thanh liền tinh ý khép cửa lại.

Khẽ cúi người trước mặt anh, ánh đèn vàng ấm rọi xuống, mái tóc dài buông trượt lên bờ vai rộng của anh.

Ứng Đạc nhấc mí mắt lạnh, ánh nhìn sâu lắng khó đoán:

Giọng anh vẫn điềm nhiên, không xa không gần:

“Đường tiểu thư, phiền cô quay lưng lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ai cũng biết, Ứng Đạc cũng là cựu sinh viên trường này.

“Đường tiểu thư, mời vào.”

“Cởi áo khoác, chạy ba vòng quanh khách sạn rồi quay lại.”

“Đường tiểu thư.”

Cô đi ngang qua tủ rượu kính thiết kế bất quy tắc, giày thể thao nhẹ nhàng dẫm trên nền gỗ sạch bóng.

“Là em tự muốn đóng học phí cho mình ở Đại học Hồng Kông, nên mới gấp gáp tìm đến tiền bối xin cơ hội thực tập qua giới thiệu.”

Quản lý khách sạn thì giật mình, vội rút tay đang giữ lấy tay áo Đường Quán Kỳ.

Chỉ giây lát, giọng anh trầm thấp:

“Cô nói ‘cởi’… là cởi của tôi?”

“Cô học ở Đại học Hồng Kông?”

Quản lý và người đàn ông trung niên không biết cô đã viết gì, nhưng việc không nói thẳng mà chỉ cho Ứng tiên sinh xem, chắc chắn là đang “méc” chuyện xấu.

“Xin lỗi cô, là sơ suất của chúng tôi. Xin phép được bồi thường bằng một đêm ở phòng Tổng thống, cô thấy thế nào?”

“Cho cô ấy vào.”

Anh nói gọn:

“Tôi cho cô.”

Theo lẽ thường, Đường Quán Kỳ nói lời cảm ơn xong lẽ ra phải chủ động rời đi.

Trong ánh nhìn của bao người, Hà tổng giám khó chịu đến mức đỏ mặt.

Cô khẽ lắc đầu, rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt tấm chăn cashmere gấp gọn lên bàn.

Mạch Thanh ra mở cửa, thấy Đường Quán Kỳ thì hơi bất ngờ:

Cơ thể cô bất giác căng cứng, liếc nhìn ra sau — đó là một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi nhẹ, nhưng động tác lại vô cùng bình thản.

Ứng Đạc khẽ nhấc mí mắt, ánh nhìn từ trên cao rơi xuống người hắn: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đường tiểu thư, có phải tôi đã làm cô hoảng sợ?”

Ứng Đạc vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa có chừng mực, không khiến người đối diện thấy áp lực:

Tầm mắt Đường Quán Kỳ lướt qua Mạch Thanh, nhìn thấy Ứng Đạc ngồi trên chiếc sofa da thật, tay cầm ly cà phê, chân dài bắt chéo. Áo vest đã được vắt hờ trên tay vịn, hàng cúc sơ mi tùy ý mở hai nút, toát ra vẻ lười nhác mà vẫn lạnh nhạt.

Sắc mặt Hà tổng giám lập tức thay đổi.

“Em chỉ đến tìm tiền bối để hỏi chuyện thực tập, không may làm đổ trà vào vị tiên sinh này. Ông ấy nói bộ suit của mình giá bốn vạn tệ, muốn em… c** đ* để bồi thường.”

Cô nửa quỳ, ngẩng đôi mắt phượng sáng rực nhìn lên anh, bàn tay khép thành nắm, ngón cái hơi cong lại.

“Chỉ là việc nhỏ.” – Ứng Đạc hờ hững đáp, đặt ly cà phê xuống bàn tròn bên cạnh.

Cô vừa thăm dò vừa nửa đùa nửa thật gõ chữ:

Quản lý liền đi lấy thẻ phòng, cung kính đưa vào tay cô.

Tim Đường Quán Kỳ khẽ thắt lại, khó tin Ứng Đạc thực sự muốn cho cô tiền.

Ánh mắt Ứng Đạc như làn sương mờ, lướt qua màn hình rồi dừng lại nơi cô, không hỏi thêm về mối quan hệ giữa cô và nhà họ Chung, chỉ chậm rãi:

“Tất nhiên là tôi sẵn sàng.”

Cho đến khi nghe giọng Ứng Đạc vang lên:

Bàn tay mảnh khảnh chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, ngón tay thon khẽ gỡ một chiếc cúc sơ mi.

“Ứng tiên sinh, chẳng lẽ anh cũng muốn em cởi?”

“Quên điện thoại rồi.”

“…Ứng tiên sinh?”

Ứng Đạc chỉ lơ đãng liếc nhìn cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Cô nói “cởi” là… cởi của tôi?