Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Tôi chỉ nói với Chúc tổng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Tôi chỉ nói với Chúc tổng


"Tổng giám đốc Chúc, chào buổi sáng!"

"Đây là con gái của tổng giám đốc Chúc sao?"

"Tôi đáng sợ thế à?"

"Tổng giám đốc Chúc, tôi chỉ hợp tác với những người tôi muốn hợp tác. Sau này, tất cả các dự án giữa Hoàn Vũ và Thiên Nghệ, tôi chỉ muốn bàn bạc trực tiếp với cô. Yêu cầu này không quá đáng chứ?"

Đây là bức hình cô và Dạng Dạng chụp khi con bé mới vào cấp hai.

Bên trong bữa tiệc, giới tinh anh từ các lĩnh vực khác nhau nâng ly chúc tụng, trò chuyện vui vẻ.

Lưng ghế quay về phía cửa, người đàn ông lười nhác dựa vào đó, cầm khung ảnh trên bàn làm việc của cô, tùy tiện ngắm nghía.

Cô cầm một chai rượu vang, thong thả bước lên lầu.

Anh cười nói: "Đến xem công ty quý ngài có tiềm năng phát triển không."


Thế này là đang đề phòng anh sao?

Cô bé mặc đồng phục trường, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo.

Chúc Mạn nhìn anh, thật sự muốn chửi thề. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Tịch tự nhiên ngồi xuống ghế da đối diện cô, ngả người dựa lưng vào ghế, ánh mắt lười biếng dừng trên người phụ nữ trước mặt, trông cứ như thể anh ta mới là người đang bị ép buộc phải hợp tác vậy.

Chúc Mạn từ phòng họp bước ra liền thấy mấy nhân viên tụ tập ở khu pha trà, rôm rả bàn luận chuyện gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô thản nhiên lướt qua anh, ngồi xuống ghế của mình, chân bắt chéo, khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn anh:

Chúc Mạn cười nhạt.

Vài nhân viên quay đầu lại, thấy sếp lớn nhà mình đứng ngay đó, lập tức sợ hồn vía bay mất.

"Còn đẹp hơn cả nghệ sĩ công ty mình nữa. Này, nếu tổng giám đốc Chúc mà ký hợp đồng với anh ta, chỉ cần gương mặt đó thôi cũng đủ giúp công ty ta hái ra tiền."

Bữa tiệc tổ chức tại biệt thự Bán Sơn.

Dư Đồng đi bên cạnh Chúc Mạn khẽ ho một tiếng.

Cố Tịch cười cười, không tiếp lời mà dùng ngón tay chạm vào khung ảnh:

Thư ký lại lên tiếng:

Vẻ mặt bà ta ban đầu có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy cô, ngay lập tức chuyển sang tươi cười rạng rỡ, thay đổi thái độ một cách đáng kinh ngạc.

Rõ ràng đang cười, nhưng sao lại mang đến một loại áp lực vô hình?

"Đẹp trai thật đấy!"

"Cũng đáng yêu đấy."

Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng đột ngột bật mở.

Vô cùng tùy tiện, lại chẳng có chút phép tắc nào.

Chúc Mạn nhìn sang Thẩm Yên.

Mấy người tán gẫu sôi nổi.

Sau khi buổi lễ kết thúc, không thấy Thẩm Yên đâu nữa, còn Du Lâm Phong thì chống cái bụng bia, cười ha hả uống rượu với đám người xung quanh.

Nhìn cảnh đó, Chúc Mạn cảm thấy không thoải mái.


Cố Tịch cũng thấy được động tác này của cô, nở nụ cười lười biếng: "Tổng giám đốc Chúc, đến giờ cơm rồi, mời tôi ăn một bữa chắc không quá đáng chứ?"

Hôm sau, Giải trí Thiên Nghệ


"Lau nước mắt ngay đi! Đừng làm mất mặt ở đây!"

Sau khi chia tay nhau, Chúc Mạn quay lại Thiên Nghệ, còn Cố Tịch thì đi thẳng đến chi nhánh của Hoàn Vũ tại Bắc Thành.

Nhận được cuộc gọi từ Hứa Thi Ý, Chúc Mạn mới sực nhớ ra tấm thiệp mời mình đã nhận từ lâu—lễ đính hôn của tiểu thư nhà họ Thẩm.

Nụ cười trên môi Thẩm Yên không chạm đến đáy mắt, trong ánh mắt cô ấy thấp thoáng nét bi thương.

"Ồ! Hóa ra là Chúc tiểu thư! Cháu đến tìm Yên Yên sao?"

Chúc Mạn bảo Dư Đồng đặt một phòng riêng tại nhà hàng Đỉnh Hương Yến.

"Xin lỗi nhé, tại tổng giám đốc Chúc xinh đẹp quá, nên tôi nhìn hơi lâu một chút."

Ở đâu cũng gặp anh là sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúc Mạn nhìn bóng lưng họ khuất sau góc hành lang, sau đó liếc sang Dư Đồng:

Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn phát ra những thanh âm giòn giã.

Cố Tịch gật đầu, vẻ mặt vô cùng đồng tình: "Đúng là muộn thật."

Cô nhếch môi cười nhạt: "Dĩ nhiên."

Hợp đồng ký xong cả rồi, anh trai.

Khi Cố Tịch bước vào phòng và thấy Thời Kỳ, anh không nhịn được mà bật cười.

Chúc Mạn tiến vào.

"Tôi không kén ăn, tùy cô sắp xếp."

Dư Đồng khó hiểu.

Lễ đính hôn chính thức bắt đầu.

Nghe tiếng giày nện xuống sàn, ghế từ từ xoay lại, để lộ gương mặt quen thuộc, mang theo nụ cười bất cần đời.

"Tổng giám đốc, có khách quý đến thăm, Lưu tổng đích thân đưa đến, đã đợi chị khá lâu rồi."

"Nhưng tổng giám đốc Chúc không chủ động đến tìm tôi, vậy chỉ còn cách tôi phải tự tìm đến cô thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúc Mạn nhìn bức ảnh trong tay anh.

"Bây giờ tổng giám đốc Cố mới đến xem, có hơi muộn rồi đấy?"

Vừa mới ngồi xuống, đèn trong phòng bỗng dưng vụt tắt.

"Thôi đi, nhìn là biết kiểu người nắm quyền cao nhất rồi, không thấy Lưu tổng cẩn thận, sợ đắc tội với anh ta thế nào à? Theo lý đó, nếu tổng giám đốc Chúc đi đóng phim, chẳng phải cũng sẽ nổi đình đám sao? Nhưng mà có đi đâu, làm minh tinh có gì hay chứ? Mọi hành động đều bị dư luận giám sát, làm cái gì cũng lên hot search. Quan trọng là, trong mắt giới hào môn, ngành giải trí chẳng là gì cả."

Có lẽ đây chính là khí chất bẩm sinh của những người đứng đầu.

Dư Đồng bình tĩnh lắc đầu:

"Tổng giám đốc Chúc."

Chúc Mạn vừa đến cửa văn phòng, thư ký liền đứng dậy chào:

Trong văn phòng rộng lớn, ghế giám đốc của cô đã bị một người khác chiếm lấy.

Dư Đồng nhìn cô, khó hiểu.

Chúc Mạn bỗng dưng cảm thấy không muốn hợp tác với anh nữa.

Anh hơi cúi xuống, tầm mắt dừng trên đôi mắt cô:

"Tổng giám đốc Cố muốn ăn gì?"

Chỉ trong vài giây, ánh sáng chói lòa lại chiếu rọi sân khấu, tập trung vào hai nhân vật chính của buổi tiệc.

"Trùng hợp quá! Yên Yên chỉ là không nỡ xa nhà nên hơi buồn một chút. Cháu có thể giúp dì an ủi con bé không? Dù sao trong bữa tiệc có quá nhiều khách, chuyện này truyền ra ngoài thì cũng không hay cho lắm."

"Tổng giám đốc Cố, không ai dạy anh rằng tự tiện động vào đồ của người khác là rất bất lịch sự à?"

Cô gật đầu, chuẩn bị bước vào.

Bọn họ cứng ngắc chào hỏi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy trối c·h·ế·t khỏi nơi thị phi này.

Ngay khi hai người xuất hiện, đám đông xung quanh lập tức vây lại, không ngớt lời khen ngợi.

Chúc Mạn bỗng cảm thấy có chút thương cảm cho cô ấy.

Chúc Mạn vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt: "Dĩ nhiên."

Vậy rốt cuộc là đáng sợ thì tốt, hay không đáng sợ thì tốt?

Cô đoán lúc này Thẩm Yên cũng chẳng muốn gặp cô chút nào.

Cô chẳng buồn nói rằng quan hệ giữa cô và Thẩm Yên vốn chẳng tốt đẹp gì.

Cả hai chỉ mỉm cười đối phó qua loa vài câu, sau đó đi đến khu vực đã được sắp xếp sẵn.

Trên sân thượng biệt thự Bán Sơn có một vườn hoa hồng, cô muốn lên đó hít thở không khí trong lành.

Đến khúc cua trên tầng hai, vừa đặt chân lên bậc thang, cô chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít vọng ra từ căn phòng bên cạnh, xen lẫn giọng trách móc đầy thiếu kiên nhẫn:

Cô đi đến, nhìn anh từ trên xuống dưới.

Chúc Mạn nhìn cô một lúc, nhẹ lắc đầu thở dài, khoanh tay rời đi.

"Tổng giám đốc Cố, anh cũng tự nhiên quá nhỉ?"

Từ lúc cô vào họp đến giờ, đối phương vẫn chưa rời đi.

Hứa Thi Ý liếc mắt nhìn, sau đó quay sang thì thầm với Chúc Mạn: "Nhìn Thẩm Yên kìa, cười còn khó coi hơn cả khóc. Không biết ba mẹ cô ấy nghĩ gì nữa, gả cô ấy cho lão hói già Du Lâm Phong, người sắp xuống lỗ đến nơi rồi. Nhìn hắn đã thấy ghê tởm rồi."

Cố Tịch mỉm cười, trong ánh mắt anh ẩn chứa quá nhiều hàm ý khó đoán, khiến người ta có cảm giác không thể kiểm soát nổi anh.

Bữa cơm không mấy thú vị, phần lớn là nhờ Thời Kỳ khuấy động bầu không khí.

"Tổng giám đốc Chúc không hề đáng sợ chút nào."

"Thẩm Yên, hôm nay là ngày gì hả? Sao con lại khóc ở đây? Nếu để chủ tịch Du biết được, hắn mà nổi giận, rút vốn đầu tư, vậy công ty nhà mình làm sao sống nổi?"

"Tổng giám đốc Cố, hôm nay đại giá quang lâm, có chuyện gì không?"

Mặt trời lặn nhuộm sắc cam trên những tòa cao ốc.

Đúng lúc đối phương cũng nhìn về phía cô.

Thời Kỳ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để có thể rời đi.

Chúc Mạn không định đứng lại nghe tiếp, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

Giữa màn đêm, ánh đèn lung linh phủ kín cả sườn đồi. Bãi đỗ xe ngoài biệt thự chật kín những siêu xe đắt đỏ, khung cảnh cực kỳ xa hoa.

"Vừa nãy còn cười với tôi, trời ơi..."

Chúc Mạn khẽ cười, tên này đúng là miệng không đứng đắn bao giờ.

Chúc Mạn nhếch môi cười nhạt.

Nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ ăn trưa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Tịch khẽ cười, đặt khung ảnh về chỗ cũ, sau đó đứng dậy, nhét tay vào túi quần rồi bước đến gần cô.

Sau khi anh hai và chị dâu gặp chuyện, con bé đã trầm cảm suốt một thời gian dài. Cô thương con bé nên từ đó luôn xem nó như con gái ruột của mình.

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý đến không sớm.

Chúc Mạn hơi khựng lại, sau đó gật đầu.

Chúc Mạn dừng bước, đụng ngay ánh mắt thiếu kiên nhẫn của mẹ Thẩm.

Cô đẩy cửa bước vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Tôi chỉ nói với Chúc tổng