Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Thập Lí Mạn Mạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Tôi thật sự sai rồi
"Thậm chí còn có khi bị đánh gãy một chân."
—
...
Nhưng vừa mới xoay người, eo lại bị anh ôm chặt.
"Xin lỗi Cố tổng, Chúc tổng nói... cô ấy không muốn nghe máy."
Nhà họ Cố – Bữa cơm gia đình.
Người phụ nữ này trên người toàn mùi rượu, hàng mi còn vương chút ướt át, trông có chút đáng thương.
Chúc Mạn chẳng còn tâm trạng mà đôi co, rút tay về rồi đứng dậy định đi.
"Đừng chạm vào tôi."
Con trai ông ngủ cùng người ta rồi!
Cô trông vô cùng tức giận.
"Xin lỗi Cố tổng, Chúc tổng đang tiếp khách."
"Không phần trăm nào."
Đây là lần đầu tiên Cố Tịch cảm thấy bản thân bị cô xoay vòng vòng như thế này.
Trợ lý Trần vừa bước vào đã nghe thấy tiếng điện thoại đập lên bàn, cùng với câu "Người phụ nữ vô tình" kia.
Cô cúi xuống nhặt, nhưng còn chưa đứng vững, đột nhiên bị ai đó vòng tay ôm ngang eo nhấc bổng lên.
Những ngày này, Cố Tịch gọi điện cho Chúc Mạn, nhưng lần nào cũng chỉ nghe thấy thông báo: "Thuê bao đang bận." Anh thấy kỳ lạ, hỏi trợ lý Trần mới biết—
Tịch Vận nhìn con trai, cố gắng tìm kiếm chút biểu cảm trên mặt anh.
Cuối cùng, cô dứt khoát vứt luôn túi xách xuống, định giơ tay lên khóa cổ hắn—
Cuối cùng, trợ lý Trần không đành lòng nhìn cảnh tượng này nữa, liền chủ động gửi số trợ lý của Chúc tổng cho ông chủ nhà mình.
Vừa lẩm bẩm, cô vừa lấy điện thoại ra bật đèn, nhưng sơ ý làm rơi cả điện thoại lẫn túi xách xuống đất.
Bỗng nhiên, bà nhớ lại lần trước bắt gặp cảnh tượng kia ở biệt thự Nam Loan, cười hỏi:
"Cô gái nào?"
Bữa cơm diễn ra trong sự yên tĩnh lạ thường vì Cố Thu không có nhà.
"Đại tiểu thư, tôi sai rồi, em đánh c·h·ế·t tôi luôn cũng được."
Tịch Vận không trả lời, mà quay sang nói với Cố Đình Húc:
"Nghe nói phu nhân của Chúc gia là một nhân vật rất lợi hại. Khi ông Chúc - Chủ tịch hội đồng quản trị qua đời, chính một tay bà ấy đã vực dậy cả tập đoàn Chúc thị. Là một nữ cường nhân mạnh mẽ và quyết đoán. Đúng không, ông Cố?"
Vệ sĩ thấy cô có vẻ say và tâm trạng không tốt, định đưa cô lên nhà. Nhưng Chúc Mạn xua tay, bảo anh ta đi đi.
Thất tình không đáng sợ.
Cố Tịch ngước lên nhìn bà một cái, nhưng không nói gì.
"Mấu chốt là... tiểu thư nhà họ Chúc có để mắt đến cái tên tay chơi suốt ngày lên đầu báo giải trí như nó không?"
Anh nhìn cô, không nhịn được đưa tay muốn lau đi—
Chương 55: Tôi thật sự sai rồi
Chúc Mạn càng đánh càng mạnh, nhưng hắn ta vẫn không hề kêu một tiếng.
Lời vừa dứt, Cố Đình Húc ngước lên nhìn người con trai đang ngồi một cách lười biếng không xa, rồi thản nhiên nói:
Bỗng nhiên, tiếng cười trầm thấp của anh khiến cô khựng lại.
"Lần trước mẹ đến thăm con bé Thu, con bé còn kéo mẹ hỏi thăm Dư Tư Nghiên nữa đấy."
Nói xong, anh còn cầm tay cô đặt lên mặt mình.
Chỉ cần rời khỏi là dứt khoát "bye bye", chẳng hề nể mặt, đúng như cô đã nói—chỉ coi anh là công cụ ph.át ti.ết.
"Bao lâu rồi con chưa đến Bắc Thành? Không định đi thăm em gái à?"
"Cô gái lần trước... là thiên kim nhà họ Chúc, phải không?"
Trời đã tối hẳn.
Nói xong, anh thậm chí còn siết cô chặt hơn, rồi đưa tay lên quét vân tay mở cửa.
Cố Đình Húc gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu bà muốn nói gì:
"Xin lỗi Cố tổng, Chúc tổng đang họp." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc cần thì quấn quýt, ngọt ngào dịu dàng.
Cô ấy khóc ư?
Mấy ngày qua, những gì Cố Tịch nghe được chỉ là những lời đáp lạnh lùng, vô cảm từ trợ lý của cô.
"Không đi."
"Vậy ông nghĩ nếu con trai chúng ta muốn làm con rể bà ấy, có bao nhiêu phần trăm cơ hội?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, anh ném điện thoại lên bàn, nghiến răng cười lạnh:
Anh ta nuốt nước bọt, cẩn thận đặt tập tài liệu khẩn cấp cần ký lên bàn, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi khu vực nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Người phụ nữ vô tình."
Chúc Mạn hoảng sợ hét lên, tưởng gặp phải kẻ biế.n th.ái, liền dùng hết sức đánh túi xách vào người hắn.
Dạo gần đây, nhiệt độ Bắc Thành giảm mạnh. Vừa bước xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hơi lảo đảo, khẽ kéo áo khoác lại.
"Anh bị thần kinh hả? Mau thả tôi xuống!"
Cửa vừa mở ra, ánh đèn trong nhà hắt ra ngoài, anh vừa định bước vào thì nhận ra có gì đó không ổn.
Từ nghĩa trang trở về, sau khi đưa cháu gái đến nhà ông ngoại con bé xong, tâm trạng Chúc Mạn không tốt, lại ghé qua Tần Hòa uống ít rượu rồi mới về.
Cố Đình Húc không biết họ đang nói về ai, tò mò hỏi:
Bốp!
Bắc Thành – Ngày 28/10. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Tịch giữ eo cô, xoay người cô lại, cúi đầu nhìn cô chăm chú, thấy cô không còn khóc nữa, mới khẽ cười:
Thang máy mở ra, hành lang tối om.
"Cố Tịch, anh phiền quá rồi đấy!"
"Vậy thì sao?"
Ông chủ thất tình mới đáng sợ.
"Cố Tịch, anh bị bệnh à?!"
Anh đổi mấy số khác gọi thử, nhưng tất cả đều không ai bắt máy.
—
Cố Tịch: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đồ thần kinh! Mau thả tôi xuống!"
Tịch Vận suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ông rồi nói tiếp:
"Không ngờ Chúc tổng của chúng ta lại nhát gan thế này?"
"Không thả."
Chúc Mạn giãy dụa mấy lần không thoát, bực bội quát:
...
Người đàn ông chẳng có vẻ gì là định thả cô ra, mặc cho cô đánh, vẫn ôm chặt và bước vào bên trong.
Chẳng phải vị tiểu thư Chúc gia kia cũng ở Bắc Thành sao? Anh lại có thể nhịn không đi? Trước đây ba ngày hai lượt lại chạy đến đó mà.
Tịch Vận nhìn anh, trong lòng hơi khó hiểu.
Cố Tịch vẫn lười nhác cười cợt:
Thì ra người phụ nữ này đã chặn số của anh.
Chúc Mạn lập tức nhận ra là ai, tức giận giơ tay bóp cổ anh:
May mà cuối hành lang, ánh sáng từ cửa sổ vẫn hắt vào một chút.
Cố Tịch sững người, vội vàng thả cô xuống, có chút bối rối.
Chẳng lẽ không cần chịu trách nhiệm sao?!
"Tôi thật sự sai rồi, Chúc tổng muốn phạt tôi thế nào cũng được."
Ăn ngay một cái tát.
Cố Tịch không biết dỗ dành thế nào, chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi:
"A!!"
Cố Tịch tiếp tục ăn cơm, không thèm ngẩng đầu, đáp một cách thờ ơ và lạnh nhạt.
"Cái khu chung cư rác rưởi này, hôm qua còn sáng đèn mà hôm nay lại thế này, ngày mai phải đổi chỗ ở thôi."
Tịch Vận liếc nhìn chồng mình, muốn nói lại thôi.
Hơi thở của anh phả bên tai cô:
Tịch Vận vừa nói vừa liếc nhìn con trai mình, người đang cúi đầu ăn cơm mà chẳng bày ra chút phản ứng nào:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.