Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Thập Lí Mạn Mạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Anh chỉ có em
Chúc Mạn giật mình. Trời mưa khi nào vậy?
Anh khựng lại, đôi mắt đột nhiên sâu thẳm, giọng nói trầm khàn:
Anh chậm rãi cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người cô, hôn dọc theo từng đường cong tuyệt mỹ.
"Hôm nay em thấy hot search rồi chứ? Anh bị oan, thật sự không thân với nữ minh tinh đó, là cô ta có ý đồ với anh. Chúc tổng, em nhất định phải bảo vệ anh."
Nói xong, cô đứng dậy, vòng qua anh định đi ra ngoài lấy chìa khóa. Nhưng chưa kịp đến nơi, một lực mạnh mẽ kéo cô lại, làm cô ngã thẳng vào lòng anh.
"Tổng giám đốc Cố cứ tự mình vận động đi, tôi đói rồi, muốn ăn cơm."
Cô lập tức đặt mạnh điện thoại xuống bàn, nhìn người đàn ông đối diện:
Chúc Mạn run rẩy nắm lấy tóc anh, cơ thể như bị cuốn vào một cơn lốc dữ dội, vô thức vòng tay ôm lấy eo anh, khe khẽ rên lên.
Chúc Mạn đẩy mạnh đầu anh ra, bị anh hôn đến mức tạm thời quên mất mình định về. Cô cười lạnh:
"Không..."
"Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tự về."
Nhìn người đàn ông trước mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tà mị, cô không cam lòng, giễu cợt hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúc Mạn khẽ hừ lạnh.
"Hay là chúng ta khỏi ăn tối, trực tiếp vận động giảm cân?"
Chương 79: Anh chỉ có em
Hơi thở hai người dần trở nên gấp gáp. Anh khẽ nói, giọng trầm thấp: "Anh bế em đi tắm nhé?"
"Cố Tịch, tôi nói thật, tôi không muốn ở lại đây."
Cái gì mà phong thủy tốt, ngoài ma ra thì chẳng có gì?! Nghe rợn cả người.
"Chính em nói đấy nhé."
Ở đây sẽ không ai quấy rầy bọn họ.
Nhưng Chúc Mạn ăn mà tâm trạng không yên. Cô luôn có cảm giác nơi này có ma. Hồi bé từng bị Thời Kỳ dọa ma, từ đó sợ đến tận bây giờ.
Vừa vào cửa, anh đã đặt cô lên bồn rửa mặt, vừa hôn vừa chậm rãi cởi áo cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt.
"Còn muốn tìm người mẫu nam nữa không? Hửm?"
"Đây là đâu?" Cô nhìn quanh rồi tùy tiện hỏi.
Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi!
Vừa dứt lời, anh liền tiếp tục dày vò cô không chút nương tay.
"Thật sự muốn biết?" Cố Tịch nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng rực phả lên môi cô:
Anh vừa định rời đi, Chúc Mạn bỗng như nghĩ đến điều gì, có chút ngượng ngùng nhưng cũng rất bá đạo kéo anh lại: "Tôi đi cùng anh."
"Thế mới ngoan."
...
Trên lầu im lặng đến đáng sợ, càng khiến cô thấy rùng mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúc Mạn, thành thật nói cho anh biết, em đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi?"
"Đương nhiên cũng giống như Chúc tổng thôi."
Nhưng rõ ràng, người đàn ông này chưa có ý định dễ dàng buông tha cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời nói quyến rũ bật ra từ môi anh, hòa vào hơi thở nặng nề cùng bầu không khí ngập tràn hơi nước, khiến lòng người tê dại.
"Bất động sản của anh. Nơi này phong thủy tốt, ngoài ma ra thì chẳng có gì cả." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi lên xe, Chúc Mạn lười biếng tựa vào ghế phụ, chăm chú nhìn điện thoại. Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên con đường dài, ngoài cửa sổ, từng tòa cao ốc lướt qua như những thước phim, hai bên đường vẫn còn tuyết đọng lại.
Nhưng chưa kịp phản ứng thêm, xe đã dừng lại. Cố Tịch nhân lúc cúi người tháo dây an toàn cho cô, lại đột ngột áp lấy gáy cô mà hôn sâu.
"Nói!"
"Sao vậy? Em nhìn ra ngoài đi, trời tối đen rồi, lại còn đang mưa. Đi đường lúc này rất nguy hiểm."
Trong phòng ăn, bữa tối đã được bày biện sẵn—một bữa tiệc rượu vang lãng mạn, ánh nến lung linh, vô cùng sang trọng và đầy không khí tình cảm.
Ánh mắt Cố Tịch lập tức tối sầm.
Không khí nóng rực bủa vây, hơi thở cô bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Cô lấy điện thoại định gọi bảo vệ đến đón, nhưng chợt nhớ ra điện thoại đã hết pin từ lâu.
Chúc Mạn cười quyến rũ, khẽ gật đầu.
Chúc Mạn tức giận, cắn mạnh vào xương quai xanh của anh, cắn đến khi hằn rõ hai hàng dấu răng mới buông ra.
"Một người, một người! Được chưa?"
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống.
Người đàn ông cuối cùng cũng cong môi hài lòng, cắn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng cười trầm thấp:
Cố Tịch cười, hôn lên môi cô một cái: "Vậy anh đi phòng khách tắm. Đợi anh."
Cô không trả lời. Mà anh thì luôn có cách khiến cô phải đáp lại. Má Chúc Mạn đỏ bừng, chỉ đành khẽ thở d.ốc, yếu ớt trả lời:
Dùng bữa xong, trời đã tối hẳn, cảm giác sợ hãi càng rõ rệt.
Cố Tịch nhìn theo bóng dáng cô, cong môi cười khẽ, rồi cũng xuống xe, thong dong theo sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Tịch nhìn cô gái suốt bữa tối chẳng thèm để ý đến mình, khẽ nhướng mày, nhàn nhã cười: "Về làm gì?"
Anh nhìn dáng vẻ có chút căng thẳng của cô, bật cười:
Chúc Mạn không muốn yếu thế, cố gắng bám lấy bờ vai anh, tùy tiện đáp bừa:
Cô cố gắng chống tay để đứng dậy, nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã bế cô lên theo kiểu công chúa, thẳng hướng lên tầng.
Cố Tịch cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống n** m*m m** nhất của cô, bàn tay vẫn chậm rãi m.ơn tr.ớn. Giọng anh khàn đặc:
Chúc Mạn không muốn nói thẳng rằng mình sợ ma, giọng điệu bỗng trở nên mạnh mẽ:
"Bây giờ, đến lượt anh tính sổ rồi, đúng không? Mười người mẫu nam đó là thế nào hả?"
"Thế còn tổng giám đốc Cố, có bao nhiêu người phụ nữ rồi?"
Cô bị ép đến mức gần như trượt xuống trên bức tường ướt đẫm hơi nước.
Nói xong, anh bế cô thẳng vào phòng tắm.
"Mấy người?" Giọng anh khàn đặc, từng câu từng chữ đều chất chứa nguy hiểm.
Chúc Mạn lập tức nhìn anh như thể anh có bệnh: "Anh bị điên à? Tôi muốn về."
Không chịu nổi sự bá đạo của anh nữa, cô nghiến răng bật ra hai chữ:
Xong xuôi, anh nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô, giọng điệu lười nhác nhưng mang theo ý cười tà mị:
Giữa những hơi thở hỗn loạn, giọng anh trầm thấp nhưng nguy hiểm:
"Nói yêu anh, anh sẽ nói cho em biết." Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Cảm giác quái dị lại càng dâng lên, cô không còn dám tự lái xe về nữa.
Tiếng nước tí tách rơi xuống không ngừng, hòa lẫn với những tiếng thở gấp quấn quýt khắp căn phòng.
Cố Tịch bước vào phòng ngủ chính, trực tiếp đặt cô xuống giường, cúi người phủ lên, hôn cô thật lâu.
Chúc Mạn hoàn hồn, tất nhiên là từ chối ngay lập tức.
Mất một lúc, xe rẽ vào một căn biệt thự trắng, tọa lạc nơi lưng tựa núi, mặt hướng sông, phong cảnh tuyệt đẹp.
"Đếm không xuể."
"Cố Tịch, mau đưa tôi về."
"Được không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.