Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều
Phùng Xuân Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Bành trướng
Ở góc độ Liêu Tư Thầm không chú ý tới, anh khẽ si mê mà ngửi ngửi.
Cô thở hổn hển mấy hơi, giọng vẫn còn rung nhẹ: “Đừng nhúc nhích!”
Trần Vũ Trùng hơi ngửa đầu ra sau, ánh mắt đắm đuối chậm rãi lướt qua gương mặt trước mắt, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
Ngọt.
Đôi mắt Liêu Tư Thầm vô thức mở to, hàng mi cũng khẽ run, nước mắt không ngừng rơi cũng thôi đi, thậm chí cả hơi thở cũng ngưng lại vài giây.
Sau đó ánh nhìn dần trượt xuống đến xương quai xanh, cổ áo đã bị nước mắt thấm ướt đến nhòe nát, ướt sũng cả một vùng. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy dấu vết nhạt màu của vết hôn lờ mờ in lại.
Chỉ có nhịp thở gấp gáp đột ngột cùng tiếng rên khe khẽ không thể kiểm soát được là minh chứng rằng cô vẫn chưa mất đi ý thức.
So với lúc nãy, giờ đây trông Liêu Tư Thầm càng rối loạn hơn, mặt đỏ bừng, váy đã ướt một nửa, hai bên eo và đùi cũng phơn phớt hồng.
Liêu Tư Thầm hung dữ trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này: “Anh buông tay làm gì? Anh có biết mình vừa chạm tới chỗ nào không?”
Liêu Tư Thầm vừa xấu hổ vừa gần như muốn sụp đổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Tư Thầm thực sự không dám tưởng tượng nếu Trần Vũ Trùng thật sự bắt đầu hành động, thì cảnh tượng sẽ thê thảm đến mức nào.
“Tôi không muốn ở phía trên.”
Trong khoảnh khắc đó, sự kí.ch th.ích bất ngờ khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên cánh tay trắng trẻo mềm mại như ngó sen của cô: “Đừng cào nữa, anh sẽ không kiềm được.”
Liêu Tư Thầm thật sự sắp bị anh chọc tức đến phát điên, lại trừng mắt nhìn anh thêm một cái, tay không nhịn được mà siết mạnh.
Cô âm thầm thề trong lòng, từ nay về sau sẽ không bao giờ ngồi lại chiếc xe này của Trần Vũ Trùng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thứ dữ dội ấy cứ thế xông vào nơi xa lạ chưa từng chạm tới, như một tên cướp không nói lý, không buồn hỏi xem chủ nhân có đồng ý hay không.
Trong đôi mắt của Liêu Tư Thầm, anh thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình — vẻ ngoài đạo mạo, nét mặt đầy vẻ chính trực giả tạo, nhưng đằng sau đó là sự cuồng nhiệt và mê đắm được che giấu khéo léo đến mức không một kẽ hở.
Anh nghe ra điều đó.
Nước mắt cô rơi xuống ướt cả ngực anh: “Đổi lại đi…”
Quá nhiều, hơn nữa quá đột ngột.
Vợ đáng thương quá.
Vẫn chưa dừng lại.
Yêu cầu khi nãy thật sự có hơi vô lý và làm khó người khác, nhưng khi nghe Liêu Tư Thầm nói câu đó, anh khẽ cười—nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.
Nhưng lần này nhiều hơn hẳn so với khi nãy, không phải chỉ trong thoáng chốc, đầu óc Liêu Tư Thầm trở nên trống rỗng, cảm giác như kéo dài cả một thế kỷ, đến lúc nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì xấu hổ và tức giận đồng loạt trào lên.
Trần Vũ Trùng rất hiếm khi lộ ra nụ cười, làm vẻ mặt lúc này lại mang theo một kiểu dịu dàng khác thường, anh hạ giọng dỗ cô, giọng vẫn khàn đặc: “Vợ ơi, đừng cố tình cắn chặt như vậy.”
Chiếc váy xanh nhạt cô mặc, loại váy dành riêng cho mùa hè, vốn đã là chất vải mỏng, nay lại bị mồ hôi thấm ướt gần như hoàn toàn, trở nên vừa muốn che vừa không thể giấu, chỉ cần Trần Vũ Trùng cố ý nhìn một chút, thì phong cảnh dưới lớp váy gần như chẳng còn gì bị che khuất.
Còn ngây ra đó làm gì nữa!!!
Sao vợ lại có thể đáng yêu đến thế.
Anh gần như không kiềm được mà muốn li.ếm sạch từng tấc trên người vợ.
Cho dù không có gì khác đi nữa thì cô cũng đã hoàn toàn chịu không nổi rồi.
Một vài cảm giác giống hệt cảnh tượng khi bắt đầu.
Anh vừa định tiếp tục hành động, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị cô ngăn lại.
“Vậy anh nhỏ lại đi.” Lúc này Liêu Tư Thầm lại tỏ ra điềm tĩnh, thậm chí còn có chút cố ý, như đang trêu đùa và trút giận lên anh.
Lần này không có ai đỡ lấy, dòng nước cứ thế tràn ra khắp nơi trong xe.
Chương 43: Bành trướng
Bàn tay đang đỡ eo cô từ nãy giờ cũng theo đó mà buông lỏng.
Hiện tại cô đang ở phía trên, Trần Vũ Trùng chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể chạm ngay vào ánh mắt của cô.
“……” Cái… cái gì vậy, anh ta đang nói cái lời không biết xấu hổ gì thế không biết?!
Cảm xúc xấu xa ấy đang không ngừng bành trướng trong lòng người đàn ông.
Mấy lần ăn trước đó đều chỉ dừng lại ở phân nửa, đột nhiên lần này lại không kịp trở tay, bị ăn vào hoàn toàn chỉ trong một lần.
Liêu Tư Thầm mặt đỏ bừng, lập tức định buông tay ra, nhưng không ngờ ngay lúc đó—ngay tại giữa lòng bàn tay anh phía dưới. Ngay khoảnh khắc cô buông tay, lực đỡ từ cánh tay chống bên dưới lập tức biến mất.
Không rõ có phải là do tâm lý hay không, Liêu Tư Thầm cảm thấy cả thân xe cũng chao đảo dữ dội một cái.
Liêu Tư Thầm chưa bao giờ cảm thấy đôi chân mình lại vô lực đến vậy, mềm nhũn như hai sợi mì vừa nấu chín, thậm chí đến sức lực truyền từ anh qua cô cũng chẳng thể phân biệt được đâu là anh, đâu là mình.
Ánh mắt anh trở nên sâu đen và nặng nề, dừng lại đầy bình tĩnh trên người trước mặt — dù cách một lớp vải mỏng vẫn có thể nhìn rõ làn da trắng mịn và bụng dưới mảnh mai mịn màng.
Vợ ngây thơ thật.
Khi Liêu Tư Thầm ra lệnh, những lọn tóc con đã ướt đẫm mồ hôi, cô đang ở phía trên, đuôi tóc rũ xuống, dừng ngay trên mặt anh.
Cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, đặc biệt là Liêu Tư Thầm, toàn thân cô đều là nước — nước mắt, mồ hôi, hoặc… những thứ khác.
Cô cúi đầu xuống, tóc cũng rũ theo, giọng nói vừa yếu vừa run, mỗi lần nói hai chữ liền phải ngừng lại một chút để điều chỉnh nhịp thở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thứ này cũng không phải cái anh có thể khống chế được.
Cơn trống rỗng vừa qua kéo theo phản ứng mãnh liệt như long trời lở đất quét qua, không chỉ có cảm giác khó chịu mà còn lẫn vào đó sự k.ích th.ích xa lạ nhưng đầy kh*** c*m. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ vừa rồi Trần Vũ Trùng mới khẽ động một chút, toàn thân cô đã lập tức run rẩy, từng cơn sóng nhỏ li ti cuộn lên khắp cơ thể, hai đùi vô thức dán chặt vào chân anh, vừa mềm vừa tê, lại bị cơ bắp cứng rắn của anh chèn ép đến đau nhức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơi thở bắt đầu nặng hơn, gân xanh trên trán giật giật, ánh mắt tối sầm lại, sâu hút, giọng nói cũng thấp hơn: “Cắn mạnh nữa là hỏng thật đấy.”
Người đàn ông đáng ghét kia thậm chí còn có vẻ thành thạo tiếp tục nữa.
Làm sao mà không biết? Chính là anh cố ý.
“Trở về như cũ đi.” Thấy anh làm như chẳng để tâm gì, Liêu Tư Thầm trừng mắt nhìn anh, “Nếu không thì hôm nay dừng lại ở đây.”
Phồng lên…
Đầu lưỡi anh khẽ chống lấy hàm trên, gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn vươn tay chạm vào.
Dù vậy, cô vẫn lên án hành vi của anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.