Nữ Phụ Muốn Ly Hôn
Ôn Dĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
“... Vân Yên, là người thành phố Lan, ba tuổi cha mẹ đều mất, tám tuổi ông bà nội qua đời, lớn lên ở nhà vài người họ hàng. Mười tám tuổi thi vào Học viện điện ảnh Nam Thành, nhưngkhôngxuấthiệnở trường học, thiếu chút nữa làkhôngđược tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đầu quân vào Tinh Xán Entertainment của Trầm thị,đitheo người đại diệnkhôngcó năng lực, từng diễn mấy vai phụnhỏ,khôngcó gì nổi bật...”
Hồi lâu sau, Trầm Ám ừmộttiếng.
“khôngđúng, ông chủ,anhtìm tôi chỉ để điều tramộttiểu minh tinh thôi hả? Tôi cho rằng dù gì tôi cũng nên nhìn chòng chọc vào mấy người Trầm Minh chứ... điều tramộttiểu minh tinh, cũng quá đại tài tiểu dụng rồi, tiêu tiền vớ vẩn...”
“Bà nội, con đau...”
Lúc nàykhôngbiết Vân Yên lại mơ thấy cái gì,khôngan phận lăn tới lăn luitrêngiường, cuối cùng ôm lấy eo Trầm Ám, kêu bà nội, kêu đau.
Trầm Ám cúi đầu nhìncômộtcái, đáy mắt có ưu tưkhôngrõ.
“Con bà nó!” Người bên đầu kia điện thoại sợ ngây người, ”Ông chủ,trêngiườnganhcó người hả? Khoanđã! Bà nội!? Đây là cái loại đam mê kỳ dị gì vậy!?”
Chắc là cảm thấy bất mãn vớisựthờ ơ của Trầm Ám, Vân Yên s* s**ng lung tung, kéo tayanhđặt lên vị trí dạ dày của mình, híp mắt, ấm ấm ức ứcnóilại lần nữa: “Đau...”
Giọngnóikinh sợ trong loa hơi ngừng lại, Trầm Ám cúp điện thoại, tiện tay ném quamộtbên. Lòng bàn tay chạm phảimộtlàn da trơn nhẵn,cônắm cổ tayanh,khôngchoanhthu tay về.
anhnhìn mảnh da kia chằm chằm, hầu kết trượt trượt, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm.
“Bà nội...”cônói: “Xoa.”
Trầm Ám ngẩn ra, đôi mắt nhất thời nguội lạnh.
Nhưng Vân Yênđangngủ đến mơ hồkhôngcó mắt nhìn sắc mặt, đọcđiđọc lại như cái máy, dính sát như hồ dánmộttiếng lạimộttiếng gọi bà nội, giống như nếuanhkhôngxoa xoa cho mìnhthìsẽvẫn ồn ào như thế,khôngđạt được mục đíchthìkhôngbỏ qua.
thậtlâu sau, Trầm Ám bình tĩnh trườn mặt ra, chậm rãi động tay.
Vân Yên thỏa mãn lầm bầm gì đó, lại chen vào ngựcanh, ngọt ngào ngủ say.
- ------
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ thủy tinh, chiếu vàotrênmặt Vân Yên,côkhôngyên run run lông mi, từ từ nâng mí mắt lên, trong nháy mắt bị ánh sáng đâm vào mắt phải vội nhắm lại.
Thích ứng được ánh sáng rồi,cômở mắt lần nữa, trước mắt là gò má của Trầm Ám.
Vẻ ngoài của Trầm Ám rất sạchsẽ, lông mi rất dài, da lại trắng đến trong suốt, nhẵn nhụikhôngthấyrõlỗ chân lông.mộtlần nữa trong lòng Vân Yên xúc động,mộtđại nhân vật phản diện nhưanhlại đẹp như thế làm gì chứ.
côkhôngnhịn được mà ra tay, chọt chọt vào gò má củaanh.đangmuốn sờ sờ vào lông mi củaanhnữa, bỗng nhiênanhmở mắt.
Vân Yênkhôngsợanh, cười híp mắtnói: “Chào buổi sáng.”
Sau đó đầu ngón tay ấn vào ngựcanhmộtcái, nhân cơ hội giáo dụcnói: “anhcũng phảinóichào buổi sáng.”
Trầm Ám chỉ nhìncô,khôngnóicâu nào.
Hôm qua sau khi Vân Yên cảm nhận được thú vui làm thầy,thìkhá thích dạy Trầm Ámnói, trước mắt thời cơđãđến, dạymộthơi từ chào buổi sáng đến chúc ngủ ngon, cho dù học sinhkhôngphối hợp, nhưng cũngkhôngvì vậy mà bị đả kích. Còn dạyanhgọi tên mình.
“Vân ---- Yên ---- Vân ---- Yên ----“
“Vân----Yên----“
“Này!”côvỗ ngựcanhmộtphát: “Tên tôianhnhất định phải học nha! Làm gì có người chồng nàokhôngbiết vợ mình tên gì chứ,anhnóithử xem!”
Trầm Ám vẫnkhônglên tiếng.
Nửa tiếng sau, Vân Yên bại trận, tức giận đẩyanhra. Khuôn mặt bực bội thức dậy, vén chăn, tìm dép dưới đất.
Nhìncônhảymộtchân đến cửa phòng ngủ, đột nhiên Trầm Ám kêumộttiếng: “Vợ.”
Thân thể Vân Yên cứng đờ,khôngthèm để ý đến dép nữa, chạy lạch bạch lại choanhcái ôm kiểu con gấu,trênmặt mang vẻ từ ái của mẹ già, xoa xoa đầuanh: “Chao ôi! Con trai ngốcthậtlà ngoan!”
Trong nháy mắt mặt Trầm Ám đen thui.
- ------
đãđến trưa, thân thể Vân Yên vẫn rất khó chịu, ỷ vào hôm qua ra sức kiếm tiền, xa xỉ gọi cơm bên ngoài.
côtựa như đại gia nằm lạitrêngiường, sai bảo Trầm Ám. Dạyanhmở cửa, dạyanhnóicảm ơn với tiểu ca giao hàng. Nhưng Trầm Ám lại cực kỳkhôngphối hợp,khôngnóigì cũngkhôngnhìncô, giống nhưkhôngnghe thấy.
Chuông cửa reo lên.
Vân Yên nhụt chí, miệng vừanói: “Tôi nuôianhmà có nhờ được gì.” Vừa định rời giường mở cửa.
Nhưng Trầm Ámđãđứng lên, cũngkhôngthèm nhìncômộtcái,đithẳng tới mở cửa.
Vân Yên lê dép cùngđira ngoài, tiểu ca giao hàngđãđirồi, túi nylon đựng hộp đồ ăn đặttrênbàn, Trầm Ámkhôngở phòng khách, trong phòng rửa mặt truyền đến tiếng nước chảy.
Trong lòngcôấm áp, vừa vui vẻ yên tâm vừa cảm động, thầm nghĩ, nuôimộtanhngốcthậtrathìcũngkhôngtệ mà.
Tiếng nước chảy ngừng lại, phòng rửa mặt bị đẩy ra, Trầm Ám thaymộtcái áo sơ mi trắng,khôngcài hai nút áo, lộ ra chút xương quai xanh.anhvừa gội đầu xong, lúc này tóc còn ướt đẫmnhỏnước. Giọt nước rơitrênáo sơ mi trắng, vải áo trở nên trong suốt, dán sát vào da.
anhkéo ghế ra, mặtkhôngđổi sắc ngồi cạnh Vân Yên, tay bất động, chờ Vân Yên tới đút cho mình.
Vân Yên để đũa xuống,khôngđút cơm choanhăn, mà kéoanhlênđisấy tóc.
Chân mày Trầm Ám hơi cau lại, giống nhưkhôngthích lắm, nhưng cũngkhôngphản kháng, bị Vân Yên kéo đến ngồi xuống ghế salon.
Tiếng ong ong của máy sấy tóc vang lên, mấy ngón tay Vân Yên xen kẽ chuyển động giữa các sợi tóc của Trầm Ám, Trầm Ám ngửi thấy hương vị ngọt ngào như có nhưkhôngtrênngườicô, l**m l**m đôi môi khô khốc, bụng dưới bùng lênmộtngọn lửa, dần dần phồng lên.
Tiếng ong ong ngừng lại.
Vân Yên khom người buông máy sấy tóc xuống, cầm cây kéo trong tay.
“Cắtđi.”
Bộ dạngcôkhônggiống nhưđangđùa giỡn, vẻ mặt thànhthậtnói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.