Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Thanh Xà Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
"Vị tiểu thư này đúng là mỹ nhân hiếm có!"
"Ta không quan tâm! Bạc nàng đã cầm rồi, không được đổi ý nữa!"
Chương 6
Trước khi lâm chung, nguyện vọng duy nhất của bà chính là nhìn thấy hắn thành gia lập thất.
Lý do cũng đơn giản,
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Công tử phong lưu bậc nhất thành Dương Châu, Tiêu Nhược Cảnh, ra giá một trăm lượng bạc, mời ta giả làm vị hôn thê của hắn trong vòng một tháng.
Suốt dọc đường, cỗ xe ngựa chao đảo lắc lư, còn Tiêu Nhược Cảnh thì thao thao bất tuyệt giới thiệu về người nhà hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
11
Khoảnh khắc ánh mắt ta lướt qua gương mặt nam nhân ấy,
Ta đã chạy trốn suốt một năm rưỡi, mà Phó Chỉ Xuyên cũng tìm kiếm ta một năm rưỡi!
Vừa buôn bán son bột hương hoa, vừa tận dụng tri thức kiếp trước để thiết kế kiểu trang điểm cho nữ nhân.
Lòng ta chỉ còn lại một mảnh băng lãnh thấu xương.
Một nam nhân vận trường bào đen thêu chỉ kim tuyến đang chắp tay sau lưng, đứng nơi không xa, tựa hồ đang phân phó điều gì đó với gia nhân.
Gia đình hắn đang thúc giục hôn sự, nhưng hắn trời sinh phóng khoáng, không muốn bị ràng buộc trong một cuộc hôn nhân gượng ép.
Dạo gần đây mưa dầm liên miên, khách khứa trong tiệm ít dần, ta cũng có chút rảnh rỗi.
Nhưng mà,
Nếu không phải nhờ vào kỹ nghệ hóa trang từ kiếp trước, e rằng ta đã sớm bị hắn truy bắt từ lâu!
Tay ta run run, cố móc túi bạc từ trong ngực áo ra.
Bản năng thúc giục ta lập tức hất tay Tiêu Nhược Cảnh, quay đầu bỏ trốn.
Không còn cách nào khác, hắn đành thuê ta đóng giả vị hôn thê, chỉ để bà nội yên lòng nhắm mắt.
Ta suýt bật khóc tại chỗ.
"Mẫu thân ta hiền hậu nhu mì, nàng không cần phải lo lắng. Nhưng biểu huynh của ta thì khác, hắn lạnh lùng khó gần, rất không dễ chung đụng. Nếu có chạm mặt, tốt nhất nàng nên tránh đi, tuyệt đối đừng giao tiếp với hắn, nhớ chưa?"
Ta yên lặng ghi nhớ lời hắn.
Đầu ta ong ong như muốn nổ tung, cả người run rẩy, môi cắn chặt đến trắng bệch.
Hắn chính là biểu huynh lạnh lùng trong lời của Tiêu Nhược Cảnh!
Tiêu Nhược Cảnh lập tức cau mày, nghiến răng thấp giọng quát:
Nếu là lúc khác, có lẽ ta sẽ cảm thấy lâng lâng, đắc ý với những lời khen này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vươn cổ ngó vào bên trong viện.
Bà nội hắn bệnh nặng, đại phu chẩn đoán khó lòng qua khỏi năm nay.
Ta đổi danh tính thành Từ Khanh, dùng số bạc tích góp bấy lâu để mở một cửa tiệm son phấn tại thành Dương Châu.
Thấm thoắt một năm rưỡi trôi qua.
"Khanh Khanh, lại đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
May mà bóng dáng Phó Chỉ Xuyên đã khuất khỏi tầm mắt.
Thậm chí còn nhận được một việc làm thêm.
Bọn họ lại có quan hệ thân thích?!
"Đây chính là nhà ta. Ấy? Sao biểu huynh đã đến sớm như vậy rồi?"
10
"Tiêu công tử, ta... ta trả lại bạc cho ngươi, việc này ta không làm được!"
Tiêu Nhược Cảnh siết chặt cổ tay ta, không cho ta cơ hội kháng cự, lôi ta vào phủ.
Ta không nhịn được thầm mắng trong bụng, đúng là kẻ giỏi đóng kịch.
Hắn cười dịu dàng, trong mắt còn vương chút thâm tình, tựa như thật lòng yêu mến ta.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Tiêu phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Chỉ Xuyên!
Tiêu Nhược Cảnh xuống trước, sau đó vươn tay về phía ta.
Ta cắn răng, bất đắc dĩ theo Tiêu Nhược Cảnh bước vào tiền viện.
Đồng tử ta đột nhiên co rút, trái tim như rơi xuống vực thẳm.
Bàn tay ta vừa chạm vào tay hắn, Tiêu Nhược Cảnh liền nắm lấy, nhẹ nhàng đỡ ta xuống xe.
"Thiếu gia vậy mà dẫn một vị cô nương về phủ!"
"Thiếu gia nhà chúng ta nay đã hai mươi ba tuổi, rốt cuộc cũng có ý trung nhân, lão phu nhân chắc hẳn sẽ rất vui mừng!"
"Từ Khanh, nàng đang làm trò gì vậy? Chúng ta đã vào tận đây, gia nhân trong phủ cũng đã thấy mặt nàng, giờ nàng còn muốn hối hận?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.