Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Sushi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Sushi


Nguyễn Đồng Đồngnói: “Có nghe Chung tiên sinhnóiqua, làmộtcái tên nước ngoài khá dài,khôngthể nhớ kỹ, mấy người ở cửa hàng tôi đặt cho nómộtcái tên khác, gọi là A Tuyết, nó cũng biết là kêu nó… CũngkhôngbiêtanhChung dạy thế nào, con Samoyed nàythậtsựrất ngoan,khônggiống những con khác hay cắn loạn đồ vật này nọ.”

Chương 44: Sushi (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Đồng Đồng cườinói: "Xem ra nó thực thích Mộ tiểu thư."

Đột nhiên trong lòng Rượu trắng cómộthồi chuông báo động!

Bởi vì trước đókhôngchọn qua quà tặng, Mộ Cẩm Cakhôngcó kinh nghiệm, cho nên tìm người thoạt nhìn rất có kinh nghiệm là Tiếu Duyệt đến giúp mình.

mộttay Cao Dương bưngmộthộp sushi,mộttay cầm đũa, có chútkhôngbiếtnóisao: “khôngphải vừa rồi màyđãăn ba miếng cá hồi rồi sao?”

Cao Dương: "......"

Tiếu Duyệt: (Vỗ tay) Tốt lắm,đãxác định được mục tiêu, Cẩm Cacôtheo tôiđi!

Ầy, cái tính tìnhnhỏnhen này, đều là do thiếu gia và Mộ tiểu thư dung túng nó mà ra!

Ở những giây cuối cùng này, Diệp Thu Lamđangtự tay chỉ Tiếu Duyệt làmmộtmón bánh ngọt, Trịnh Minh và Tương Nghệ Hồngthìcùng nhaunóichuyện phiếm qua điện thoại, Tiểu Cổđanggửi pháo hoa trong game cho Tiểu Bính, người mới vừa bình an trở về nước – Sào Vănnhẹnhàng hôn lên trán Lương Hi.

Sau đó, Lâm muội muội bi kịch pháthiện, trong hộp quà làmộtcái đồ chụp lỗ tai bằng lông mềm hình con mèo, còn là màu xanh xám.

Nhưng khi mà sushi vừa sắp đến miệng, Rượu trắng trong bộ đồ màu đỏ đột nhiên ra lực, từ đùianhnhảy lêntrên, mèo con hành động nhanh như sét đánhkhôngkịp che tai –

Cao Dương khóckhôngra nước mắt, nhưng vẫn đẩy gọng kính lên, cố gắng duy trì tôn nghiêm thuộc về động vật linh trưởng cao cấp trước mặtmộtcon mèo,anhđem đôi đũa vốn là đút đến miệng mình chuyển sang hướng khác, đưa đến trước mặt Rượu trắng, giọngnóiđầy từ bi: “Được rồi, vậy tao cho mày.”

Mộ Cẩm Ca: Uhm

Nhìn thấy nó ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng Cao Dương rấtkhôngvui, saumộtlúc,anhđột nhiênnói: “Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mày cũngthậtđáng thương mà.”

Mộ Cẩm Ca quỳ xuống, sờ sờ đầu nó, hỏi: “Con c·h·ó nàythậtđẹp, biết nó tên gìkhông?”

côcũng là thông qua hình thức này mà quen biếtcôgáitrẻ Nguyễn Đồng Đồng làm ở nhà sách bên cạnh vào năm trước.

Sau Tết vài ngày, Hầu Ngạn Lâm phải trở về Hoa Thịnh theo lệnh củaanhtrai,nóilà phảiđicông tác vài ngày ở đảo Tam Á, vài ngày trước khiđiliền biến đổi nhiều cách theo đuôi Mộ Cẩm Ca,nóilà phải tạm ứng trước cho mấy ngàyđivắng, y như miếng thuốc dán.

Tiếu Duyệt: Người kia sợ lạnhkhông?

Cao Dương thấy nó liều mạng giãy dụa,khôngthể nhịn cườinói: “khôngcó gì đáng xấu hổ cả, màykhôngcần thẹn thùng à.”

Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu liếc mắt nhìnanhmộtcái.

mộtngày nọ, thừa dịpanhđến đón Rượu trắngđithăm Vạn Lý Trường Thành, lặng lẽ ám chỉ với Mộ Cẩm Camộtchút.

Tiếu Duyệt: Vậy được rồi,côấy có thích vật gì đặc trưngkhông? Như là mấy động vậtnhỏchẳng hạn

“Meo.” Rượu trắng đemmộtbàn chân mập mạp đặttrênlưnganh.

Tiếu Duyệt: (Nghĩ đếnmộtcôgái) Như vậy a, vậy tặng món nào dễ thươngđi

Nhưng mà, khi khắp nơitrênthế giới ồn ào náo nhiệt, vẫn còn tồn tạimộtnơinhẹnhàng yên tĩnh –

Hầu Ngạn Lâm:...... Đeo?

Vì thế, hai phút sau, cái mũi mẫn cảm của Rượu trắng ngửi đượcmộthương vị xa lạ.

“…” Rượu trắngkhôngnóigì nữa, chỉ cúi đầu cắn tay Cao Dương, lấy hành động cụ thể biểuhiệnchosựtức giận của mình.

Cao Dương: (Đổ mồ hôi lạnh) Cũngkhôngcần như vậy, nhưng nếu Mộ tiểu thư tặngmộtmón quà nhonhỏnào đó, thiếu gia nhất địnhsẽrất vui vẻ… (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hằng năm vào thời khắc đếm ngược trong đêm giao thừa tao thường ước nguyện năm sausẽcó bạngái.” Cao Dương nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn chăm chú hai mắt nó, “Nhưng màyđãsớm bị thiếnthìchỉ có thể ước nguyện có bạngáiở thế giới bên kia thôi.”

Nhìn thấy cảnh này, bộ lưu trữ trong người nó tự động hoạt động, phát lại đoạn ghiâmban đầu nó quen biết Mộ Cẩm Ca –

Mộ Cẩm Ca: À.

Lần thứ hai bị nó cắn, Cao trợ lý cũngkhôngnóigì, ngược lạianhcảm thấy đây là biểuhiệnthân cận, đối với con mèo này càng ngày càng thích: “Tao chưa thấy qua con mèo lại có tính người như mày vậy, cảm giác mày làm gì tao cũng có thể đại khái đoán được… Ai, đừng lấy lòng tao, bàn tay taođãdính đầy nước miếng rồi.”

Hầu Ngạn Lâm: Tôi có thể mở ra xemkhông?

Con Samoyed liền hướngcôcườimộtcái, nhiệt tình l**m l**m lòng bàn taycô.

“Meo Ô!” Rượu trắng phát ramộttiếng giống như là hoan hô, khéo léo giương cái miệng mèo lên cắnmộtcái.

Cao Dương:...... Đây là ngày lễ của nước Mỹ.

Sau khinóixong, Cao Dương càng cảm thấy buồn hơn, cảm thấy mình mới là kẻ đáng thương nhất –khôngchỉ phải trải qua đêm giao thừa với con mèo của ông chủ, còn bỉ ổi đến nỗiđitrào phúngmộtcon mèo để cảm thấy mình hạnh phúc hơn nómộtchút.

Cao Dương sờ sờ đầu nó: “thậtsựkhôngcó việc gì, màykhôngcần nhìn tao với ánh mắt lo lắng như vậy, làm cho tao có cảm giác được cưng chiều mà hoảng sợ.”

Mộ Cẩm Ca: (Sau khi nhớ lại) Hình nhưkhông,anhấy mặckhôngnhiều lắm

“Mộ tiểu thư,” Sau vài lần lui tới, Nguyễn Đồng Đồng vẫn quen xưng hô như thế với Mộ Cẩm Ca, hôm naycômặc áo lông, bên trong còn mặc đồng phục của hiệu sách, vẻ mặt do dự từ bên ngoài đẩy cửa vào nhà hàng, nửa thân mình ngó vào dò xét, “tôi có thể nhờcôgiúpmộtchuyện đượckhông?”

Mộ Cẩm Ca hơi hơi cườimộtchút: "Có chút ngứa."

Mộ Cẩm Ca: (Nhớ tới hôm đuổi người đại diện của Ngu thịđi, hai lỗ tai Lâm muội muội đỏ hồng) Tặng đồ chụp taiđi

Cao Dương: Thiếu gia mới về nước hai ba năm, chắc là vẫn có thói quen đón ngày lễ đó, cho nêncôxem…

- nếu Rượu trắng có thể đọc được ý nghĩ vào lúc này, đại khái nósẽmắng tomộtcâu chửi bậy.

thậtsựlàmộtcon mèokhôngbiết xấu hổ vô địch mà!

"!!!"

Rượu trắng: Aiyêukhôngtồi nha, cùng màu với Bản đại vương, là màu thịnh hành trong năm nay a

Ta đây là thông minh như người, nhưnganhthìmộtchút cũngkhônghiểu tính mèo đâu!

Mộ Cẩm Canóithẳng: "Ýcôlà muốn đem chú c·h·ó đó gửi ở chỗ tôi?"

Vì thế, hôm Lễ Tạ Ơn--

Hầu Nhị thiếu xảo trá che giấu rất sâu, ngay cả mèoanhnuôi cũng biết tính kế người khác!

Tác giả có lờinói: [Màn kịchnhỏ]

*

Khó trách vẫn có câunóithú cưng giống chủ nhân, có chủ thế nàothìsẽcó thú cưng như vậy.

Sau đó, lại trở về nằmtrên“sô pha” mềm mại, Rượu trắng ngẩng cái mặt dẹt ngốc nghếch của nó lên, miễn cưỡng kêu “meo”mộttiếng vớianh, giống như phát ramộthành động tao nhã mà khiêu khích.

Cao Dương: Mộ tiểu thư,côbiếtkhông? Quá vài ngày nữa là Lễ Tạ Ơn.

Mộ Cẩm Ca: Tốt

Cao Dương nhìn thấy nó đột nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, đột nhiên trong lòng xuấthiệncảm giác lo lắng.

Rượu trắngđanguể oải nằm dưới chân quầy bar, như làmộtcái bánh mèo nằm dài ra, nghe được thanhâmcũng chỉ giật giật lỗ tai, ngay cả đầu cũngkhôngngẩng lên.

Nó biết khi nhảy lên cũngkhôngăn được cả miếng sushi lớn, cho nên chỉ l**m trướcmộtchút, như vậysẽkhiếnanhe dè đồ ăn có dính nước miếng mèo,sẽkhôngăn mà là cam tâm tình nguyện tặng cho nó!

Ai, Tĩnh ca ca a, khi nàothìcômới đến đón ta a......

Vì thếanhkhôngthèm để ý đến nó, tự mình dùng đũa gắpmộtphần sushi cho vào miệng.

“Ba miếng cá hồi là của mày, mày cũngđãăn xong.” Cao Dương cố gắng giảng đạo lý chomộtcon mèo, “Thanh cua là của tao.”

Nguyễn Đồng Đồngkhôngnghĩ tớicôsẽđáp ứng sảng khoái như vậy, sửng sốtmộtchút, lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻnói: “Cám ơn Mộ tiểu thư!thậtsựrất cám ơncô! Tôisẽlập tức trở về mang nó sang đây!”

Trong màn đêm, mọi nơi trong thành phố đều tràn ngậpâmthanh đếm ngược –trênmàn hình LED ở khu vực buôn bán lớn nhấtđangtường thuật trực tiếp chương trình đón năm mới của đài truyền hình,khôngít người còn chưa ngủ cùng nhau dán mắt vào TV xem tiết mục đêm giao thừatrênkhắp nơi như ở khu vực buôn bán hay ở các ngã tư đường, hay ở quảng trường lớn…

Mộ Cẩm Ca:anhđeo luôn bây giờ cũngkhôngthành vấn đề

"5--4--3--2--1--!"

[end] (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì đây là ngày nghỉ, cho nên đại đa số người dân đều rãnh rỗi hơn, nhưng cũng cómộtsố người ngược lại, mấy ngày lễ tết này hoàn toàn là thời gian bận rộn nhất của ngành kinh doanh ăn uống.

Chỉ thấycôgáingại ngùng làm việc ở cửa hàng sách kế bên mang theomộtcon c·h·ó Samoyedđivào, con c·h·ó này cao gần nửa người lớn,mộtthân mình trắng như tuyết tươi sáng, dáng người tao nhã cao quý, miệng khẽ nhếch, khiến cho khuôn mặt hình tam giác xuấthiệnmộtnụ cười xinh đẹp dịu dàng, làm cho người takhôngvì thân hình cao lớn của nó mà thấy sợ hãi, còn có thể nhìn quamộtlần liền sinh ra cảm giác thân thiết vàyêuthích.

Sau giao thừa chính là Tết Nguyên Đán.

Rượu trắng: "......"

Tiếu Duyệt: A, Cẩm Cacômuốn tặng quà cho người ta?! Tặng ai a?

Sau giờ nghỉ trưa, Mộ Cẩm Ca vẫn giống như lúc ở Capriccio mở thêm giờ phục vụ trà chiều, tất cả các món phục vụ cho buổi trà chiềucôđều làm ngay tại quầy bar bên ngoài, thỉnh thoảngsẽcùng khách ngồi tại quầynóivài câu.

“Meo!” Cái gì củaanhcủa ta? Củaanhchính là của ta, của ta chính là của ta, chỉmộtđạo lýnhỏvậy màkhônghiểu sao?

Tuy tất cả mọi người đều biết đây là hoạt động trong đêm giao thừa đón chào năm mới, nhưng cũngkhôngảnh hưởng tâm trạng hưng phấn và vui sướng của mọi người trong thời khắc tiễn năm cũ đón năm mới.

Rượu trắng giương mắt nhìnanh: “Meo?”anhđangnóingốc gì vậy?

Mộ Cẩm Ca: Mèođi

Mộ Cẩm Ca: (Mặtkhôngchút thay đổi) Lễ Tạ Ơn vui vẻ

“Meo!” Rượu trắng dùng móng vuốt được phủ đầy lông mượt mà quơ quào: Ta phải ăn cái này!

Lúc này Mộ Cẩm Ca cũngkhôngcó việc gì làm, vì thếđitới, giúp đỡ vịn cửa hỏi: “Có chuyện gì?”

Mộ Cẩm Ca: Có thể

Rượu trắng cảm giác vừa mệt vừakhôngđángyêu, chỉ nằm bất động, trực tiếp ngã ra phía sau, nằm trong lòng ngực người phía sau, vô lực ngửa đầu nhìn trời, xem sao… Được rồi, hôm nay trờikhôngcó sao, đừngnóilà ánh trăng.

Nguyễn Đồng Đồng gật gật đầu: “thậtsựlàkhôngphải ý tốt. Nhưng mà c·h·ó của Chu tiên sinh rất nghe lời,khôngquậykhôngphiền, cũngkhôngcó chạy loạn khắp nơi hay tùy tiệnđivệ sinh, bằngkhôngcửa hàng chúng tôi cũngsẽkhôngchấp nhậnanhấy mỗi ngày đều mang nó đến, mặt khác tôi và đồng nghiệp tôi cũng rất thích chú c·h·ó này, cho nên tôi nghĩ… Hẳn làsẽkhôngtạo phiền toái lớn gì cho Mộ tiểu thư.”

Có thể đoán đại khái?! (đọc tại Qidian-VP.com)

A, dám cười nhạo Bản đại vương,anhkhôngmuốn sống phảikhông, tin haykhôngBản đại vương càoanhđến c·h·ế·t hả?

Sâu trong đôi mắt màu trà làmộttia đắc ý bị che giấu dưới gương mặt trời sinh như khổ qua – mặt khổ quathậtsựlà giỏi che giấu, thoạt nhìn còn có chút vô tội.

Xem xem, thiếu gia là người khó đối phó như vậy mà còn đối với con mèo này quyến luyếnkhôngquên,khôngphải là bằng chứng cụ thể sao?

Mộ Cẩm Ca: Ý củaanhlà, tôi choanhấy nghỉ lễ sao?

Có thể do là sinh lý bản năng của khối cơ thể này gây ra, nó mạnh mẽ đứng lên, theo bản năng dùng mấy phần địch ý nhìn về phía cửa –

...... A, c·h·ế·t rồi.

Cao Dương ngồitrênbăng ghế dài trong công viên,đangtrừng mắt nhìn Rượu trắngđangnằmtrênđùi.

Nhưng mà Cao Dương lại hiểu sai ý nó, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, sau đónhẹnhàngnói: “Ngoan, taokhôngcó việc gì.”

“Meo, meo, meo!” A a a a a loài người ngu xuẩn kia sao cònkhôngmau để ông nội ngươi xuống hả!

“Meo!” Phải đó,thìsao nào?

Tiếu Duyệt: A,hiệngiờ trời rất lạnh, tặng đồ vật có thể giữ ấm này nọ, có thểđi, so ra có thể sử dụng.

Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói: "Được,cômang chú c·h·ó đó đến đây."

Cao Dương đem hộp sushi và đôi đũa đặt sangmộtbên, đưa tay bắt lấy nó ôm vào ngực, cảm thánnói: “khôngnghĩ tới mày có vẻ giảo hoạt nhưng cũngthậtđángyêumà.”

Hầu Ngạn Lâm: (Nhướng mày) mày cho là năm nay thịnh hành màu ngốc nghếch này sao?

Mộ Cẩm Ca: (Gật đầu) Tôiđãbiết.

“… Meo!”Ai hỏi thămanhhả? Ta làđanguy h**panhbiếtkhônghả!? Mau nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí của ta nè!

… l**m miếng sushi kiamộtchút.

“Meo?” Đừng có mà tự mình đa tìnhđi, ai lo lắng choanhhả,rõràng ta đây như sài lang hổ báo hung ác trừng mắt nhìnanhcó đượckhônghả?!

Công việc trong Kỳ Ngộ Phường cũng theo đó mà thoải mái hơnkhôngít, lo lắng trời ngày càng rét lạnh, Mộ Cẩm Ca còn xếp ca làm việc cho sáu người,khôngcần mỗi người mỗi ngày đều phải đến làm, chỉ cẩn đảm bảomộtngày trong bếp có hai người, bên ngoài cũng có hai người là được.

"Có phảicôkhôngthích mèokhông?"

Mộ Cẩm Ca: (Lãnh đạm)khôngbiết.

Cuối cùnganhbị Mộ Cẩm Ca cầm muôi đuổi ra ngoài.

Tiếu Duyệt:côấy có cần món nàokhông? Giống như mùa đông thường dùng bao tay hoặc khẩu trang a…

Tiếu Duyệt: (Nghĩ thầm, chắc lại làmộtngười thích giữ phong độkhôngcần độ ấm) Rất chú trọng hình tượng bên ngoài sao?

Mộ Cẩm Ca nhìn thấy cặp mắt đen láy kia, thử kêumộttiếng: "A Tuyết?"

Mộ Cẩm Ca: Rất tự mãn

"Đúng vậy, tao thích c·h·ó."

Cao Dương cả kinh,khôngnghĩ tới Mộ Cẩm Ca thế nhưng đáp ứng sảng khoái như vậy, vội liên tụcnóitốt quá, rồi ôm Rượu trắng ra cửa.

Đềunóinhững động vậtnhỏđều làm người thích, quả nhiên đúng như vậy.

Hầu Ngạn Lâm: (Khó có thể tin, vui mừng kinh ngạc) Cái này, tặng tôi sao?

Nó cũngkhôngsợ người lạ, ngoan ngoãn cọ xát vào chân Mộ Cẩm Ca, cái đuôithìcuộn lên vẫy vẫy.

Cao trợ lý thấy ông chủ nhà mình theo đuổi bạngáirấtkhôngdễ dàng, vì thế tính toán giúp đỡ màkhôngđể lộ ra dấu vết.

Dĩ nhiên Cao Dương nghekhônghiểu được những gì Rượu trắngnói, nhưnganhđoán được tổ tôngnhỏnày chính là đồ tham ănđangtính bàn tính gì, khẳng định là nó ăn xong phần của mình lại muốn ăn luôn phần củaanh.

Rượu trắng: Ngao ngao ngao xem ta chiến đấu vớianha!

Mộ Cẩm Ca:mộtngười cần phải cám ơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau Tết Nguyên Đán, chính là tình trạng ế ẩm sau ngày lễ, giống như làm việc tăng ca cũng chỉ thường diễn ra vào lúc cuối năm, học thêm cũng chỉ diễn ra vào gần ngày thi, dòng ngườiđilạitrêncon đường Thiên Xuyên luôn ồn ào náo nhiệt cũng giảmrõrệt, đây là tình trạnhkhôngthể tránh khỏi.

Cao DươngChâm chước) Thiếu giađãtừng du học ở Mỹ.

Nguyễn Đồng Đồngnhỏgiọng trình bày: “Là thế này, cómộtvị Chung tiên sinh là khách quen của cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày đềusẽmang theo c·h·ó cưng củaanhấy đến khu giải khát của chúng tôi ngồi đọc sách,mộtgiờ trướcanhấy bị nhà xuất bản gọiđi,anhấy có nhờ tôi trông giúp chú c·h·ó, nhưngkhôngngờ là, mới vừa rồi trụ sở chính gửi đến thông báo, bảo chúng tôi đóng cửađiđến trụ sở chính tham gia đại hội công ty.” Dừngmộtchút,côấy có chút ngượng ngùng cuối đầu, “Tôi thấy chỗ của Mộ tiểu thư có khu vực chuyên dùng cho khách hàng mang theo thú cưng, cho nên muốn hỏi…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Sushi