Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Mì sợi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Mì sợi


Mặc kệ!

Nghĩ muốn c·h·ế·t à.

Phần lớn thời gian,anhđều mang theo cún cưng ngồi ở khu vực riêng, chỉ lo chuyên chú viết bản thảo, nhưng khi quán hơi vắng khách,anhsẽngượng ngùng ngồi ở quầy bar, hỏi Mộ Cẩm Camộtít vấn đề - món khoai lang chanh lần trướcđãmang đến linh cảm choanh,anhtính toán sau khi hoàn thành bản thảo lần này,anhsẽbắt đầu viếtmộttiểu thuyết về mỹ thực, nếu có thể,anhmuốn lấy Mộ Cẩm Ca làm hình mẫu cho nhân vật trong truyện.

Hầu Ngạn Lâm ý vị thâm trườngnói: "côấy là bà chủ."

Chung Miện nghe tiếng cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy mặt nó,nhẹnhàng cười: “mộtcon mèo Garfieldthậtđángyêu, màyđangchào tao sao?”

Mộ Cẩm Ca ôm nó vào phòng nghỉ, sau đó lấy di động ra gọi cho Hầu Ngạn Lâm, sau đó lại mở loa ngoài, đặt trước mặt Rượu trắng, sau đó xoay người ra ngoài đem cửa đóng lại.

Rượu trắng: QAQ Tĩnh ca ca saocôlại muốnmộtcon c·h·ó!

- mặt khác, Mộ Cẩm Cađãhoàn toàn xemnhẹviệc Rượu trắng kỳthậtchỉ làmộthệ thống màkhôngphảimộtcon mèothật.

"Nếuanhcònkhôngtrở lại, Tĩnh ca ca liền cómộtcon c·h·ó khác." Rượu trắng lạnh lùngnói, "Đến lúc đóanhcó muốn khóc cũngkhôngcó chỗ mà khóc!"

Chương 46: Mì sợi

"Meo." Đại ma đầu, là ta.

Nhưng mà nókhôngchỉ có miệngnhỏ, mặt còn dẹt, căn bản làkhôngcắn được, saumộthồi tim tòi, liền lấy đầu đánh vào trái banh.

Giống như bị phản ứng của nó dọa sợ, Asimov Tchaikovsky hoảng sợmộtchút, từng bước lui về phía sau, sau đó vô tình giơ chân trước lên, lấy chiến thuật “lấy thịt đè người” làm ưu thế,mộtchưởng của chú c·h·ó to gấp ba bốn lần con mèo Garfield giáng xuống.

"......" Rượu trắng cảm thấy thực mệt mõi, vì sao mỗi lần nó nảy sinh ý ác độc, người khác đều cảm thấy nóđangbán manh?

Hầu Ngạn Lâm: "......"

Chung Miện ngước đầu lên, mắt kính trượt xuống sống mũi, thoạt nhìn có điểm buồn cười: "Mộ tiểu thư,thậtsựrất cảm ơncô!"

Nhưng nó cảm thấy rất được, nên ngước cằm lên để tăng thêm vẻ quý phái thanh lịch.

“Meo?” Rượu trắng ngửi được hơi thở là dấu hiệu của kẻ thù, híp mắt quay đầu lại, muốn tạo dáng uy phong lẫm lẫm với con c·h·ó ngốcđangcười ngây ngô kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chung Miện và chú c·h·ó Samoyed của mình trợn tròn mắt nhìnmộtmèomộtngười giống như bước ra từ phim điện ảnh.

Hôm sau, Chung Miện như thường lệ mang theo sách và máy tính xách tay, dẫn theo con Samoyed ngoan ngoãn, đến Kỳ Ngộ Phường vừa uống trà chiều vừa sửa bản thảo.

"A, còn vài ngày nữa, cònkhôngcó quyết định."

anh! Đừng nhìn, chính làanh! Cách xa Tĩnh ca ca của ta ra! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Cakhôngcó nhìn nó, tập trung làm những việc trong tay: "Sao?"

Dường như Asimov Tchaikovsky cảm thấy trò này rất thú vị, lại hưng phấn trở về, lại vui vẻ chạy đến, cúi đầu l**m l**m cái đầu tròn tròn của nó.

Nội tâm Rượu trắng hỏng mất rồi, nó xoay người quơ móng vuốt,khôngchút do dự đích hướng phía sau chú c·h·ó Samoyed mà đánh tới!

Mắtanhhướng về phía trước, sải bước dàiđiđến quầy, sau đóđichậm lại, thuận tay ôm con mèo Garfieldđangnằmtrênquầy ôm vào ngực.

Rượu trắng: "......"

Mộ Cẩm Carõràng đáp ứng: "Có thể."

- bởi vìkhôngcó mũi, mặt lại dẹt, Rượu trắng phải ngửa đầu mới có thể giữ kínhkhôngbị rớt.

Thấy nó nằm im, Asimov Tchaikovsky nằm xuống dùng miệng l**m l**m nó, sau đó ngước đầu, nhìn về phía Chung Miện, sau khi nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân, liền chạy đến cọ cọ vào đùi làm nũng với chủ nhân.

Vì thế nó xốc lại tinh thần, chạy đến bên chân Mộ Cẩm Ca, ngọt ngào kêu: “Tĩnh ca ca!”

Lúc này, nó nghe Chung Miện hỏi Mộ Cẩm Ca: "Mộ tiểu thư, sang năm mớicôcó đóng cửa tiệm về nhàkhông?"

Asimov Tchaikovsky ngây ngô cười nhìn Rượu trắng, đôi mắtnhỏlóe ra tia sáng chờ mong và vui sướng.

"......"

Chung Miện nghekhônghiểu nó muốnnóigì, nhưng Mộ Cẩm Ca có thể nghe hiểu,cônhướng mày, cảnh cáo nómộttiếng: "Rượu trắng."

Nửa khuôn mặt bị che lại bởimộtcặp kính râm to bản, nhưng phần mặt lộ ra cũng đủ để người ta biết đây làmộtngười đẹp trai, tóc củaanhbị gió thổi có chút rối, nhưng cũngkhôngphá hủy hình tượng, ngược lại càng tăng thêm vẻ gợi cảm, như là stylist cố tình tạo hình như thế.

Rượu trắngthậtmuốn đemanhđigặp bác sĩ nhãn khoa mà.

Rượu trắngđangcân nhắc làm sao có thể làm chuyện xấu màkhôngbị Tĩnh ca ca pháthiện,thìmộtbóng to đổ xuống, bao trùm cả người nó.

"không, là bản thân ta muốn biết"

Chung Miện hiểu ý, từ trong túi lấy ramộttrái banh quần vợt tuy cũ nhưng sạchsẽ: "Mày muốn cái này sao?"

l**m l**m l**m, mi nghĩ ta là kem sao?! (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mặt Rượu trắng đầy thống khổ: "Tĩnh ca ca...... Cứu ta!"

Từng cơn gió lạnh thừa dịp cửa mở mà thổi vào, phả lên mặtanh, khiếnanhkhôngthểkhôngngước đầu nhìn về phía cửa -

"Như vậy…" Chung Miện cúi đầu xoa xoa tay, hiển nhiên chuyệnanhmuốnnóikhôngdễ dàngnóira miệng, nhưnganhvẫnnói: “Kỳthậtlà thế này, tôiđãhai nămkhôngvề thăm người nhà, nhưng năm nay có chuyện quan trọng, cho nên sắp tới tôi phải trở về, nhưng Asimov Tchaikovsky… Tôikhôngthể mang nó theo, mà tôi lạikhôngcó bạn bè nào ở thành phố B, Nguyễn tiểu thư và biên tập của tôi cũngsẽvề nhà sau năm mới, cho nên tôi muốn hỏi… Mộ tiểu thư,côcó thể giúp tôi chăm sóc Asimov Tchaikovsky vào cuối tuầnkhông? A, tôisẽchi trả các chi phí đầy đủ! Chỉ cần Mộ tiểu thư mở miệng! Chỉ cầnkhôngvượt qua khả năng của tôi, tôi nhất định đáp ứng!”

Hầu Ngạn Lâm ôm Rượu trắng,mộtlớnmộtnhỏđeo kính râm cứ như vậy ngồi xuống đối diện Chung Miện.

anhVũđangtrênđường mang thức ăn cho khách thấy vậy rất ngạc nhiênnói: “Đềunóichó mèo là kẻ thù của nhau, nhưng tôi thấy bọn chúngđangchơi rất vui vẻ mà!”

Chung Miện sửng sốt: "Chủ quánkhôngphải là Mộ tiểu thư sao?"

"...... Thích bị ngược."

"......"

Chung Miện nhìn về phía Mộ Cẩm Ca, hỏi: "Mèo này là Mộ tiểu thư nuôi sao?"

khôngchờ Chung Miện mở miệng hỏi, Hầu Ngạn Lâm tiện tay tháo kính xuống, khoe khuôn mặt mình ở góc đẹp nhất, cườinhẹ, mở miệngnóitrước: "Chàoanh, tôi là ông chủ nhà hàng, Hầu Ngạn Lâm."

Mộ Cẩm Canói: "không, tôisẽluôn ở cửa tiệm."

MthìM! Thú cưng cònkhônglàm đượcthìcòn muốn hình tượng làm gì!

Vui vẻ?!

Cho nên khi nghe nó kêu cứu, Mộ Cẩm Ca cũng giống như lúc mới tiến vào Capriccio,khôngquá nhiệt tình tiếp xúc thân thể, chỉ cổ vũnói: “Rượu trắng, A… Tuyết làmộtngười bạnkhôngtồi, hãy quý trọng nha.”

Rượu trắng liếc mắt nhìn nómộtcái: "C·h·ó ngốc, mi muốn chơi banh sao?"

Khi mở miệngmộtlần nữa,anhđãthu lại ý cười, giọngnóitràn đầy nghiêm túc: "Màynóirõràngmộtchút."

Mãi cho đến khi Chung Miện và Asimov Tchaikovsky rời khỏi quán, Rượu trắng mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

Đối phương trầm mặc hai giây, sau đó liền cười vang, nhưng giọngnóithìlạnh như tháng Ba tuyđãvào hè nhưng vẫn mang cái lạnh của mùa xuân.anhnói: "A, là mày sao mèo ngốc."

“Xem ra Asimov Tchaikovsky thực thích mèo con của các vị.”nóixong,trênmặt Chung Miện nổi lên thần sắc áy náy, “Bởi vì tôi rất ít khi tham dự các hoạt động xã giao, khiến cho Asimov Tchaikovsky từnhỏđến giờ cũngkhôngcó cơ hội chơi với các chú c·h·ó khác…thậttốt, Asimov Tchaikovsky, màyđãcó bạn mới rồi.”

Ấn tượng của Mộ Cẩm Ca đối vớianhtakhôngxấu, khi nhìn thấyanhta luôn có cảm tưởngđangnhìnmộtcon thỏ trắng gầy yếu, cho nênsẽgiải đáp ngắn gọn những câu hỏi về chuyện nấu ăn.

"Có ý tứ gì?"

- conyêuquái lông trắng này, vậy mà muốn ở Kỳ Ngộ Phườngmộttuần?!

Asimov cúi đầu ngậm banh vào miệng, sau đó lại cúi người, đem banh đặt trước mặt Rượu trắng, cái đuôi phía sau nó vẫy vẫy đầy chờ mong.

Asimov Tchaikovsky cúi đầu đem banh ngậm vào miệng, hé ra khuôn mặt tươi cười nhìn rất đángyêu.

Ta-- cùng-- ngươi-- đánh--!

Rượu trắng: "......"

anhVũ đứng xem nãy giờ, cườinói: “A,thìra là nó muốn đem banh tặng cho Rượu trắng để cùng chơi ah.”

Ăn đếnmộtnửa, cửa nhà hàng bị người kéo mạnh mở ra!

Bản Đại vương làm sao cùng với con c·h·ó lông trắng này chơi đến vui vẻ hả! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Ca hỏi: "khôngphải mày hay oán tráchanhấy khi dễ mày sao?"

Mộ Cẩm Ca nhìnanh, chậm rãinói: "Tôi đồng ý vớianh, là vì tôi cũng thích A Tuyết, có thể giúpanhchăm sóc nó tôi cũngkhôngmệt mỏi gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấy từ ngoài cửađivào làmộtthanh niên cao lớn, khoảng 1.85m, mặcmộtmộttây trang màu xám, bên ngoài còn khoácmộtáo măng tô rộng, bả vai rộng, hai chân thon dài, khiđigấu áo lay động, khí thế mười phần, giống nhưmộtminh tinh quốc tế.

Đại địch trước mắt, cho nên nhiệm vụ cấp bách là phải kiếm đồng minh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của mình, cho nên Rượu trắng cũngkhôngthèm so đo vớianh, trực tiếp hỏi: "Bao giờanhvề?"

*

Lâm muội muội: QAQ Tĩnh ca ca saocôlại muốnmộtcon c·h·ó!

Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói: "anhđem thức ăn và vật dụng hằng ngày của nó tới là được,khôngcần trả phí cho tôi."

"......" Rượu trắng cơ hồ có thể tưởng tượng đến, nếu vừa mới rồi nó trả lời là đúng, khẳng định đối phươngsẽchạy về trong hôm nay.

Sau đó nó phảinóithêm nhiều câu, mới có thể thuyết phục đối phương.

Nó hạ giọng nghiêm túcnói: "Ta đề nghị tốt nhấtanhnên trở về sớmmộtchút."

Kể từ hôm đó, Chung Miện và chú c·h·ó Samoyed của mình đều trở thành khách quen của nhà hàng.

Rượu trắng chạy nhanh về phía trước, hung hăng hướng Chung Miện kêumộttiếng: “Meo!”

Mộ Cẩm Ca lên tiếng: "Vâng."

Asimov Tchaikovsky liền chụp lấy trái banh, thè lưỡi nhìn Rượu trắng, giống nhưđangchờ nóđitới.

Tác giả có chuyện muốnnói: Lâm muội muội cùng Rượu trắng hai bên hợp tác, vỗ tay vỗ tay

Nghe xong những lời Chung Miệnnói, Mộ Cẩm Ca mới ý thức được bản thân mình cũngkhôngquan tâm đến phương diện bạn bè của Rượu trắng – tuy nóđãbị thiến,khôngthể quen với những con mèo mẹ khác, nhưng những động vậtnhỏkhácthìsao?hiệntạicôcũng có bạn bè, nên Rượu trắng cũng nên có bạn bè mới đúng.

Rượu trắng: "......"

"Cái kia......" Rượu trắng l**m l**m cái mũi, "Có thể gọi điện cho Đại ma đầukhông? Ta...... Sau khianhtađirồi, ta có chút nhớanhta, nghĩ muốn cùnganhta gọi điện thoạimộtchút."

mộtlần nữa bị Asimov Tchaikovsky kéo kéo, Rượu trắng sợ nó lại l**m mình nữa, nên miễn cưỡng đứng lên, nhìn nhìn trái banh còn lớn muốn lớn hơn cái đầu mình,thậtsựmuốnđilên cắnmộtcái.

Nhưng mà khi Rượu trắngđitới, còn chưa kịp đụng vào trái banh, chú c·h·ó kia liền l**m nómộtcái.

Bằngkhôngsau này về già chỉ cómộtmình,thậtsựrất là đáng thương.

- nhưng mà chuyện thuần khiết đếnkhôngthể thuần khiết hơn nữa, ở trong mắt của mèo con,đãthay hình đổi dạng.

Trước khi cửa đóng lại, Rượu trắng có thể nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của Tĩnh ca ca.

Rượu trắng trầm trọngnói: "Ta pháthiện...... Bản thân là M."

Nhưng mà khi nó vừa quay cái đầu mũm mĩm của mình qua, Asimov Tchaikovsky cúi đầu xuống, ngửi ngửi người nó, sau đó lộ ra nụ cười tươi, thè lưỡi ra l**m khắp người nó.

"Nhưng mà..."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Hầu Ngạn Lâm, giọngnóiđãthu bớt vài phần kinh ngạc vui mừng: “Sư phụ,côlại chủ động gọi cho tôi, nhớ tôi sao?”

Rượu trắng gật đầu như giã tỏi: "Có à có à."

Hầu Ngạn Lâmkhôngchút để ý hỏi: "Vì sao? Mày nhớ tao sao?"

Sau đóanhlấy ramộtcái kiếngnhỏđể trong túi tiền, vừa vặn đeo lên mặt mèo con.

Mà sau khi Mộ Cẩm Ca vừa đóng cửa, đầu dây bên kia liền thông.

-- chuyện nàykhôngthể được!

Tại sao giọng điệucôấy như người chađanggiáo huấn con mình nên kết thêm nhiều bạn trong trường vậy?!

"hiệntại tôi tuyên bố, kế hoạch củaanhchính thức phá sản."

"Là Cẩm Ca kêu mày hỏi sao?"

Dĩ nhiên, trước mắtanhcũng chỉnóiý đầu, cũngkhôngnóira câu cuối cùng, vìanhkhôngtự tin, nếu chuyệnhiệntại làmkhôngxong,sẽảnh hưởng đến những kế hoạch sau đó, nếu thông báo cho người ta biết trước, nhưng lỡ nửa đườngkhônglàm được hoặc hủy bỏthìrất khó ănnóivới người ta.

Rượu trắng giống như người hầu phụ họa kêu lênmộttiếng: "Meo!"

Mộ Cẩm Ca cúi đầu liếc mắt nhìn nómộtcái: "Quan hệ của mày vàanhấy tốt lắm sao?"

Tĩnh ca ca:???

"Nghenóianhmuốn nhờ Cẩm Ca chăm sóc c·h·ó cưng củaanhtrongmộttuần?" Hầu Ngạn Lâm nhếch môi cười, đem kính cầm trong tay, hàng mi đen dày rũ xuống, phủ bóng nhợt nhạttrêngương mặt trắng củaanh.

"......" Tại sao lại có cảm giác như xã hội đenđiđòi nợ vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Mì sợi