Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 257
“Tiến vào đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì Kỳ Kỳ c·h·ế·t cóng nên mười mấy năm nay, cô bé từ ngày đến đêm đều bị lạnh lẽo xâm nhập, nhìn từ khía cạnh này thì xác thực là giải thoát.
“Thành phố Hải.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Châu Thiện rút một xấp giấy đỏ ra khỏi ba lô, báo địa chỉ nhà mình:
“Em sắp tan thành mây khói, chị gái.”
Châu Thiện dùng pháp lực dò xét toàn thân Kỳ Kỳ, cực kỳ nghi hoặc khó hiểu:
Khi Châu Thiện chui vào xe, tài xế không kiềm được nhìn trái nhìn phải, còn vuốt cánh tay:
Kỳ Kỳ cười nói:
Dường như đối với Kỳ Kỳ thì hồn phi phách tán không phải cái c·h·ế·t mà là giải thoát.
Chương 257
Châu Thiện lao nhanh về phòng thêu, Kỳ Kỳ không dám vào theo.
“Mấy ngày nay bé mang cậu ta đi đâu?”
Anh trai từ đâu ra? Châu Thiện càng hoang mang.
“Bé hãy theo chị, theo kịp!”
“Em đã c·h·ế·t một lần, bây giờ không thấy lạnh nữa, rất thoải mái.”
Châu Thiện hoảng hốt: “Sao có thể như vậy? Rốt cuộc bé giao dịch với ai?”
Châu Thiện lao ra ngoài bệnh viện, chặn lại một chiếc xe taxi, chạy nhanh về nhà.
“Lái nhanh lên!”
Châu Thiện ngẫm nghĩ, tháo xuống gương tròn dán bùa treo trên khung cửa:
“Tiểu quỷ, tu vi của bé chỉ bình thường thôi mà sao tối hôm đó qua mắt được chị, rút đi hồn sống của cậu ta? Mấy ngày nay chị không điều tra được dấu vết nào.”
Châu Thiện đột nhiên cảm thấy mắt hơi cay, cô quay đầu đi, trầm giọng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Quảng Nam Tinh nói cho Kỳ Kỳ nghe, hai đứa trẻ ngây thơ ngoéo tay giao hẹn, về sau mùa đông sẽ cùng nhau đi thành phố Hải.
“Sao lạnh quá vậy?”
Thoạt trông Kỳ Kỳ trông vẫn rất vui vẻ:
Châu Thiện đột nhiên hạ quyết tâm:
“Tuân lệnh!”
“Thành phố Hải?” Châu Thiện bỗng vụt quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Kỳ Kỳ, cô nhìn chăm chú khiến một số mảnh nhỏ ký ức chui vào đầu mình.
Tuy tạm giữ sinh hồn của Quảng Niệm Tề nhưng Kỳ Kỳ không làm gì, một quỷ một hồn chạy đến thành phố Hải chơi một vòng, ngắm cây dừa biển cả, bờ cát nắng vàng.
Tài xế rất quen thuộc thủ đô, nhìn thấy tiền thì vui vẻ nói:
“Bé?”
Nếu nói chấp niệm của Kỳ Kỳ là Quảng Niệm Tề trước khi c·h·ế·t nói câu ‘không bao giờ chơi với cậu nữa’ và ước mong đi thành phố Hải, sau khi thỏa mãn tâm nguyện thì cô bé nên đi đầu thai chuyển thế. Nhưng bây giờ hồn phách của cô bé chẳng những không có mở ra âm lộ, ngược lại có dấu hiệu hồn phi phách tán. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Một anh trai dạy cho em làm như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Kỳ ngủ đông mười mấy năm, chỉ mong mỏi một điều này. Khi đó cha mẹ của Kỳ Kỳ muốn mang cha mẹ của Quảng Niệm Tề đi, cô bé từ nhỏ ngoan ngoãn, cộng thêm có oán khí trong người tự nhiên sẽ không phản đối, kết quả Quảng Niệm Tề liều mạng van xin cô bé, Kỳ Kỳ vừa tức vừa hận cuối cùng thay đổi chủ ý.
Kỳ Kỳ khó hiểu nói với Châu Thiện:
Kỳ Kỳ dùng khuỷu tay kẹp chặt con quay gỗ, hai tay vẽ vòng tròn:
Tài xế giẫm chân ga, xe taxi giống như mũi tên rời dây cung lao vút ra ngoài.
Châu Thiện vươn tay muốn sờ nhưng không thể chạm vào:
Mùa đông năm ấy, người phụ nữ câm và nhà họ Quảng không trả nổi tiền máy sưởi, toàn dựa vào đốt than sưởi ấm, nhiệt độ trong nhà không khác với mùa đông bên ngoài. Quảng Niệm Tề, hoặc nên nói là Quảng Nam Tinh lúc ấy ở trong nhà lạnh đến mức giậm chân, Quảng Đại Tráng dỗ dành bảo sau này mùa đông sẽ dẫn cậu ta đi thành phố Hải, nơi đó bốn mùa như xuân, không có tuyết rơi, vĩnh viễn sẽ không lạnh.
Châu Thiện hét lớn dọa Kỳ Kỳ, cô bé rùng mình, sau đó tội nghiệp theo sau lưng cô, nhưng cách không xa không gần, không dám gần sát Châu Thiện.
“To thế này, Tiểu Tinh thích con quay đó, em cũng thích.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.