Nước Hoa - Linh Nhiên
Linh Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Nhánh của Tang Hoài
Tôi giật bắn người, mở bừng mắt, tay luống cuống đến mức suýt làm rơi điện thoại. Tôi vội vàng nhấn nút giảm âm lượng, đồng thời căng thẳng liếc nhìn tài xế.
“Thầy vừa… đi chợ về à?”
“Cứ tự nhiên.”
Khụ khụ… Những người mê kịch truyền thanh otome đều hiểu rõ điều này.
Giọng của anh ấy biến hóa đa dạng, truyền đạt sâu sắc và cảm xúc tinh tế, chỉ tiếc là tần suất ra sản phẩm rất thấp.
?!
C·h·ế·t tiệt!
–
Giọng ca dịu dàng hòa cùng với nhạc nền êm ái, nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng bất an của tôi.
“Tôi đã thê thảm đến mức này rồi, nghe thứ mình thích một chút cũng không quá đáng chứ.” Tôi lẩm bẩm tự nhủ.
Điểm đến là một nơi tôi chọn ngẫu nhiên, tôi chưa từng đến, cách đây khá xa.
Nhìn lại màn hình, tôi phát hiện chế độ phát ngẫu nhiên đã chuyển sang bộ sưu tập cảnh hôn và cảnh nóng của Hoài Sơ.
7
Diện tích khá lớn, phóng tầm mắt không thấy điểm cuối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, một tin nhắn Wechat nhảy ra:
“Em chỉ cần trả lời “đồng ý” hoặc “không đồng ý”, đâu có khó.” Anh nói chậm rãi.
Cả đường đi, tai tôi nóng bừng, khóe miệng suýt thì kéo đến tận mang tai, đến mức tài xế gọi mấy lần tôi cũng không nghe thấy.
“Vậy à? Đưa WeChat tôi xem chút được không?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Edit: Min
Vậy nên cuối cùng tôi chọn cách làm rùa rụt cổ, trước khi cậu đến thì tôi đã vội rời khỏi căn hộ, xách túi nhảy lên xe đặt qua ứng dụng.
“Được ạ.”
Tôi bước đi vô định trong công viên, điện thoại cứ rung không ngừng.
“Vâng.”
Gương mặt bình tĩnh của anh giống như bầu trời yên lặng trước cơn bão.
Tôi vừa định trả lời thì một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.
Hết chương 03! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi không muốn điều đó xảy ra.
“Đây không phải trường học, không cần dùng kính ngữ.” Tang Hoài nói với giọng điềm nhiên.
Tôi vội uống vài ngụm Coca để che đi vẻ nóng bừng trên mặt.
Tôi vội vã xuống xe nhìn quanh một lượt, phát hiện mình đang ở một nơi trông như công viên.
“Không…”
Tôi ngồi ngay ngắn trên sofa nhìn anh đặt túi đồ vào tủ lạnh, sau đó anh quay lại hỏi: “Em muốn uống gì? Nước cam hay Coca?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi tôi nhắm mắt gần như sắp ngủ quên thì một tiếng th* d*c khàn khàn vang lên từ tai nghe.
“Cô gái, cô gái! Đến nơi rồi.”
“Em… Em không nhìn thấy tin nhắn của anh.” Rõ ràng có rất nhiều cách để trả lời nhưng tôi lại chọn cách nói dối ngu ngốc nhất.
Tôi vội vàng nhận lấy, cảm thấy hơi lúng túng: “Cảm ơn thầy ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quý Sơ?”
Tôi gần như có thể hình dung ra vẻ mặt vừa tức giận vừa bất lực của Chu Độ, trái tim tôi chợt mềm đi.
Giọng của Hoài Sơ rất trong trẻo nhưng khi anh ấy hạ thấp giọng, thêm chút âm thở thì lại mang đến cảm giác vô cùng gợi cảm.
Tôi thấy Tang Hoài mặc áo trắng, quần đen giản dị và đeo kính gọng bạc mảnh. Trang phục đời thường này hoàn toàn khác với hình ảnh anh trên lớp. Trên tay anh còn cầm một túi đồ ăn, càng làm anh trông gần gũi hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời từ chối của tôi bị chặn lại, vậy là tôi cứ mơ màng đi theo Tang Hoài về căn hộ của anh ở ngay gần công viên.
“À, Coca đi ạ.” Tôi đáp nhẹ.
Má tôi bắt đầu đỏ bừng.
“Đúng lúc có thể bàn về chuyện chịu trách nhiệm.”
Chương 03: Nhánh của Tang Hoài
Tôi vô thức cắn nhẹ môi dưới: “Nhưng điều này quá đột ngột, rõ ràng là em và anh chưa từng gặp mặt mà?”
“Vậy… Em nên gọi là gì ạ? Tang… Hoài?”
Một bàn tay bất ngờ nâng cằm tôi lên, khiến tôi phải đối diện với ánh mắt anh giống hệt tư thế anh từng làm khi nhặt bút.
Có vẻ anh khá hài lòng với cách gọi này, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng như chứa một chút ấm áp.
May là tài xế không nhận ra điều gì bất thường.
Câu nói tiếp theo của Tang Hoài khiến tôi sững người.
Tôi quay đầu lại theo tiếng gọi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thầy Tang?”
Tang Hoài cụp mắt xuống: “Tôi không thích bị lừa, Sơ Sơ.”
6
Thầy Tang chính là Hoài Sơ?
Tôi thở dài đeo tai nghe Bluetooth, bật bài hát yêu thích mỗi khi tâm trạng bức bối là “Hành động sáng suốt” phiên bản cover của Hoài Sơ.
“Ừm. Cùng đi không?”
Chương 3: Nhánh của Tang Hoài
Hoài Sơ là một diễn viên lồng tiếng mà tôi cực kỳ yêu thích, cao thủ lồng tiếng cho các bộ kịch truyền thanh otome.
Anh cầm một lon Coca ngồi xuống bên cạnh tôi, mở nắp và đưa cho tôi.
“Uống lạnh được không?” Anh ngước lên nhìn tôi.
C·h·ó: [Nhớ chú ý an toàn.]
C·h·ó: [Tôi có thể đợi cậu bình tĩnh, nhưng đừng chạy lung tung đấy.]
“Hoài Sơ.”
Tôi mở to mắt: “Ý anh là sao?”
Tôi phải thừa nhận rằng khi Tang Hoài mỉm cười rất quyến rũ, đến mức làm tim tôi lỡ một nhịp.
Anh vắt chéo đôi chân dài, giọng nói bình thản: “Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tôi thật sự không muốn gặp Chu Độ, nếu cậu nói ra điều gì vượt quá giới hạn, có lẽ tôi sẽ mất đi một người bạn thân đồng hành lâu dài.
“Ừm.”
Beta: Maria
Chu Độ phát hiện tôi bỏ đi đã gọi cho tôi ba cuộc điện thoại nhưng tôi đều không bắt máy, chờ cậu tự tắt.
“À, hóa ra em vẫn chưa nhận ra tôi.” Ngón tay anh khẽ vuốt môi tôi.
“Hả? À à, cảm ơn anh!”
“Xin lỗi… Em không biết phải trả lời thế nào.” Tôi cúi đầu không dám nhìn anh.
“Em….” Ánh mắt tôi lảng tránh, tay không biết nên làm gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.