Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thời Hòe Tự
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Yêu Bản Thân Hơn (1)
“Hu hu, anh nói dối, mẹ sẽ không bỏ rơi Tiểu Cảnh! Anh trai hư, em không chơi với anh nữa!”
Cố Nam Sóc rửa sạch bùn đất trên người con ếch xanh đồ chơi, lau khô đưa cho cậu bé. Cố Minh Cảnh nhìn một lúc lâu, vài lần muốn cầm lấy, nhưng cuối cùng sau khi liếc mắt nhìn Cố Minh Huy một cái, lại lắc đầu.
“Chú Ba đừng lừa cháu! Cháu biết, cháu biết hết rồi! Hôm chú bắt bà ấy quay về, mọi người nói chuyện trong nhà chính, cháu và Minh Hiên trốn bên ngoài đã nghe thấy hết!”
Trò khôi hài hạ màn, tiệc rượu cũng tan cuộc.
Trẻ con chính là như vậy, tuy rằng Cố Nam Vọng rất yêu bọn trẻ, nhưng cả năm đều xa nhà, gặp mặt nhau quá ít. Tình yêu Lâm Thục Tuệ dành cho bọn trẻ còn lâu mới bằng Cố Nam Vọng, nhưng chị ta ngày ngày ở nhà, sớm chiều ở bên bọn trẻ, tất nhiên bọn trẻ càng thân với chị ta, đặc biệt là trẻ con còn mang thiên tính thân cận với mẹ ruột.
Cậu bé liếc mắt nhìn trộm Cố Minh Huy một cái, thấy anh trai trợn mắt trừng mình, đầu lập tức cúi thấp xuống, môi mím lại không nói nữa. Tuy rằng cậu bé còn nhỏ, nhưng thật ra mấy ngày nay cũng đã nghe nói không ít lời đàm tiếu trong thôn. Hơn nữa vừa rồi anh trai và chú Ba nói như vậy, dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ mẹ sẽ không quay về nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Minh Huy đẩy Cố Minh Hiên tới, Cố Minh Hiên cúi đầu cắn môi, không nói một lời!
Thấy Cố Minh Cảnh lại mím môi muốn khóc, Cố Nam Sóc vội hỏi: “Chẩng lẽ Tiểu Cảnh không thích chú Ba với cô Út sao?”
Lúc đó Cố Minh Cảnh đang gào khóc, Cố Minh Huy tức giận giằng lấy món đồ chơi ếch xanh chạy bằng dây cót trong tay em trai mình: “Anh đã nói với em rồi! Bà ấy đã bỏ nhà đi, bà ấy không cần chúng ta nữa, em còn cầm đồ của bà ấy làm gì?”
Cố Nam Sóc mím chặt môi, giấy cam đoan là do hắn đưa ra, nhất thời hắn cũng không biết phải giải thích thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Nam Sóc thu dọn cơm thừa canh cặn, mới phát hiện Cố Nam Huyền và ba đứa trẻ vẫn chưa về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Nam Sóc lập tức đau lòng, lời đã đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Vốn dĩ anh định mắng cậu bé hai câu, nhưng khi nhìn qua mới phát hiện hai mắt Cố Minh Huy đã đỏ bừng lên rồi, hốc mắt chứa đầy hơi nước, hung hăng cắn môi, quật cường không cho bản thân được khóc!
Cố Minh Huy thấy thế, đẩy cậu bé ra: “Không được nhặt! Vứt hết đồ của bà ấy đi!”
Nghĩ đến điều này, mũi cậu bé lại chua xót.
“Em không nghe! Em cứ nhắc tới đấy! Em muốn mẹ! Em muốn mẹ!” Cố Minh Cảnh kêu gào, khom lưng muốn nhặt con ếch đồ chơi lên.
Cố Nam Sóc chưa từng nuôi trẻ con, không biết nên xử lý thế nào, nhưng trong lòng hắn cảm thấy không thể để đám trẻ mang theo hận ý với mẹ ruột mình, bởi vậy muốn nói dễ nghe chút, kết quả chưa đợi hắn nói xong, Minh Huy đã trách móc.
“Đương nhiên rồi!”
“Có thật không?”
Cố Nam Sóc đứng dậy ra ngoài, cuối cùng tìm được người trong đám rừng liễu đầu thôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 15: Yêu Bản Thân Hơn (1)
Cố Nam Sóc trực tiếp nhét con ếch xanh vào lòng cậu bé: “Thứ này mẹ mua cho Tiểu Cảnh, thì chính là của Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh có thể giữ lại nó.”
Cố Nam Sóc vội vàng bước đến, kéo cậu bé dậy, khẽ nhíu mày: “Minh Huy!”
Cố Nam Sóc sửng sốt, vì lo lắng cho bọn trẻ nên hôm đó hắn đã cố ý dỗ bọn trẻ ra ngoài, không ngờ trẻ con mẫn cảm đã nhận ra được điểm khác thường, quay về nhà nghe lén.
“Vậy thì vì sao Tiểu Cảnh không muốn ở cùng chú Ba với cô Út?”
Cố Minh Huy thấy thế càng tức giận hơn, hung hăng dậm chân mắng: “Bà ấy đã không cần chúng ta rồi, chúng ta cũng không cần bà ấy! Sau này không cho hai đứa nhắc tới bà ấy nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Minh Cảnh lập tức bị lừa dối: “Không phải cháu không muốn! Nhưng mẹ…”
“Anh không thèm nói dối! Bà ấy thật sự đi rồi, không cần chúng ta nữa! Không tin, em hỏi anh Hai xem!”
Cố Minh Huy không nhịn được nữa, khóc thành tiếng: “Cháu nghe thấy, bà ấy không chỉ bỏ trốn, còn cầm theo tất cả tiền trong nhà. Bà ấy còn ký tên, sau này không còn quan hệ gì với chúng cháu.”
“Không phải! Cháu thích chú Ba với cô Út!”
Cố Minh Cảnh còn nhỏ tuổi, bị đẩy mạnh ngã dập mông xuống đất.
Đưa ba anh em về nhà xong, Cố Nam Huyền múc nước ấm tới, Cố Nam Sóc lau mặt giúp ba đứa. Cố Minh Cảnh vùi đầu vào lòng Cố Nam Sóc, vẫn hít hít mũi.
Trẻ con buồn cũng nhanh mà vui cũng nhanh, nghe thấy lời này, Cố Minh Cảnh ôm lấy món đồ chơi của mình, lại nở nụ cười.
Sau khi dỗ xong Cố Minh Cảnh, Cố Nam Sóc kéo Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên tới gần mình: “Hai đứa còn nhỏ, vẫn chưa thể lý giải được rất nhiều quyết định của người lớn, không phải mẹ không yêu các cháu, chỉ là bà ấy…”
Trẻ con bốn tuổi dễ dỗ, tám tuổi và mười một tuổi thì không dễ như vậy.
Cố Nam Huyền ở bên cạnh luống cuống tay chân, vừa dỗ người này vừa dỗ người kia, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.
Cố Nam Sóc cố gắng để giọng mình trở nên hiền hòa, nói: “Mẹ cháu về nhà bà ấy rồi, sau này Tiểu Cảnh sống cùng chú Ba và cô Út có được không?”
“Chú Ba, mẹ cháu đi đâu rồi? Bà ấy thật sự không cần Tiểu Cảnh nữa à? Có phải vì Tiểu Cảnh không ngoan hay không? Chú Ba, sau này Tiểu Cảnh sẽ ngoan, chú bảo Mẹ quay về có được không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.