Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Lấy mạng mà nấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Lấy mạng mà nấu


“Vãn Vãn, cháu không sao chứ?” Giọng Khâu Chiêu dịu đi, là người đầu tiên lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

La Vô khẽ hắng giọng, không nói gì thêm. Ông quay đầu nhìn Khâu Chiêu, thấy bà chẳng có ý định mở miệng, ông liền hiểu hôm nay chuyện xem mặt chắc là hỏng bét rồi.

Tang Vãn nghịch tờ khăn giấy trên tay, chớp chớp mắt: “Dạ?”

“Không có gì, chỉ nói hôm nay canh nấu ngon quá, mọi người uống một bát đi.” La Vô vội vàng lảng sang chuyện khác.

Lời vừa dứt, một đôi giày lười thủ công cao cấp đập vào mắt, Tang Vãn không dám ngẩng đầu.

Không khí trong phòng ăn trở nên ngột ngạt. Kiều Yến biết rõ Thương D·ụ·c Hoành chẳng có chút hứng thú nào với mình, dứt khoát chẳng buồn giữ gìn hình tượng, cúi đầu nghịch điện thoại.

Thương D·ụ·c Hoành kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa giữa những ngón tay, nghiêng đầu rít một hơi thật sâu: “Trong kia ngột ngạt.”

Chương 10: Lấy mạng mà nấu

Thương D·ụ·c Hoành dập tắt đầu thuốc, ánh mắt lạnh lẽo liếc cô một cái.

Dĩ nhiên Tang Vãn cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện ấy, cô mím môi, lặng lẽ lùi sang một bên.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô, Tang Vãn lập tức cảm nhận được áp lực đó, vội vàng lấy giấy lau miệng.

Tang Vãn lập tức căng thẳng, hai tay nắm chặt, cô đang ngồi ở mép ngoài bàn, đúng vị trí tiện cho việc dọn món. Giờ Thương D·ụ·c Hoành ngồi xuống cạnh, cô đành phải dịch sang bên cạnh, cũng vừa khéo tránh được vị trí lên món. Hàng mi của cô cụp xuống khẽ động hai lần, nét mặt cũng theo đó mà biến đổi liên tục.

“Nói con cái gì cơ?” Giọng Thương D·ụ·c Hoành từ xa vọng đến, anh kéo ghế ngồi lại chỗ cũ. Tang Vãn ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng từ người anh.

Lúc này La Vô mới nhớ ra Tang Vãn hiện đang làm ở Mỹ Ích, liền thong thả mở lời: “Vãn Vãn à, nó là sếp cháu chứ có phải chồng cháu đâu, đâu cần phải hầu hạ từng li từng tí như vậy.”

Thế nhưng Thương D·ụ·c Hoành chẳng hề nổi giận, ngược lại còn mỉm cười: “Sao cô Kiều lại biết tôi định đi tu?”

Khóe môi Tang Vãn khẽ cong, bữa cơm này đúng là “đỉnh của chóp”. Cô đặt bát canh trước mặt anh.

Lời vừa dứt, ông nâng bát lên chậm rãi thưởng thức, thỉnh thoảng còn khen lấy khen để.

“D·ụ·c Hoành, qua đây ngồi.” La Vô ngồi ở vị trí chủ tọa, giơ tay ra hiệu anh sang ngồi cạnh người phụ nữ kia.

Thương D·ụ·c Hoành lùi lại vài bước, đút tay vào túi, dựa lưng vào tường, vẻ mặt nhàn tản: “Còn cô thì nói xấu sau lưng người khác?”

“Muốn phát cho tôi cái thẻ người tốt à?” Thương D·ụ·c Hoành cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt cô.

“Phụt… khụ khụ khụ…” Vừa dứt lời, Tang Vãn không nhịn được, phun cả ngụm nước ra.

“Vãn Vãn, bên cạnh cháu có cô gái nào phù hợp không?” Khâu Chiêu thấy cô quay lại, ngập ngừng lên tiếng.

La Vô vỗ vỗ tay bà, ra hiệu đừng nói linh tinh. Khâu Chiêu thì lại không để tâm: “Cháu xem D·ụ·c Hoành cũng hơn ba mươi rồi, mẹ nó vì chuyện này mà trầm cảm đấy, bọn ta chỉ mong nó sớm yên bề gia thất.”

Tang Vãn thở dài, tiếp lời: “Nhưng mà anh ta cũng quá tệ đi, đã có bạn gái rồi còn đi xem mắt. Đẹp trai thì sao chứ, đẹp trai là có quyền bắt cá nhiều tay à? Không sợ chìm thuyền c·h·ế·t đuối à?”

“Anh nghe lén người khác nói chuyện hả?” Cô giấu hai tay sau lưng, mà đúng lúc ấy đầu dây bên kia, Sài Thanh Oánh còn đang thao thao bất tuyệt mắng anh là “nam tiện nhân”.

Cô lại rút khăn giấy lau miệng rồi gượng gạo cười: “Bác trai, bác gái, cháu no rồi. Cháu còn có chút việc ở công ty, cháu xin phép về trước ạ.”

Kiều Yến tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh: “Nói cả đời này của anh chắc thành hòa thượng mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Vãn nhún vai, nụ cười trên môi khựng lại vài giây: “Cậu nói xem… tôi có nên nói cho chị gái xinh đẹp kia biết không? Tôi thấy chị ấy cũng là người tốt.”

Người phụ nữ gật đầu, tiện tay đặt túi xách sang một bên. Cô ta ngẩng mắt lên cố ý liếc nhìn Tang Vãn một cái nhưng lại chẳng nói gì.

“Canh này nấu đúng chuẩn, ngọt thanh là nhờ hầm kỹ.”

“Cậu thì biết gì! Nếu tôi mà có gương mặt của ôn thần, một cô ở nhà, một cô ở ngoài, công ty thêm một cô nữa.” Giọng Sài Thanh Oánh đầy phấn khích, vang vọng cả hành lang.

Kiều Yến nghe vậy thì đứng dậy, vươn tay: “Chào anh, tôi là Kiều Yến, giám đốc bộ phận kế hoạch của Thương Hải.”

“Khụ khụ… canh này đúng là ngon thật, Thương tổng, tôi múc cho anh một bát nhé?” Trong lòng Tang Vãn hí hửng, cuối cùng cũng có người nói còn châm chọc hơn cả anh.

Ngoài hành lang, cô dựa lưng vào tường, chống tay lên gối mà cười đến run người. Sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Sài Thanh Oánh.

Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Thương D·ụ·c Hoành mới chậm rãi bước ra. Anh đi đến bàn ăn, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng lại chọn ngồi bên cạnh Tang Vãn.

Thương D·ụ·c Hoành cúi mắt nhìn bát canh trước mặt, giọng điệu thản nhiên: “Lấy mạng mà nấu, không ngon mới lạ.”

Chỉ là một chiếc áo thun trắng đơn giản thôi, vậy mà được anh mặc lên lại mang một phong thái khác hẳn. Tang Vãn nhìn sững vài giây, suýt quên mất mình đang còn đang gọi điện thoại.

Tang Vãn bĩu môi, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tổng giám đốc Thương, coi như vừa nãy tôi... đánh rắm đi.” Nói xong, cô xoay người chạy biến đi.

Sắc mặt Kiều Yến hơi sa sầm, không nói gì mà ngồi trở lại chỗ.

“Thôi được rồi, bà đừng lo chuyện bao đồng nữa, đừng làm khó Vãn Vãn.” La Vô thấy khó chịu, giọng nói cũng bực bội. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Vãn chầm chậm nâng ly nước lên, uống hết ly này đến ly khác, cố gắng khiến mình trở nên “vô hình” giữa bầu không khí này.

Khâu Chiêu nhức đầu không chịu nổi, dứt khoát không ăn nữa, đập mạnh bàn, nâng cao giọng: “Thương D·ụ·c Hoành, rốt cuộc con muốn thế nào! Ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn chưa có bạn gái, mẹ con ngày xưa bằng tuổi con là đã sinh con rồi đấy!”

La Vô chỉ khẽ gật đầu rồi đảo mắt nhìn quanh phòng khách: “D·ụ·c Hoành đâu?”

Nhưng trình tự cần có thì vẫn phải làm: “Đây là Kiều Yến, cũng là một tinh anh trong giới kinh doanh, hai người chắc có nhiều điểm chung.”

Khâu Chiêu nhấp ngụm trà, hồi lâu sau mới chậm rãi đáp: “Chân dài chạy mất rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lông mày La Vô thoáng chau lại một chút, sau đó nghiêng đầu mỉm cười với người phụ nữ đứng phía sau mình: “Chúng ta ngồi trước đã.”

“Thương D·ụ·c Hoành.” Anh hơi ngẩng cằm, đang định bắt tay thì phát hiện đầu ngón tay còn đang cầm điếu thuốc, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Xin lỗi.”

“Cháu không sao, chỉ là bị sặc nước thôi. Cháu đi vệ sinh một chút.” Tang Vãn sợ mình nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng, bèn vội kiếm cớ rút lui.

Đầu dây bên kia, Sài Thanh Oánh nghe xong cũng phá lên cười: “Không thể tin được! Không ngờ ‘ôn thần’ cũng có ngày bị giục cưới! Ha ha ha!”

“Khụ khụ khụ…” Tang Vãn lại bị sặc lần nữa. Cô phát hiện ra không thể ăn cơm cùng Thương D·ụ·c Hoành, bởi vì lúc nào anh cũng nói ra những câu bất ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Vãn lắc đầu, dùng khăn giấy chấm nước bên khóe miệng nhưng nụ cười bên môi lại chẳng sao giấu nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Lấy mạng mà nấu