Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Báo cáo thực tập

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Báo cáo thực tập


Đúng lúc đó đèn xanh bật lên, Tang Vãn không kịp nghĩ gì, tiếp tục lao đi.

Thương D·ụ·c Hoành: [Ừm.]

Ông chủ không nói thêm, chỉ nhanh tay thao tác.

Chương 18: Báo cáo thực tập

Cô ta cắn chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thương D·ụ·c Hoành khẽ nâng mắt, tình cờ liếc thấy bản phương án cô giao nộp, lông mày anh lập tức nhíu chặt.

Ngửa cổ uống vài ngụm, vẫn thấy không thoải mái, lại bỏ thêm vài viên đá lạnh vào ly rượu, cảm giác đè nén trong lòng mới dần dịu xuống.

Thương D·ụ·c Hoành: [Cô bị bệnh à?]

Vừa rồi cô ta liếc thấy một ý tưởng trong bản phương án của Tang Vãn, thậm chí còn hữu ích hơn cả những gì bạn trai cô chỉ dạy.

Anh chưa từng thấy ai vụng về và thiếu lễ phép đến vậy, ánh mắt chất đầy sự không hài lòng. Một lúc sau, anh tuỳ tiện ném điện thoại qua một bên, mở tủ rượu lấy một chai vang đỏ.

Tang Vãn cầm máy lên, lông mi khẽ run, rồi nhanh chóng gõ chữ: [Sao anh vẫn chưa ngủ? Thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu, đặc biệt là với người sắp bước sang tuổi ba mươi như anh.]

Thương D·ụ·c Hoành: [Lại trốn việc?]

Tang Vãn cũng không hiểu tại sao mình lại gửi tin nhắn như vậy cho anh ta. Cô vốn chẳng mong Thương D·ụ·c Hoành sẽ hồi âm.

Tang Vãn ngẩn ra, rõ ràng cô chỉ là chân thành quan tâm đến sức khỏe của anh, tại sao lại bị mắng?

Một lúc sau, Thương D·ụ·c Hoành nhắn lại: [?]

Tang Vãn: [?] (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu cũng muốn dùng máy in à?” Tang Vãn dường như phát hiện điều gì đó, vội rút xấp tài liệu đã in xong.

Trong thư phòng, Thương D·ụ·c Hoành ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào màn hình, sắc mặt vô cùng khó chịu.

Cô không thể thua, không thể phụ lòng những người đã tận tình chỉ dạy mình. Cô phải nhanh, nhanh hơn nữa.

Anh mở điện thoại, lướt đến khung trò chuyện với Tang Vãn, đờ ra vài giây rồi mới nhớ ra cô còn nằm trong danh sách chặn của mình, anh tiện tay gỡ chặn.

Nghe thấy tiếng cửa, anh nghiêng đầu liếc nhìn, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cô đặt điện thoại xuống, mở chiếc ghế gấp định chợp mắt một lúc thì điện thoại đặt trên bàn bỗng reo lên.

Gửi tin xong, Tang Vãn ôm điện thoại vào ngực, khóe môi khẽ cong lên.

Đúng hai giờ chiều, các thực tập sinh lần lượt theo thứ tự đã bốc thăm để lên báo cáo. Tang Vãn được xếp trước Sài Thanh Oánh. Cô định cầm tài liệu in từ sáng đi tới phòng họp lớn thì bất ngờ phát hiện... không thấy đâu nữa.

Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận.

Một ý nghĩ điên rồ chợt nảy lên trong đầu Sài Thanh Oánh, hai bàn tay đặt sát theo đường chỉ quần cũng khẽ siết chặt lại.

Tang Vãn: [?]

Thương D·ụ·c Hoành: [Tôi vừa đi ra.]

“Ông chủ, tôi vừa gửi tài liệu cho ông, ông làm ơn làm nhanh lên, tôi đang vội lắm.” Tang Vãn vừa vào tiệm in, còn chưa kịp thở đã mở miệng nói.

Cô chẳng buồn đọc, chỉ lo gửi lại file cho ông chủ quán: “Giờ được rồi đó.”

Cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy Thương D·ụ·c Hoành đang khoanh tay trước ngực. Anh mặc đồ tây chỉnh tề, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sài Thanh Oánh vừa đặt túi xách xuống đã thấy Tang Vãn như được tiếp thêm sinh lực, tò mò bước lại nhìn thử, ai ngờ vừa liếc một cái đã khiến tim cô ta thắt lại.

Cô không có ý gì khác, chỉ là nhớ mẹ từng hay nhắc nhở cha như thế. Bà nói đàn ông sau ba mươi sẽ khác nhiều so với tuổi đôi mươi nên tuyệt đối không được thức khuya.

Sài Thanh Oánh lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ u sầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này trong phòng họp, các thực tập sinh lần lượt đã gần báo cáo xong, sắp đến lượt Sài Thanh Oánh. Cô ta ngồi thẳng người, nhắm mắt lại thật chặt rồi hít sâu một hơi.

“Có khi cậu để nhầm ở đâu rồi? Thử tìm kỹ lại xem?” Sài Thanh Oánh nhìn đồng hồ, nói: “Không kịp rồi, Vãn Vãn, chúng ta phải qua đó thôi.”

Tang Vãn quýnh lên như kiến bò trên chảo nóng, vò rối tóc, gần như muốn lật tung cả phòng thương hiệu lên: “Tài liệu mình in buổi sáng không thấy đâu nữa! Có ai thấy không?”

Phòng thương hiệu hiện chỉ còn cô và Sài Thanh Oánh là thực tập sinh, những người khác đều tỏ ra dửng dưng, chẳng hề quan tâm.

Tiếng máy in chạy đều bên tai, cô hơi nhíu mày, khó hiểu. Cô chỉ rời đi trong chốc lát, sao anh ta lại để ý vậy?

“Được.” Tang Vãn gật đầu.

“Để tôi xem lại.” Cô vừa nói vừa thở hổn hển, mở điện thoại, đập vào mắt chính là tin nhắn của Thương D·ụ·c Hoành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Vãn bĩu môi: [Đi vệ sinh.]

Lần này thì anh không trả lời nữa.

Sài Thanh Oánh kéo tay cô lại, nhẹ giọng trấn an: “Mình đổi thứ tự với cậu, cậu mau đi in lại một bản đi.”

Lúc này Tang Vãn mới mở lại đoạn trò chuyện với Thương D·ụ·c Hoành, gõ mấy chữ: [Gửi nhầm, xin thứ lỗi.]

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô tranh thủ gửi file cần in qua trợ lý tài liệu. Nhưng tay run một cái lại gửi nhầm cho Thương D·ụ·c Hoành.

Nhấn gửi, nhưng ngay sau đó, một dấu chấm than màu đỏ hiện lên.

Chờ mãi không thấy anh phản hồi, Tang Vãn khẽ cười, lại gửi thêm một tin: [Không ngờ anh còn có sở thích vào nhà vệ sinh nữ, thật là... lần đầu tôi gặp đấy.]

Cô kéo chăn lên, cẩn thận gõ lại tin nhắn: [Tổng giám đốc Thương, tôi không có ý gì khác, thật lòng là tôi lo cho sức khỏe của anh.]

Tang Vãn hoảng loạn đến muốn khóc, Sài Thanh Oánh vội bước đến: “Sao vậy?”

Biểu cảm của Tang Vãn trở nên phức tạp, Thương D·ụ·c Hoành khẽ nhíu mày, rồi mở lời: “Bắt đầu được rồi.”

Giọng cô ta bình tĩnh đến kỳ lạ như thể đã đoán trước được điều gì.

Tang Vãn ngủ một giấc thật sâu, có lẽ vì đã hoàn thành phương án nên trong lòng không còn gánh nặng.

Cô đẩy cửa phòng họp, thấy Sài Thanh Oánh đã bắt đầu chuẩn bị báo cáo. Tang Vãn lặng lẽ trở về chỗ ngồi, cúi đầu ôn lại nội dung cần trình bày.

WeChat là do hôm nay gửi tài liệu mới thêm bạn, đây cũng là lần đầu tiên hai người trò chuyện.

Cô mím môi, ánh mắt ánh lên nụ cười, đặt điện thoại qua một bên rồi kéo chăn mỏng đắp lên người.

Tình thế đã vậy, Tang Vãn chỉ còn cách cắn răng đi đến phòng họp.

Các thực tập sinh từ các phòng ban lần lượt lên báo cáo theo số thứ tự. Tang Vãn ngồi mà lòng như lửa đốt, chưa đợi người đầu tiên báo cáo xong đã len lén ra khỏi phòng họp.

Máy in công ty quá nhỏ và chậm, Tang Vãn vội xuống tầng, tay cầm điện thoại chạy băng qua đường đến tiệm in đối diện.

Ông chủ quán vội mở máy tính, tải mãi không thấy file, quay sang nhìn cô: “Cô gửi nhầm rồi à? Tôi không nhận được gì cả.”

Đúng lúc đó, bản in cũng xong, Tang Vãn trả tiền rồi lại vội vàng chạy về.

Đến giờ đi làm, cô nhanh chóng thu xếp rồi bắt đầu chuẩn bị cho buổi báo cáo hôm nay.

Anh phản hồi rất nhanh: [Cô đang ở đâu?]

[Tổng giám đốc Thương, tôi đã hoàn thành phương án rồi!]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Báo cáo thực tập