Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
Tang Vãn nhíu mày, cúi đầu, tay day trán đau nhức: “Tôi làm sao?”
Bụng bắt đầu đau dữ dội, Tang Vãn vội vã ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Câu cuối cùng mới đúng chất Thương D·ụ·c Hoành. Ngay cả khi quan tâm người khác, anh cũng phải nói cho ngang ngược, không giống ai.
Thương D·ụ·c Hoành đã quay người, không buồn liếc anh ta cái nào. Nghe thấy câu ấy, ánh mắt sắc lạnh lại liếc tới, giọng khàn khàn pha chút giận dữ: “Đừng chọc vào cô ấy nữa.”
Trái tim cô đột nhiên siết chặt, như có trăm ngàn mũi kim đ.â.m xuyên qua, đau đến tê tái.
“Chị Thanh, lâu rồi không gặp.” Tang Vãn làm như không thấy Thương D·ụ·c Hoành, chỉ nhìn Hàn Thanh Đại.
“Bình tĩnh nào Tang Vãn, mình chỉ muốn làm người yêu hợp đồng với anh ấy thôi, không phải thật sự thích anh ấy.” Gương mặt cô trắng bệch, không dám nhìn lại sân khấu lần nữa.
Vừa rời khỏi, ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành cũng ngay lập tức dõi theo. Bài hát vừa kết thúc, phía dưới đồng loạt vỗ tay.
…
Đột nhiên, có một bóng người hiện ra trước mặt. Tang Vãn mở mắt, giọng yếu ớt: “Thương tổng, tôi đã gửi lại dữ liệu vào mail cho anh rồi. Nếu còn công việc gì, nhờ anh giao cho người khác được không? Tôi thấy không khỏe...”
Cô dựa lưng vào tường, ngửa đầu thở nhẹ.
“Không nhìn ra cậu che giấu giỏi đến vậy đấy.” Sài Thanh Oánh chọc ghẹo bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Tang Vãn và Sài Thanh Oánh ngồi ở bàn bên ngoài, tiện cho việc điểm danh. Cô vẫn còn cảm giác choáng váng từ tối qua vì uống quá nhiều rượu.
Thương D·ụ·c Hoành mất tích cả ngày, yết hầu lại có dấu vết mập mờ như vậy, ai mà không nghĩ xa cho được.
“Doanh thu hôm qua có sai số, cô đi kiểm tra lại đi.” Anh lạnh lùng liếc qua, giọng không gợn chút cảm xúc.
Đến bảy giờ, Thương D·ụ·c Hoành xuất hiện ở cửa khách sạn cùng Hàn Thanh Đại. Tang Vãn khẽ cau mày, cuối cùng cũng hiểu vì sao cả ngày anh không có mặt.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, anh ta liên tục lùi về phía sau.
“Liên quan gì đến cậu?” Giọng anh lạnh tanh, ánh mắt hờ hững, cất bước tiến gần.
Cô vội điều chỉnh tầm mắt, phía sau sân khấu là màn hình lớn chiếu dòng lyric: “Darling, anh còn nợ em một cái ôm, để em tỉnh giấc còn nhớ được mùi hương ấy…”
Thương D·ụ·c Hoành bực đến phát cáu, không nhịn được mắng thêm câu nữa.
Cô siết lấy lồng ngực, nhắm mắt lại thật chặt, phải mất một lúc lâu mới bình ổn trở lại.
“Thêm một bài nữa đi, hát với chị đẹp ấy!”
Đám nhân viên trẻ tuổi hào hứng reo hò. Thương D·ụ·c Hoành đưa guitar cho trợ lý bên cạnh, không nói không rằng đứng dậy rời đi.
Ban ngày là lịch đào tạo kín mít, buổi tối là buổi tiệc giao lưu, chỉ khác hôm qua là không còn quá trang trọng, không khí nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều.
“Cậu biết hôm qua mình được đưa về thế nào không?” Sài Thanh Oánh ghé sát, huých cô một cái.
Tang Vãn mỉm cười: “Vâng…” Chữ “vâng” còn chưa dứt đã bị ánh mắt sắc như d.a.o của Thương D·ụ·c Hoành dập tắt.
Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
Nhưng Thương D·ụ·c Hoành dường như chẳng nghe thấy gì, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cô còn đang do dự, chưa kịp hiểu tại sao anh lại tốt với mình thì anh đã lùi lại hai bước, kéo cô lên lưng: “Đưa cô đi viện. Cô mà c.h.ế.t ở đây tôi còn bị vào tù.”
Đầu thuốc nóng hổi như áp sát, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào da thịt tr*n tr**.
“Anh làm gì vậy?” Tang Vãn ngạc nhiên, trán rịn đầy mồ hôi.
Ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành sắc như dao, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, dừng lại cách n.g.ự.c đối phương nửa mét: “Biết điều thì tự mình xin nghỉ, còn được chút tiền bồi thường. Bằng không…”
Tang Vãn chậm rãi vòng tay qua cổ anh, chỉ là cố tình tránh vị trí yết hầu đó.
“Đúng đó Thương tổng, hát nữa đi!”
Cảm thấy ánh mắt Sài Thanh Oánh nhìn mình có phần là lạ, Tang Vãn ngẩng lên: “Sao thế? Trên mặt tôi có gì à?”
Dứt lời, Thương D·ụ·c Hoành dứt khoát thu tay lại, dập tắt điếu thuốc còn dang dở vào thùng rác gần đó.
Âu Soái gan to bằng trời, giơ tay chắn ngang trước mặt Thương D·ụ·c Hoành, mở miệng nói không biết sợ là gì.
“Thương tổng... xin lỗi, tôi sẽ đi xin lỗi Tang Vãn.” Một lúc lâu sau, Âu Soái thở hổn hển nói.
Sài Thanh Oánh đứng bên cạnh không dám nói gì nhưng rõ ràng là thấy lạ. Rõ ràng hôm qua quan hệ giữa hai người còn tốt lắm mà? Thương tổng còn đích thân đưa Tang Vãn về nữa? Sao hôm nay như người xa lạ thế?
“Thích uống rượu thế cơ mà? Sao không mở luôn quán rượu đi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu Thương D·ụ·c Hoành là loại người bị lời đe dọa dọa sợ thì anh đã không phải là Thương D·ụ·c Hoành rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Thanh Đại mặc bộ jumpsuit đen khoét cổ sâu, đi đôi giày cao gót năm phân đồng màu, tóc dài buông xõa, nghe có người chào thì nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười lịch thiệp: “Gần đây bận quay phim, hôm nay mới rảnh được. Tối nay uống một chén nhé.”
Thương D·ụ·c Hoành trên sân khấu khác hẳn hình tượng nghiêm nghị ngày thường. Một chân anh gác lên, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy. Tang Vãn đưa mắt xuống, liền trông thấy vết hôn mờ mờ nơi yết hầu anh.
May mà số liệu không có gì nghiêm trọng, cô chỉ mất nửa tiếng là chỉnh xong. Khi đến nơi tiệc đã bắt đầu, mọi người đều đã nâng ly. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tìm Âu Soái đập loạn xạ, sau lưng rịn đầy mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, run rẩy mãi không thốt được nên lời.
Cô tìm một góc vắng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Thương D·ụ·c Hoành mặc bộ đồ đen giản dị, ngồi thoải mái trên ghế, đặt cây guitar lên đùi, những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, còn Hàn Thanh Đại cầm micro hát. Hai người phối hợp ăn ý vô cùng.
Tang Vãn thu lại nụ cười, miễn cưỡng đáp: “Vâng.”
Dù không nói gì, Hàn Thanh Đại cũng hiểu anh đang làm gì, chỉ nhìn bóng lưng anh rời đi, khẽ thở dài: “Vậy để tôi hát một bài nữa nhé, mọi người có thể yêu cầu bài hát đấy~”
Tang Vãn ôm máy tính trở về phòng, uất ức đến nghiến răng. Tại sao mọi người được ăn uống vui vẻ, còn cô phải làm việc? Cô hận Thương D·ụ·c Hoành đến c.h.ế.t rồi!
“Tôi sẽ khiến cậu không còn đất sống trong cái giới này.”
“Đừng nói nhiều, lên đi.” Giọng anh như ra lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âu Soái cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giờ thì cậu ta biết mình đã lỡ lời, sợ đến mức môi mím chặt.
Tang Vãn từ nhà vệ sinh bước ra, mặt mày tái nhợt. Mấy ngày đi công tác đã khiến cô quên mất mình sắp đến kỳ kinh nguyệt, thêm vào tối qua uống rượu nhiều, giờ bụng đau đến không chịu nổi.
Bảy giờ rưỡi là tiệc bắt đầu, Tang Vãn vẫn đứng ở cửa làm lễ tân. Điều kỳ lạ là cả ngày nay cô không hề thấy bóng dáng Thương D·ụ·c Hoành đâu.
Tang Vãn chẳng buồn nghe, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Uống nhiều, ngủ chẳng được bao nhiêu, cả đêm toàn gặp ác mộng. Toàn là cô quấn lấy Thương D·ụ·c Hoành, ôm hôn người ta như điên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.