Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Giải vây
Thương D·ụ·c Hoành nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, môi mím lại thành một nụ cười lạnh: “Từ khi nào công ty lại hạ thấp tiêu chuẩn tuyển dụng như vậy chứ?”
Tang Vãn đang định nhượng bộ, cô biết mình phải bám trụ lại ở Mỹ Ích, dù khổ mấy cũng phải nhịn.
Micro bỗng dưng mất tiếng, giọng trong trẻo của cô vang vọng khắp căn phòng khiến ai nấy đều ngẩng đầu nhìn như bị giọng hát ấy thu hút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người cách nhau một đoạn không xa, ánh mắt bất ngờ giao nhau. Tang Vãn nhìn thấy rõ sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Thương D·ụ·c Hoành.
Anh đứng dậy định rời khỏi phòng họp. Lúc đi ngang qua chỗ Tang Vãn, anh hiếm khi dừng lại vài giây, ánh mắt dán chặt vào cô.
“Giám đốc Lê, lâu lắm rồi em không múa, quên gần hết rồi.” Cô thử giải thích.
“Giám đốc Lê, micro hết pin rồi.” Giọng cô khản đặc, nói rất nhỏ.
Tang Vãn run rẩy cả người, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu. Ngón tay cô siết chặt miệng ly, khẽ lẩm bẩm: “Không phải vậy… Ba không phải người như vậy… Không phải…”
Chương 4: Giải vây
Lê Hàm cũng bất ngờ, cười gượng vài tiếng: “Thương tổng nói vậy là sai rồi, những điều này đều là sở trường của Tiểu Vãn, tôi thấy em ấy cũng rất vui vẻ mà.”
Thương D·ụ·c Hoành bên kia bàn liếc nhìn cô, Sài Thanh Oánh đành giả vờ như không có chuyện gì.
Phía sau cô còn có một người đàn ông đi vào. Mặc vest chỉnh tề, tay đút túi quần, tóc vuốt keo bóng lộn, mặt lạnh như tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm thanh của dàn loa khá lớn, lại thêm tiếng nhạc du dương nên gần như chẳng ai nghe thấy lời vừa rồi của anh.
Tang Vãn hát liền mười bài, cổ họng khản đặc, vậy mà chẳng ai để ý. Chỉ có lúc chuyển bài, Lê Hàm mới liếc cô một cái, còn không quên dặn dò: “Cố lên nhé, Tiểu Vãn.”
Sắc mặt Tang Vãn thay đổi, cứ tưởng anh đứng ra giúp mình, ai ngờ vẫn là đang mỉa mai cô.
Thương D·ụ·c Hoành điều chỉnh tư thế ngồi, một tay khoác lên lưng ghế, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô gái vẫn đang hát.
Tang Vãn âm thầm trợn mắt trong lòng. Lúc này cô chỉ mong mình chưa từng nói mấy lời đó, giờ lại thành cái cớ để “biểu diễn miễn phí”.
“Giám đốc Lê, em thấy em…”
Sài Thanh Oánh ngán ngẩm lắc đầu, lén đặt giúp cô một phần đồ ăn trên app.
Đúng lúc cuộc trò chuyện lắng xuống, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Hàm bước vào, ánh mắt mang theo nụ cười: “Xin lỗi đã để mọi người chờ.”
Thần sắc Thương D·ụ·c Hoành nghiêm nghị, chân mày nhíu chặt. Anh vừa định mở miệng nói điều gì đó, cuối cùng lại cố kìm nén.
Khi đi tới, Lê Hàm đưa tay khoác vai Tang Vãn, giọng nói mang theo ý cười: “Sau này nếu bộ phận chúng ta có hoạt động nghệ thuật gì, cứ giao cho Tiểu Vãn nhé?”
Sau đó, Sài Thanh Oánh liền thấy Tang Vãn bất lực cất giọng hát. Rõ ràng là buổi tiệc phòng ban nhưng lại biến thành sân khấu biểu diễn của Tang Vãn.
“Không phải nghe nói ông ta bán hàng quá hạn, bị khách hàng tố cáo sao?” Có người khác lên tiếng nghi ngờ.
Khi mọi người nhận ra người đi cùng là ai, ai nấy đều sững sờ.
Khi Tang Vãn và Sài Thanh Oánh đến nơi, trong phòng bao mọi người đang bàn tán sôi nổi nhưng biểu cảm ai nấy đều có vẻ kỳ lạ.
Cô vội vã dời ánh mắt đi nơi khác, cúi gằm đầu, cắn chặt môi mà không biết nên làm thế nào cho phải.
Lê Hàm vỗ nhẹ vai cô như khẳng định chắc chắn điều vừa nói, rồi gọi phục vụ mang micro vào.
“Đang nhắc đến một đại lý cũ tên Tang Cảnh Tư.” Nam đồng nghiệp ngồi bên phải Sài Thanh Oánh đáp hờ hững.
Lê Hàm mỉm cười xã giao: “Tiểu Vãn vất vả rồi, micro hết pin thì em nhảy một đoạn múa đi, chẳng phải em nói đã qua cấp 9 múa dân tộc rồi sao?”
Tang Vãn mặt đỏ bừng, khi tiếng nhạc dừng lại, cô khẽ ho một tiếng: “Vẫn cứ yêu anh, yêu anh…”
Lồng ngực cô như có tảng đá đè nặng, cô nhắm mắt lại, chậm rãi lấy lại bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giám đốc Lê quả thật rất biết tận dụng nhân tài.” Chưa kịp nói xong, giọng Thương D·ụ·c Hoành xen vào, nhẹ nhàng cười nhạt.
“Thương tổng, tôi thấy phần tự giới thiệu của thực tập sinh bên bộ phận chúng tôi cũng không có gì sai cả.” Một lúc lâu sau, Lê Hàm lên tiếng hòa giải, vừa nói vừa đứng dậy bước đến bên cạnh Tang Vãn.
Giọng cô nói rất chậm giống như vẻ từ tốn và rụt rè của con người cô vậy.
“Đang nói chuyện gì thế?” Sài Thanh Oánh ngồi xuống, rót cho mình và Tang Vãn mỗi người một ly nước nóng, hỏi bâng quơ.
Chiều hôm đó trước khi tan làm, Lê Hàm thông báo tối nay có buổi tiệc của phòng ban, yêu cầu mọi người đến đúng giờ.
Tang Vãn không ngờ, người cuối cùng đứng ra giải vây cho mình lại là người luôn tỏ ra chán ghét cô.
Ai ngờ Lê Hàm chẳng hề buông tha, cô ta uyển chuyển bước tới, vòng tay ôm lấy vai Tang Vãn: “Chị cho em mười phút, chị tin em sẽ nhớ lại mà.”
Buổi đào tạo kết thúc, mọi người phần nào cũng hiểu sơ tính cách vị tổng giám đốc này, chỉ có Tang Vãn là biết rõ anh chỉ đơn thuần là ghét cô mà thôi.
Lúc này Tang Vãn mới thoát khỏi màn trình diễn bất đắc dĩ, cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại ngồi xuống chỗ cũ.
Tang Vãn cứ ngỡ anh lại muốn gây khó dễ, hai tay cô đan chặt lấy nhau, căng thẳng đến mức run rẩy. Nhưng người kia chẳng nói gì cả, chỉ đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
“Ai mà biết được. Cũng có khi là do vợ cả tố cáo. Nghĩ đi, có người phụ nữ nào chấp nhận được việc chồng mình thay lòng đổi dạ sau bao năm cùng nhau vượt gian khó không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương D·ụ·c Hoành ngồi ở hàng đầu vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt: “Tùy cô.”
“Ngu ngốc thật.” Anh khẽ nhếch môi nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.
Cô biết, lúc này không phải lúc để tranh cãi. Điều cô cần làm là tìm ra bằng chứng có lợi, chứng minh cha mình không phải người như lời đồn, rằng ông và mẹ rất yêu nhau, cũng chưa từng bán hàng hết hạn.
Tang Vãn ngẩng đầu lên đầy ngỡ ngàng, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ, sau đó liền gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn giám đốc Lê, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị.”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn dài trên má rồi rơi vào cốc nước còn vương hơi ấm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người ta bán nghệ còn được trả tiền, còn cô đến miếng ăn cũng chưa kịp động.
“Khốn nạn thật!” Sài Thanh Oánh nghiến răng, tức giận mắng một tiếng.
Tang Vãn mở to mắt ngạc nhiên, không kìm được liền đẩy gọng kính lên.
“Tang Cảnh Tư?” Sài Thanh Oánh lặp lại cái tên, hiển nhiên là chưa từng nghe qua.
Tang Vãn vừa cầm cốc nước lên, tay đã run lẩy bẩy, nước nóng đổ hết lên áo. Nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không có gì xảy ra.
“Thôi nào, không cần căng thẳng thế. Sau giờ làm, Thương tổng cũng là bạn của chúng ta mà.” Lê Hàm bước thẳng đến chỗ Tang Vãn, ghé sát tai cô thì thầm gì đó.
Lê Hàm cũng sững người một chút rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu Vãn, mau qua đây ăn cơm đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.