Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
“Ngốc nghếch, nhìn kỹ xem tôi là ai.”
Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
Tang Vãn ngạc nhiên, đeo lại kính mắt:
“Mặt đại trà thôi.” Thương D·ụ·c Hoành khẽ ho, tỏ vẻ thờ ơ.
Tang Vãn đẩy gọng kính lên trán, dựa vào cửa kính xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô bướng bỉnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh nữa, giận dỗi: “Tiền thuốc bao nhiêu? Tôi chuyển khoản cho anh.”
Giọng nói trầm khàn gợi cảm vang lên bên tai khiến trái tim Tang Vãn chùng xuống, cô cắn môi, ngoan ngoãn mở mắt lần nữa.
Thương D·ụ·c Hoành tắt máy, mở cửa xuống xe, dựa vào cửa xe châm điếu thuốc: “Không mời cũng được, trả tiền lại đi.” Giọng anh thong dong.
Cô nắm tay lại đặt trước ngực, trông rất căng thẳng.
“Anh mà không châm chọc tôi thêm câu nào nữa thật là hiếm có.”
“Mời! Tổng giám đốc Thương muốn ăn gì?”
Sau khi nhỏ xong thuốc, Thương D·ụ·c Hoành định cất lọ thuốc đi và rời khỏi thân xe thì bất ngờ bị một đứa trẻ chạy ngang va phải. Anh mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Tang Vãn ôm lấy trán vừa bị búng, phụng phịu chu miệng: “Đau!”
Tang Vãn lắc đầu, cầm điện thoại đi ra quầy thanh toán nhưng được ông chủ thông báo là miễn phí.
Cũng vì vậy mà bữa ăn khuya này cô chẳng ăn được mấy miếng, chỉ ôm chai nước uống.
Không thấy anh trả lời, ông chủ cũng ngầm hiểu. Ông khoác vai anh, ghé tai nói nhỏ: “Sao tôi thấy cô bé này quen quen…”
“Không ăn nữa.”
Giọng cô mang theo chút nũng nịu như đang làm nũng thật sự.
“Đồ nướng.”
Bất chợt, cửa kính bên cạnh bị ai đó gõ mạnh từ bên ngoài. Cô mở đôi mắt đỏ hoe, nheo lại nhìn xem là ai.
“Tổng giám đốc Thương, tôi làm thêm đến tận nửa đêm cho anh, không lương tăng ca còn đành mà bây giờ còn phải mời anh ăn đêm, chẳng phải quá đáng quá sao!”
Cô cũng mở cửa xe bước xuống, ôm túi vào lòng.
Anh hơi cúi xuống, ngón tay thô ráp chạm vào bọng mắt đỏ hoe của cô, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cô ngạc nhiên vô cùng: “Chú ơi, hôm nay là cá tháng tư ạ?”
Thương D·ụ·c Hoành bật ngón tay búng nhẹ vào trán cô, giọng lạnh kéo cô về hiện thực.
“Trả…” Tang Vãn lập tức cứng họng. Quả thật cô vẫn chưa chuyển lại tiền sửa bếp cho anh.
“Vâng, hai người.” Thương D·ụ·c Hoành gật đầu mỉm cười.
Thương D·ụ·c Hoành từ phía sau kéo áo cô, dắt đi: “Đúng lúc nên ngốc thì lại không ngốc.”
Nhưng hôm nay, Thương D·ụ·c Hoành lại rất kiên nhẫn, giọng anh hạ thấp như đang dỗ dành.
Thương D·ụ·c Hoành chống một tay lên thân xe, tay kia giơ túi nhựa trong tay lên: “Mở mắt.”
“Tôi chỉ không muốn nợ ân huệ của anh!” Tang Vãn quay phắt lại nhìn anh, mắt như muốn bốc lửa.
Câu này Thương D·ụ·c Hoành không đáp lại. Anh cảm thấy cô thực sự đang giận, nên đánh lái rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ khiến Tang Vãn lập tức căng thẳng.
“Dù sao cô cũng mời mà.” Anh vừa nói vừa đỗ xe.
Hai người chọn bàn gần cửa ngồi xuống đợi món ăn. Tang Vãn đang tính toán chi phí trong đầu, sợ ăn lố lại vượt ngân sách.
“Tôi cứ tưởng anh định…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gì cơ? Chẳng lẽ ông chủ bị mù sao?” Cô bật lại một câu không nể nang.
Thương D·ụ·c Hoành buông tay, ấn khóa xe: “Bị khí chất của tôi làm cho cảm động đấy.”
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ cảnh sát giao thông tới dán vé rồi. Dù trong lòng chửi thầm nhưng nếu thực sự bị phạt thì cũng chẳng thể mặc kệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương D·ụ·c Hoành ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn, nghe vậy liền nổi hứng trêu ghẹo: “Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi, xem ra cô cũng không ngốc đến mức vô phương cứu chữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh…”
“Xin lỗi... tổng giám đốc Thương, tôi... tôi không cố ý…” Tang Vãn lắp bắp, mặt đỏ như quả cà chua chín.
Lần này Thương D·ụ·c Hoành không cãi lại, ngoan ngoãn đồng ý.
Đây chẳng phải là tiệm đồ nướng cô hay ăn hồi cấp ba sao? Không ngờ ông chủ lại mở chi nhánh ở Giang Minh.
Thương D·ụ·c Hoành thấy cô cứ ngồi thất thần, liền đứng dậy rời đi một lát rồi trở lại hỏi: “Còn ăn nữa không?”
“Tại sao lại được miễn phí vậy ạ?”
Thương D·ụ·c Hoành khẽ l.i.ế.m răng trong miệng, nhếch môi cười: “Quen rồi.”
Thuốc nhỏ mắt mát lạnh chạm vào nhãn cầu, giúp dịu đi cảm giác mỏi mệt. Cô vội vàng nhắm mắt lại khiến giọt thuốc tiếp theo rơi trúng mí mắt.
Tang Vãn không hiểu gì, đành ngoan ngoãn làm theo.
Tang Vãn vẫn thấy lạ, chợt nhớ đến mấy bộ phim truyền hình kiểu “vị khách thứ 99 được miễn phí”.
Tang Vãn không đáp, vẫn đang hờn dỗi.
Tang Vãn theo sau anh, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất ngờ nhận ra chỗ này thật quen.
Ông chủ nhìn cô gái sau lưng Thương D·ụ·c Hoành, vỗ vai anh, giọng đầy tò mò: “Bạn gái à?”
Một phần vì gần đây khó khăn kinh tế, một phần là quên mất.
Xe đang đậu trước một hiệu thuốc, vỉa hè xung quanh còn không ít người tản bộ, nhiều người đi ngang qua chiếc Cayenne đen đều ngoái đầu lại nhìn.
Tang Vãn bị ép ngửa đầu, tay nắm chặt lấy mép cửa kính như thể đang bị “tra tấn”.
“Mặt lạnh thì có.” Cô lầm bầm.
“Muốn ăn gì?” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Được.”
Thương D·ụ·c Hoành hút xong điếu thuốc thì dẫn cô tới một tiệm đồ nướng phía trước. Giờ này ông chủ gần như chuẩn bị đóng cửa, nhưng thấy anh tới liền tươi cười chào đón: “Ôi chao, lâu rồi không thấy cậu ghé nha!”
Một lúc sau, cô chậm rãi nói hai chữ:
“Mở mắt.”
Cô vừa mở điện thoại kiểm tra số dư tài khoản, nhớ tới bữa ăn lần trước suýt mất cả tháng lương, lòng đau như cắt. Hôm nay nhất định phải canh thật kỹ menu! (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ném lọ thuốc qua cửa sổ xe đang mở, bật cười: “Cứ tưởng tôi định hôn em à?”
“Chúng tôi đi ngay đây, chú cảnh sát ạ…” Cô vừa nói vừa hạ kính cửa xe xuống, hai hàng lệ còn đọng lại trên má.
Do ngân sách hàng tháng khá hạn hẹp nên cô luôn cân nhắc từng đồng một.
“Hả?” Tang Vãn sửng sốt.
Nghe xong, gò má Tang Vãn đỏ càng thêm đỏ, lông mày nhỏ nhíu lại vì căng thẳng: “Không phải, tôi chỉ tưởng anh định tấn công tôi thôi!”
Tang Vãn tức điên lên, rõ ràng cô chỉ đùa một câu thôi, ai ngờ lại rơi đúng bẫy của anh.
Tang Vãn dựng tai nghe lén, nghe tới câu “mặt đại trà” thì nét mặt bỗng có phần buồn rầu.
Thương D·ụ·c Hoành nhìn chằm chằm về phía trước, giọng vẫn chọc ghẹo: “Biết tôi sắp phá sản nên định góp vốn à?”
Cô hơi lo lắng, sợ anh sẽ mắng hoặc buông lời châm chọc như mọi khi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tang Vãn giật mình đưa tay chắn lên, ai ngờ lại thành tát anh một cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.