Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Mất giọng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Mất giọng


Lúc đó bên cạnh anh còn có vài nhân vật tầm cỡ trong giới và khách hàng, thấy cảnh này thì đều đứng c.h.ế.t trân như đang hóng biến.

Anh chỉ chỉ vào yết hầu mình: “Muốn cắn thì cắn chỗ này.”

Cô cúi người, hạ cửa kính, tựa đầu vào cửa sổ, từ từ điều chỉnh hô hấp. Tối nay, quả thật là kinh hãi thoát c·h·ế·t.

Tang Vãn càng khóc càng lớn, đến nỗi cô tự cảm thấy mình quá ồn ào. Nhưng đêm nay, Thương D·ụ·c Hoành lại không hề mỉa mai cô như mọi khi, trái lại còn kiên nhẫn như một người anh trai dịu dàng, xoa dịu đứa em gái đang tổn thương.

Thương D·ụ·c Hoành nhướng mày, giọng trêu chọc: “Không tiện nói chuyện sao?”

Tang Vãn quần áo xộc xệch, vẻ mặt hoảng hốt, không cần nói cũng biết cô vừa trải qua điều gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đành ra hiệu bằng tay, nhưng chẳng ai trong đám người kia hiểu được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lần đầu cậu nổi cáu với tôi đấy.” Bạn anh bên kia ngạc nhiên đùa.

Nghĩ quá nhiều, đầu cô lại đau như búa bổ. Cô quyết định không nghĩ nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đáng đời!” Cô mắng anh một câu như trút giận.

Đầu bên kia cũng bất lực: “D·ụ·c Hoành, tôi đã nói rồi mà, trường hợp của cô ấy có thể là sang chấn tâm lý. Khi gặp cú sốc lớn hoặc áp lực cực đoan, người ta sẽ tự đóng kín chính mình. Còn mất bao lâu mới hồi phục thì tôi cũng không chắc được.”

Thấy cô sợ hãi, Thương D·ụ·c Hoành không nghĩ ngợi liền ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Được rồi, không hỏi nữa.”

Tang Vãn mở mắt, ánh mắt hai người giao nhau. Cô cắn môi, hơi luống cuống.

Tang Vãn thấy anh định đi, bỗng nhiên giật mạnh cà vạt anh kéo lại, suýt chút khiến anh nghẹt thở.

“Đổi tư thế khóc được không?” Thương D·ụ·c Hoành tê cứng cả chân, nhẫn nại hỏi.

Ai ngờ, Tang Vãn cắn mạnh vào cổ anh như thể đang trút hận.

Chờ họ đi, Thương D·ụ·c Hoành cúi nhìn Tang Vãn đang run rẩy trong lòng mình, m.á.u toàn thân anh như sôi trào. Lần đầu tiên, anh dùng giọng điệu dịu dàng để dỗ dành cô: “Xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Hửm?”

Thương D·ụ·c Hoành cắn điếu thuốc, chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay cầm điện thoại, một tay xoa trán như đang nghĩ cách giải quyết.

Nghe đến cái tên đó, phản ứng của Tang Vãn cực lớn. Cô co rút người, ký ức khủng khiếp tràn về, sắc mặt mới khôi phục được chút ít lại trắng bệch không còn giọt máu.

Tang Vãn siết lấy áo sơ mi anh, rồi bật khóc thành tiếng.

Cô ra hiệu lần nữa, chỉ vào cổ họng, rồi chỉ vào môi. Cô muốn nói: “Tôi... không hiểu vì sao lại không nói được nữa.”

“Là Hạ Tuyên đúng không?” Thương D·ụ·c Hoành hỏi.

“Không đổi.” Tang Vãn hờn dỗi.

Khoảng cách rút ngắn, môi cô lướt qua má anh, rồi dừng lại ngay cổ anh.

“Sao thế?” Thương D·ụ·c Hoành lạnh mặt hỏi, tay đưa ra đỡ lấy cô.

Tang Vãn chỉ thấy được bóng lưng anh. Cô không hiểu sao lại cảm thấy anh như đang giấu rất nhiều bí mật.

Nhưng... khi hình ảnh Thương D·ụ·c Hoành đứng trong góc ảnh ngày kho cháy lại hiện lên, cô lại lạnh sống lưng. Anh đứng trong bóng tối hôm ấy là do tội lỗi, hay còn gì khác?

Sao nghe giọng anh có chút buồn?


Tang Vãn nhíu mày, lúc này tâm trạng cô đã bình tĩnh hơn. Dù trong mắt cô Thương D·ụ·c Hoành không phải người tốt, nhưng giờ phút này, anh lại khiến cô cảm thấy an tâm, ít nhất anh sẽ không làm điều bẩn thỉu như người kia.

Tang Vãn ngước nhìn anh, ánh mắt dịu lại, nhưng với cô, sự dịu dàng này thật xa lạ. Cô rất muốn mắng anh một trận, nhưng sự thật còn chưa rõ ràng.

Thương D·ụ·c Hoành liếc ông ta một cái đầy ẩn ý: “Muộn rồi, Vương tổng, Lý tổng, hai người về nghỉ trước đi.”

Tang Vãn cạn lời, đẩy anh ra, định rời đi lại bị anh bế ngang người lên.

Tang Vãn định lên tiếng nhưng cổ họng cô như bị đá chẹn ngang, không phát ra được âm nào.

Cô cứ nghĩ anh sẽ làm gì, thì bất ngờ ngón tay anh chạm vào má cô, chỗ sưng tấy kia rồi thổi nhẹ một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh bế cô lên xe, đóng cửa, sau đó một mình bước ra ngoài gọi điện.

Anh rút ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tối nay tôi bao toàn bộ.”

Vì tinh thần quá căng thẳng, Tang Vãn không chú ý người đang bước vào từ cửa, cả người đ.â.m thẳng vào lòng đối phương.

“Tổng giám đốc Thương, cô gái này... có phải đang gặp chuyện gì không?” Một người đứng bên trái anh lên tiếng nhẹ nhàng.

Dù không mở mắt, Tang Vãn cũng cảm nhận được anh đang nhìn mình chằm chằm. Mí mắt cô giật nhẹ, hai tay siết chặt lại.

Cửa xe mở ra, ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành lạnh như dao. Anh cúi người, chống tay lên khung cửa, rút ngắn khoảng cách với cô.

Thương D·ụ·c Hoành cau mày, đẩy cô ra: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe lại giàn giụa nước.

“Định g.i.ế.c tôi à?” Anh nhíu mày.

Khi nghe được giọng cô trở lại, Thương D·ụ·c Hoành như trút được gánh nặng. Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng trấn an: “Được rồi, không hỏi, không hỏi nữa.”

Thương D·ụ·c Hoành bất lực, ngọt giọng thương lượng: “Chân tôi tê rồi.”

“Tang Vãn, cô là c·h·ó à?”

Nhưng đối mặt với đôi mắt ươn ướt long lanh đầy uất ức của cô, lời chửi rủa sau đó lại nuốt ngược trở vào.

Hai người kia là người từng trải, hiểu ngay hàm ý nên không hỏi thêm gì. Phí bịt miệng mà, ai trong giới cũng hiểu luật.

Cô khóc hơn nửa tiếng, đến khi mệt rã rời, áo anh đã ướt đẫm mồ hôi, nước mắt và cả... nước mũi của cô.

Thương D·ụ·c Hoành cúi đầu, ngón tay siết chặt điện thoại, cứ lặng im cọ nhẹ bật lửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, bên tai vang lên giọng Thương D·ụ·c Hoành đầy giận dữ: “Gì mà không biết? Không rõ? Bác sĩ mua bằng à?”

Thương D·ụ·c Hoành nhướn mày, biết cô định làm gì nhưng cũng không ngăn cản.

Cô không biết anh định làm gì, chỉ tựa đầu lên ghế, xoa n.g.ự.c lấy lại hơi thở. Cô cố hé môi phát ra tiếng nhưng vừa mở miệng, cơn đau sắc lạnh nơi dây thanh quản lan khắp cơ thể.

“Tôi...”

Ý chính là: Biến đi, đừng đứng chướng mắt nữa.

Chương 47: Mất giọng

Bị đụng phải, Thương D·ụ·c Hoành vốn định giở giọng mỉa mai như thường lệ. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh phản chiếu gương mặt tái nhợt của Tang Vãn. Má cô sưng vù, tóc tai rối bù, ánh mắt hoảng loạn.

Nhưng bị mắng mà Thương D·ụ·c Hoành lại không giận, ngược lại mắt anh lấp lánh ý cười. Anh rút người ra khỏi ghế phụ, cười nhàn nhạt: “Được, tôi đáng đời.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Mất giọng