Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Dùng xong liền vứt
Sáng hôm sau, trên đường trở về cùng đoàn, Tang Vãn liên tục dán mắt vào điện thoại, mong ngóng một câu trả lời từ anh.
Chương 51: Dùng xong liền vứt
Thì ra đây là họp báo ra mắt sản phẩm mới của Mỹ Ích và Hàn Thanh Đại chính là người đại diện.
Phòng hóa trang lúc này vắng tanh. Tang Vãn quay lưng lại phía cửa, vừa đọc vừa đếm lại danh sách tiết mục.
“Sao ống kính lại lia tới tổng giám đốc Thương?” Sài Thanh Oánh nhíu mày đứng dậy, cầm lưng ghế phía trước.
Chương trình gala tối bắt đầu đúng 6 giờ 30. Tang Vãn không có thời gian ăn tối, buổi trưa lại tiêu hao quá nhiều thể lực. Ban đầu cô định đặt đồ ăn ngoài nhưng phòng hóa trang lại khá xa, không tiện ra ngoài nhận hàng nên đành thôi.
Dùng xong liền vứt, chính là thói quen của đám người đó.
Trong đôi mắt đen thẫm của Thương D·ụ·c Hoành là bóng dáng uyển chuyển của Tang Vãn, cùng với hành động cô nghiêng người về phía Thịnh Sơ. Lực nắm bó hoa trong tay anh đột ngột siết chặt.
“Tôi nghĩ chắc là thật đấy, cô xem Thương tổng mấy lần dự sự kiện đều dắt theo Hàn Thanh Đại. Có khi hai người đã cưới rồi mà phải giấu để không ảnh hưởng sự nghiệp.” Cô gái phát đoạn video nhún vai, thu điện thoại lại.
May mà Sài Thanh Oánh cũng không gặng hỏi thêm, chỉ chăm chú lục vali tìm bộ váy biểu diễn.
Quẹt thẻ vào phòng mình, cô lập tức gửi tin nhắn cho Thương D·ụ·c Hoành:
Tới 9 giờ tối, đêm gala kết thúc. Tiết mục cuối cùng là hợp xướng, Tang Vãn tất nhiên phải ở lại đến cuối cùng.
Hạ Ly lập tức cười phá lên, vỗ mạnh vào vai anh: “Cậu làm như Tang Vãn còn chưa đầy tháng ấy!”
Cô vừa nói vừa liếc nhìn Tang Vãn bên cạnh. Nhìn thấy nét mặt u sầu của bạn, cô lập tức im bặt, biết mình lỡ lời.
Đúng lúc đó, ống kính lia xuống phía dưới và hiện lên gương mặt không biểu cảm của Thương D·ụ·c Hoành.
Tiếng đùa giỡn rộn ràng vang ra khỏi phòng hóa trang. Lúc này, một người đàn ông đứng ngoài cửa với bó hoa hồng đỏ trong tay, đang định bước vào thì khựng lại.
Nhưng tin nhắn như rơi vào đáy biển, không có phản hồi.
Tang Vãn ngạc nhiên nhíu mày: “Cảm ơn chị.”
“Phòng này người ta trả rồi em ơi.” Cô lao công đẩy xe ngang qua, tốt bụng nhắc nhở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng anh vẫn im lặng.
“Có.”
Khi lên xe khách, cả người cô như mất hồn. Cô lại chọc giận anh rồi à? (đọc tại Qidian-VP.com)
“A! Siêu mẫu Hàn Thanh Đại công khai rồi kìa!” Bỗng có tiếng reo lên.
Tang Vãn gật đầu, cùng cô ta xuống thang máy. Phòng lưu trữ giờ này không có ai. Cô bắt đầu sắp xếp tài liệu theo số thứ tự.
Thịnh Sơ ngồi lên ghế bên cạnh cô, đưa tay ôm vai cô: “Tối nay của Tiểu Vãn nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, bọn tớ sao có thể bỏ qua màn trình diễn trực tiếp được chứ?”
Bị hỏi vậy, vành tai Tang Vãn lập tức nóng ran, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Tôi... Tôi ra mồ hôi... thấy khó chịu nên muốn tắm cho thoải mái."
Tang Vãn nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, không biết đang nghĩ gì. Chủ đề dừng lại ở đó, Sài Thanh Oánh lặng lẽ đưa cho cô một tờ khăn giấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phòng lưu trữ!” Sài Thanh Oánh vừa thu dọn đồ vừa đáp.
Anh cười nhạt, đầy chua chát.
“Chúng tôi có thể mời anh ấy lên sân khấu được không?”
Thịnh Sơ mím môi, giả vờ không nhìn thấy anh. Thương D·ụ·c Hoành tức đến bật cười, sải bước tới thùng rác gần đó, ném thẳng bó hoa hồng vào thùng.
…
Chớp mắt đã vào đông. Tối nay, Tang Vãn hẹn Thịnh Sơ đi ăn lẩu. Nhưng ngay trước giờ tan làm, Sài Thanh Oánh nhận được cuộc gọi từ nhà, ông nội cô ta ốm nặng.
“Vậy hôm nay coi như tớ là bé chưa đầy tháng đi.” Tang Vãn cũng bật cười, ngả người tới cắn lấy miếng bánh.
Anh sớm đã biết, tất cả những người tiếp cận mình đều có mục đích, Tang Vãn cũng không ngoại lệ.
Người dẫn chương trình hỏi: “Không biết hiện tại cô Hàn còn độc thân không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy bạn trai cô có mặt tại đây hôm nay không?”
Hàn Thanh Đại vẫn mỉm cười như trước:
Về đến Giang Minh, mọi việc lại quay về nhịp sống thường ngày. Tang Vãn và Sài Thanh Oánh chính thức trở thành nhân viên của Mỹ Ích sau khi kết thúc kỳ thực tập.
Tang Vãn chỉ có thể cắn răng ôm lấy cái “gánh nặng” này.
Không thể nào... Hôm qua hai người còn gần gũi như vậy, rất vui vẻ cơ mà, dù có hơi... mệt.
Lần này chuyên môn của Tang Vãn cuối cùng cũng có đất dụng võ. Tối nay cô có rất nhiều tiết mục: độc tấu piano, nhảy nhóm, đơn ca và hợp xướng. Tất cả đều do Lê Hàm đăng ký giùm cô.
…
Trong clip là một buổi họp báo, Thương D·ụ·c Hoành mặc vest đen lịch lãm, cà vạt chỉnh tề, nét mặt lạnh lùng. Trên sân khấu, người phát biểu là Hàn Thanh Đại.
Ngoảnh đầu lại mới thấy là Thịnh Sơ và Hạ Ly. Trong mắt Tang Vãn lập tức ánh lên sự ngạc nhiên và xúc động: “Sao hai người lại đến đây?”
Tang Vãn nghiêng đầu nhìn, cô gái ngồi phía trước đang giơ điện thoại phát một đoạn video.
Tang Vãn đưa tay nhận lấy nhưng vì sợ làm bẩn váy diễn nên không dám ăn ngay. Thịnh Sơ thấy vậy liền giúp cô bóc hộp bánh, rồi dùng nĩa xiên một miếng, đưa đến bên môi cô: “Há miệng nào~” Giọng nói giống như đang dỗ trẻ con.
Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói vang lên, không quá to nhưng rõ ràng: “Cầu xin ông buông tha tôi, cũng là buông tha chính ông.”
Video kết thúc tại đó.
…
Tang Vãn không phản ứng, cô bạn liền chọt vào tay cô: “Tôi không bị cảm đâu, đừng có chùi nước mũi đấy.”
Cô vẫn giữ nụ cười duyên dáng, ánh mắt lướt xuống hàng ghế dưới, rồi nhẹ nhàng đáp: “Còn.”
“Đúng vậy! Tớ còn bay thẳng từ Vân Thành tới nữa đấy!” Hạ Ly cười nói, đưa chiếc bánh ngọt trong tay cho Tang Vãn.
Sau khi chào sân, cô vội vàng xách váy chạy xuống bậc thềm. Trong suốt lúc biểu diễn, cô không ngừng tìm kiếm bóng dáng Thương D·ụ·c Hoành dưới hàng ghế, nhưng dường như anh không hề đến.
Bất ngờ, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Cô vì mải xem nên không hề nhận ra có người đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cố gắng pha trò để giảm bớt sự gượng gạo.
“Suprise!” Hai giọng nói vang lên từ phía sau khiến Tang Vãn giật b.ắ.n người, suýt chút nữa hồn vía lên mây.
Cô ta xin nghỉ gấp, giao lại việc dở dang cho Tang Vãn: “Phiền cậu rồi, Tiểu Vãn. Khi nào về tớ sẽ mời cậu ăn bù.”
Đang định xoay người rời đi thì Thịnh Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Về đến khách sạn, cô chạy ngay đến phòng anh, gõ nhẹ mấy cái nhưng không ai mở cửa.
Sài Thanh Oánh đã trang điểm xong, thay cả đồ biểu diễn. Thấy Tang Vãn vừa bước ra từ phòng tắm, liền hỏi vu vơ: “Chiều rồi còn tắm? Tối nay chẳng phải cậu còn tiết mục à?”
[Tối nay lúc em biểu diễn anh có quay video không? Em muốn đăng lên khoảnh khắc!]
…
“Chẳng lẽ…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.