Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ


Thương D·ụ·c Hoành: “???”

Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ

Tang Vãn bất đắc dĩ lườm chồng một cái: “Anh lại làm gì con nữa vậy?”

Buổi tối, hai người ngủ trong căn phòng trước kia của Tang Vãn.

“Con là con trai, đừng suốt ngày mít ướt thế được không?” Thương D·ụ·c Hoành đặt bình sữa xuống, dang tay định ôm con.

“Không cần, không cần ba đâu… Hu hu hu…” Bánh Bao Nhỏ vừa thấy ba lại khóc to hơn.

Người ta nói càng giống nhau càng khó sống chung, giờ Tang Vãn thấm thía rồi.

Cô nằm trong lòng chồng, tay lại nghịch ngợm sờ cơ bụng anh: “Chồng ơi, anh nói xem, sao Bánh Bao Nhỏ chẳng giống em chút nào vậy?”

Bánh Bao Nhỏ chớp đôi mắt long lanh, càng được đà kéo áo mẹ làm nũng. Nhưng lần này dù có mè nheo cỡ nào, Tang Vãn cũng không chiều theo.

Lúc này Thương D·ụ·c Hoành mới nhẹ nhõm.

“Có phải bên ngoài anh có người khác rồi không?” Tang Vãn thấy anh thờ ơ thì giận.

Anh ôm chặt cô vào lòng, tay ấm áp xoa nhẹ lên vết mổ: “Chỗ này còn đau không?”

Thương D·ụ·c Hoành cụp mắt, nhẹ nhàng vén tóc mai cô ra sau tai: “Có Bánh Bao Nhỏ là đủ rồi.”

“Anh đừng dữ với con như vậy được không.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không chịu đâu.”

Hai cha con lại đồng thanh khiến Tang Vãn không nhịn được bật cười. Dù gì thì hai người cũng đồng lòng trong chuyện này.

Mỗi ngày Tang Vãn đều phải làm “trọng tài” giữa hai cha con, mệt không tả xiết, mà trớ trêu thay hai người lại có tính cách giống hệt nhau.

Hai giọng nói đồng thanh vang lên, thái độ nhất trí đến lạ.

“Anh đi cùng em.” Thương D·ụ·c Hoành bước nhanh, nắm lấy cổ tay cô, giọng nói không cho phép từ chối.

Thương D·ụ·c Hoành lập tức đè cô xuống, giọng mang ý cười: “Vậy thì tốt.”

Mẹ đang vẽ tranh trong phòng, ba bảo cháu đừng làm phiền mẹ. Nhưng cháu đói quá, chỉ có mẹ mới biết cháu muốn ăn gì thôi. Thế là lúc ba không chú ý, cháu lén lút chui vào phòng mẹ.

“Bánh Bao Nhỏ, con ba tuổi rồi, đến lúc cai sữa rồi đó, biết chưa?” Tang Vãn cầm bình sữa vừa đủ ấm, đổi tư thế cho con bú.

“Anh biết, nên mới muốn đi cùng.” Thương D·ụ·c Hoành một tay bế Bánh Bao Nhỏ, giọng chắc nịch: “Bên ngoài trời tối quá, em ra đường một mình nguy hiểm.”

Tang Vãn hết cách, đành giao con lại cho Thương D·ụ·c Hoành. Người kia từ nãy đã đoán được kết cục, khoanh tay chờ sẵn ngoài cửa như thể đã chuẩn bị từ trước.

“Anh chắc chê em sinh con xong không còn hấp dẫn, bao lâu rồi anh chưa…” Cô sụt sịt, nói đến đoạn cuối lại thấy quá thẳng, không nói tiếp nữa.

Bánh Bao Nhỏ khóc càng to, nước mắt đầy mặt khiến Tang Vãn xót ruột.

Sau khi con ra đời, dù bận rộn cách mấy, anh cũng luôn đúng giờ về nhà, chăm con cùng vợ vì anh thấy đó là trách nhiệm của mình.

Nhưng trong lòng Tang Vãn vẫn ấm ức, nửa đêm trốn trong chăn âm thầm khóc.

Anh thật lòng không muốn Tang Vãn phải chịu khổ lần nữa. Hôm cô sinh Bánh Bao Nhỏ, anh chờ ngoài phòng sinh, nghe tiếng cô gào thét đau đớn đến xé ruột, anh đã âm thầm thề cả đời này không để cô phải trải qua lần nào nữa.

“Không được!”

Cuối cùng, Thương D·ụ·c Hoành lái xe đưa Tang Vãn và Bánh Bao Nhỏ về nhà mẹ đẻ. Mẹ Tang và Cha Tang đang ăn cơm, vừa thấy cháu ngoại liền vui mừng không để đâu cho hết.

Thương D·ụ·c Hoành tựa đầu giường, khẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô: “Sao lại nghĩ vậy?”

“Mẹ ơi, con muốn uống sữa~” Bánh Bao Nhỏ nhe răng cười dễ thương, giọng non nớt mềm mại.

Tang Vãn thở dài: “Vậy con thì sao? Anh chẳng phải biết vì sao tối nay em phải qua nhà mẹ rồi sao?”

“Bánh Bao Nhỏ, sao con lại vào đây? Không phải ba đang chơi với con à?” Tang Vãn ngồi trong phòng, nhìn cậu bé con còn chưa cao tới tay nắm cửa ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn cô. Vừa trông thấy mẹ, cậu lập tức chu môi bật khóc: “Ba… ba…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thương D·ụ·c Hoành khẽ cong môi cười, trêu chọc: “Vậy là muốn rồi hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thương D·ụ·c Hoành, anh thay đổi rồi.” Cô khóc như trẻ con, mũi đỏ ửng, môi mím mím nói chuyện nghe vừa tội vừa thương.

“Mắt giống em.” Thương D·ụ·c Hoành hôn l*n đ*nh đầu cô, giọng ôn nhu vô hạn.

Bị anh nhắc, Tang Vãn mới nhớ mình sinh con là ca sinh thường chuyển sang mổ, vất vả biết bao.

Câu trả lời này cô nghe mãi nên phát chán, không cam lòng, cô ngồi dậy, đè lên người anh: “Em không muốn con chỉ có đôi mắt giống em, em muốn sinh thêm một đứa giống y hệt em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được!”

“Không đau nữa rồi.”

Thế là, mỗi trận chiến giữa hai cha con, người chiến thắng luôn là Bánh Bao Nhỏ. Thậm chí lúc bị đóng cửa lại, Thương D·ụ·c Hoành còn thấy con mình lộ ra vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tang Vãn dí tay vào n.g.ự.c anh: “Cho tài xế đưa em là được rồi.”

Thương D·ụ·c Hoành nghe thấy tiếng đã pha sẵn sữa, đẩy cửa bước vào: “Sữa pha xong rồi, lại đây nào.”

Từ khi sinh con, cô cảm thấy Thương D·ụ·c Hoành đối với mình không còn như trước. Chắc anh thấy cô không còn hấp dẫn nữa rồi.

“Không được phép từ chối!”

Cháu chào các cô chú, cháu là Bánh Bao Nhỏ, năm nay cháu ba tuổi rồi. Cháu thường hay thắc mắc: Tại sao mình lại tên là Bánh Bao Nhỏ nhỉ?

“Anh có dữ với con đâu.” Thương D·ụ·c Hoành oan ức, thở dài: “Bánh Bao Nhỏ, ba bế con nhé, mẹ đang làm việc, ba chơi với con được không?”

Thấy con sắp khóc tiếp, Tang Vãn dứt khoát đuổi anh ra ngoài: “Anh ra ngoài trước đi, có gì em gọi.”

“Hu hu hu… Mẹ ơi, con muốn uống sữa~” Cậu bé vừa khóc vừa làm nũng, mắt thì chớp chớp đáng thương.

Không lâu sau, Tang Vãn mở cửa, trực tiếp nhét con vào tay chồng: “Tối nay em về nhà mẹ ngủ, anh trông con.”

Thương D·ụ·c Hoành nghe tiếng động liền bật đèn, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”

“Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi, ngoan.” Anh kéo cô vào lòng, lại hôn lên đuôi mắt cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bánh Bao Nhỏ ngồi bệt dưới đất, khóc thút thít như hoa lê đái vũ.

Tang Vãn không trả lời, tức là ngầm thừa nhận.

Bỗng dưng, Bánh Bao Nhỏ nhón chân đẩy cửa phòng: “Ba mẹ ơi, sao lại không cho con ngủ cùng!”

Sau khi kết hôn, Thương D·ụ·c Hoành mua một căn biệt thự ở ngoại ô, cảnh sắc tươi đẹp, không khí trong lành, rất thích hợp để Tang Vãn tìm cảm hứng sáng tác.

Tang Vãn thở dài, đặt máy tính bảng và bút cảm ứng xuống, cúi người ôm con vào lòng: “Lại đói rồi à?”

Giọng Tang Vãn đầy làm nũng. Cô mang thai mười tháng vất vả, vậy mà sinh ra đứa nhỏ giống y như đúc Thương D·ụ·c Hoành.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ