Nương Ta Họa Người - Kỷ Đoá Dĩ
Kỷ Đoá Dĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Chương 13
Doãn Hy nhẹ nhàng dịch tay, đổi vị trí mà anh không hề hay biết: “Thế rồi anh liền đồng ý, đúng không?”
“Sư muội à, em nghĩ nhiều quá…”
“Tôi không muốn anh mặc áo.”
Anh đang do dự, cô hiểu. Với một người nghiêm túc như Nhiếp Tung, từng bị cô “trêu ghẹo” không ít lần, bảo anh tin rằng cô chỉ đơn giản muốn giảm sốt thôi, thực sự là một chuyện rất khó.
Trong cái nhìn chăm chú, thâm trầm ấy, Doãn Hy lại nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi anh, một nụ hôn nóng bỏng mang theo tất cả hơi ấm của cô.
làm mát một chút
Doãn Hy chậm rãi đưa tay từ cổ tay anh lên bắp tay, mắt vẫn chăm chăm nhìn anh không chớp: “Người anh mát quá… dễ chịu thật.”
Anh vẫn chưa thoát khỏi sự sững sờ, tay chân tê cứng vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, chỉ máy móc lắc đầu.
Doãn Hy đặt điện thoại xuống, bắt gặp ánh mắt của Nhiếp Tung. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo ý hỏi: “Sao thế?”
Nhiếp Tung thầm biết, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, anh chờ cô nói tiếp.
“Tôi quá trầm, lại chẳng lãng mạn, luôn không hiểu được lòng cô ấy.”
“Em…” Nhiếp Tung bị thế chủ động của cô làm cho choáng váng, nhất thời không nhúc nhích nổi, cũng nói không ra lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiếp Tung vẫn như thường lệ, tất bật lo liệu mọi việc bên cạnh cô, nhưng luôn né tránh ánh mắt của cô, sợ cô nhắc đến chuyện hai người ôm nhau ngủ đêm qua. Chỉ cần nghĩ đến thôi là mặt anh đã đỏ bừng.
Nhiếp Tung nghe vậy, lập tức căng thẳng: “Em lại muốn làm gì nữa?”
Trong đầu Nhiếp Tung có hàng đống từ ngữ thoáng qua, nhưng đến khi chuẩn bị mở miệng lại lập tức nuốt ngược trở lại. Anh nhìn cô nghiêm túc: “Em không để ý thật sao?”
Nghĩ vậy, Doãn Hy thở dài, giọng yếu ớt: “Tôi bệnh rồi, không có sức giỡn với anh… thôi vậy…”
“Thật không đó?”
Một chàng trai chậm chạp, ít nói, tự mang theo vẻ đáng yêu tự nhiên. Kiểu người này thường sẽ khiến con gái chú ý ngay từ lần đầu tiên, nhưng nếu thật sự bắt đầu yêu đương, thì ít có cô gái trẻ nào có thể chịu đựng nổi một mối quan hệ bình lặng như nước suối chảy.
Một thoáng lơ đễnh, Nhiếp Tung ngã ngồi xuống mép giường, sợ đè trúng cánh tay bị thương của cô, vội vàng định đứng dậy nhưng chưa kịp, đã bị cô nắm chặt cổ tay kéo xuống lần nữa…
“Anh Trương ấy…”
“Vậy anh đến làm gì? Xả hơi à?”
Có thể vì đang ốm nên trông cô yếu ớt quá đỗi, cũng có thể vì ban nãy anh vừa nói “muốn theo đuổi em”, nên bây giờ cơ hội tốt bày ra trước mắt. Nhiếp Tung không lập tức từ chối, chỉ lặng lẽ nhìn cô, nhìn đến khi cô mất kiên nhẫn, buông tay ra.
“Anh theo đuổi cô ấy à?”
“Em muốn tôi làm gì?” Anh kiên nhẫn hỏi.
“Cũng không hẳn là ai theo đuổi ai, cả hai đều có cảm tình, sau đó cô ấy hỏi tôi có muốn yêu nhau không.” Nhiếp Tung nhớ lại chuyện tình duy nhất của mình, tất cả ký ức như quay về khoảng thời gian tươi đẹp nơi giảng đường.
Lời kể của Nhiếp Tung đều đều, như thể đang nói về một câu chuyện chẳng liên quan đến mình. Nhưng Doãn Hy lại thấy xót xa cho anh, xót cho cái ngốc nghếch, chậm chạp ấy.
Doãn Hy, lúc nãy còn được đắp kín mít, giờ thì lén mở chăn, tay chân dang rộng nằm chễm chệ giữa giường. Bắt gặp ánh nhìn như cười như không của anh, cô chỉ thở ra một câu: “Tự tôi ‘dán đá’.”
“Vậy nên cô ấy nói chia tay?”
Thấy tin nhắn kiểu lạc đề này, Doãn Hy khẽ mắng một tiếng: “Làm quá lên rồi đấy!”
Chẳng bao lâu sau, Doãn Hy thiếp đi trong vòng tay anh. Còn Nhiếp Tung, dù đang giữ nguyên tư thế nhưng đầu óc thì tỉnh táo chưa từng có. Trong lòng anh là người con gái anh đã vượt ngàn dặm để đến gặp, bên môi còn vương chút ấm áp của nụ hôn đầu. Cơ thể anh thành thật hơn cả trái tim trong việc thể hiện cảm xúc.
“Ừ.” Doãn Hy cúi đầu tiếp tục nhắn tin, từng chữ một hiện lên trên màn hình: “Khi nào đến?”
“Anh làm miếng dán hạ sốt của tôi nhé, được không?”
Nhiếp Tung vẫn gập người, co chân, căng cứng như dây đàn, rón rén nhích về sau nửa phân, chỉ sợ cô phát hiện bất kỳ phản ứng nào khác lạ.
Doãn Hy tỏ ra vô cùng hài lòng với câu trả lời, l**m nhẹ môi, khen: “Ngoan lắm.”
Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe thấy câu hỏi tiếp theo, tim lại nhảy lên tận cổ họng:
Cô ấy là bệnh nhân, đừng chấp nhặt với cô ấy. Cô ấy chỉ muốn tìm một “miếng dán hạ sốt” thôi, không phải đang định ăn h**p mình đâu.
Doãn Hy mỉm cười, lắc đầu: “Không nói anh, là sư huynh tôi, anh ấy sắp tới rồi.”
Doãn Hy hơi rời khỏi người anh một chút. Ánh đèn mờ từ phòng tắm rọi xiên lên tường, chỉ còn le lói chút sáng in lên sau gáy anh. Nhưng đôi mắt sâu thẳm không còn kính che chắn của Nhiếp Tung lại như chứa cả trời sao.
Nhiếp Tung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô như dỗ trẻ con, nhắm mắt lại, dịu giọng nói: “Ngủ đi.”
“Xì—” Âm thanh hừ nhẹ của Doãn Hy vang lên phía sau, như một quả bóng sắt lăn lông lốc, khiến Nhiếp Tung ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.
Bướng bỉnh, kiêu ngạo, chẳng còn chút dáng vẻ mạnh mẽ, dứt khoát thường ngày. Giờ cô như một chú chim nhỏ đang giận dỗi, bay nhảy loạn lên trước mặt anh, nhưng vẫn chẳng chịu yên ổn đậu trên vai.
Tin nhắn của Trương Trì hiện ra trong khung trò chuyện: “Nghe nói sư muội anh dũng hy sinh, sư huynh lập tức đến chi viện!”
“Vừa mới đính hôn xong, đang trên đường đến, tối ăn cơm chung.” — Ba câu đã gói gọn mọi thông tin, không để lại cho Nhiếp Tung chút cơ hội nào để hiểu lầm hay ghen tuông.
“Tiến sĩ Trương à?”
Khi Doãn Hy tỉnh dậy vào sáng hôm sau, giường bên cạnh đã trống không. Cô xoa trán bật cười, hoàn toàn có thể hình dung ra dáng vẻ Nhiếp Tung vội vàng bỏ trốn trước khi cô tỉnh lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chia tay như vậy, Doãn Hy có thể hiểu được. Nhưng vẫn không cam lòng, cô tiếp tục truy hỏi: “Là vì không đáp ứng được những mộng mơ thiếu nữ của cô ấy à?”
Nhiếp Tung dịu giọng dỗ dành: “Tôi không đi đâu cả, mặc áo xong sẽ ngồi đây với em.”
“Ha—” Doãn Hy thật sự không biết nên khen anh kiên định trước cám dỗ, hay nên cười chính mình quá kém hấp dẫn. Cô chỉ biết cuộn trong lòng anh thở dài: “Anh bảo tôi phải nói tiếp sao bây giờ đây?”
Nhưng mà khi bàn tay phải của Doãn Hy đặt lên ngực anh, cả người anh lập tức cứng đờ, đến cả hô hấp cũng ngừng lại một giây.
Anh tự nhủ trong lòng:
Không ngờ đối phương lại “thổi còi rút quân”, Nhiếp Tung sững người đứng tại chỗ. Trái tim đang bị khuấy đảo bởi bao cảm xúc, làm sao bình tĩnh trở lại được? Anh muốn giải thích, muốn nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng khi ánh mắt rơi xuống cảnh tượng trên giường, anh không nhịn được bật cười.
thôi, anh tin không?” Cô ngửa đầu, chớp chớp mắt nhìn anh.
Tối nay tất cả đều vượt quá dự đoán của Nhiếp Tung. Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, không hiểu hỏi lại: “Không phải em nói là để tôi theo đuổi em sao?”
Trong bóng tối, Doãn Hy bĩu môi: “Sau đó thì sao? Vì sao chia tay?”
“Có chuyện gì vậy?” Nhiếp Tung đưa một cánh tay ngăn cách giữa anh và cô, tiện thể che đi phần thân trên đang để trần, anh dịu dàng hỏi: “Tôi đi mặc áo trước, được không?”
Đây là lời thật lòng, Doãn Hy tin như vậy. Điều khiến cô bất ngờ là Nhiếp Tung lại có cái nhìn rõ ràng về chính mình đến thế.
“Anh không báo trước với cô ấy việc này sao?”
“Không đủ.” Doãn Hy lại lắc đầu, giọng rầu rĩ, “Tôi muốn ôm miếng dán.”
“Ý anh là làm xong hết mấy thí nghiệm trong đề tài rồi?”
“Chưa từng.” Nhiếp Tung lắc đầu.
Doãn Hy kéo cánh tay anh ngang qua người, tự nhiên kê đầu lên, ngọt ngào nói một câu: “Cảm ơn.”
“Ừm.”
Ăn sáng xong, Doãn Hy tiếp tục đến bệnh viện để truyền dịch. Bình thuốc lại được treo lên giá truyền, bắt đầu một ngày mới với ống truyền nhỏ giọt tí tách.
Không cần nghĩ cũng biết, Doãn Hy chắc chắn sẽ không đồng ý, cô lắc đầu kiên quyết: “Không muốn!”
“Sư muội, còn nghe nói thầy Tiểu Nhiếp luôn ở bên cạnh chăm sóc, cảm động quá đi mất!”
Đầu mũi Doãn Hy phảng phất mùi nước tắm vừa sạch sẽ, dễ chịu đến mức khiến người khác lơ đễnh. Ngón tay cô gõ nhẹ hai cái lên ngực anh, Nhiếp Tung bắt đầu thở gấp. Anh vừa định mở miệng, thì môi đã bị cô chặn lại bằng tay.
Gương mặt Nhiếp Tung hiện rõ vẻ kinh ngạc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thế còn như thế này thì sao?”
Nhiếp Tung gãi mũi lúng túng, ngước nhìn bình truyền thuốc rồi nhanh chóng đánh trống lảng: “Để tôi gọi y tá đến thay thuốc.”
“Thì sao chứ?” Doãn Hy lại rúc vào lòng anh, nơi hơi mát giờ đã biến thành ấm áp, càng dính sát hơn nữa.
Doãn Hy biết anh ngại, đêm qua có lẽ đã phá vỡ “niềm tin sống” suốt hai mươi lăm năm của anh, thế nên cô cũng không dám đùa thêm. Cô không nói gì, chỉ cúi đầu mở WeChat.
Nhiếp Tung khẽ “ồ” một tiếng, quay đầu lại nhìn tin nhắn hồi đáp từ sếp, cố giấu đi những suy nghĩ vụng về trong lòng.
Nhiếp Tung khẽ cười, tháo kính xuống, một chân dài bước lên giường. Một tay anh ôm lấy Doãn Hy đang “phơi người” ra, một tay kéo chăn đắp lên cả hai.
Trong lòng là một cơ thể nóng hầm hập, mềm mại, hương thơm dịu nhẹ, bên tai là hơi thở phả ra rực lửa. Nhiếp Tung cảm thấy tai mình lại đỏ bừng lên.
Cơ thể chàng trai trẻ tuổi mang theo nhịp tim rộn ràng đầy sức sống, từng nhịp từng nhịp đập vào tay Doãn Hy. Làm sao cô ngủ được nữa, cứ bám lấy cánh tay anh mà lắc đầu: “Không muốn ngủ.”
Vừa mới một giây trước thầy Nhiếp còn oai phong lẫm liệt, vậy mà vừa nằm xuống liền nhận ra mình lại bị “vào tròng” rồi.
“Tôi không giống mấy gã đàn ông kia đâu. Tôi nói chỉ muốn
Chương 13: Chương 13
“Chắc là vậy.” Nhiếp Tung trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng lúc đó tôi theo bố đi tu sửa một bức tranh cổ, thời gian đó hoàn toàn cách ly, cô ấy không liên lạc được với tôi.”
“Trước đây anh từng thích kiểu con gái như thế nào?”
Nhiếp Tung gật đầu, nhưng là để nói cam kết của chính mình: “Tôi sẽ không làm gì em cả.”
“Chúng ta trò chuyện chút đi.”
“Tối nay, sư muội nhớ chuẩn bị tiệc tẩy trần đón tiếp sư huynh nha~”
“Thật ra… trước đây tôi chỉ từng thích một cô gái, hồi đại học.” Giọng nói của Nhiếp Tung vang bên tai cô, trong trẻo và dịu như một lớp màn mỏng.
“Tiệc đính hôn xong là anh phi về ngay. Giờ ngồi trong văn phòng một mình đến mốc meo rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh định đến thật à?”
Doãn Hy lấy khuỷu tay huých anh một cái, bĩu môi: “Ồ cái đầu anh ấy, tâm tư nhỏ nhặt kia của anh đừng có giấu nữa.”
“Vậy còn anh…” Doãn Hy lấy ngón tay vẽ vẽ vạch lên cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi, “đã từng ôm cô ấy như thế này chưa?”
“Gì cơ?” Nhiếp Tung nhìn cô với vẻ mặt vô tội.
Vừa gõ chữ, Doãn Hy vừa cười khúc khích, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Nhiếp Tung bên cạnh. Lúc đó, anh đang nhắn tin xin nghỉ phép với sếp. Nghe thấy cô cười, chẳng hiểu sao anh cũng bị lây, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Anh lên tàu rồi, tối gặp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiếp Tung nhìn chằm chằm đôi tay cô đang nắm chặt lấy cánh tay anh, mỉm cười: “Chẳng phải tôi đang ‘dán’ sẵn rồi sao?”
“Có báo rồi. Nhưng lúc đó cô ấy bị viêm ruột thừa, tôi không hề hay biết. Đến khi sửa tranh xong quay lại trường thì mới biết, cô ấy đã quen với lớp trưởng, người chăm sóc cô ấy lúc bệnh.”
Cứ tưởng khi ốm thì cô sẽ ngoan ngoãn một chút, ai ngờ dù đang sốt vẫn không quên… “thả thính”. Mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy tủi thân, khiến Nhiếp Tung cảm giác như mình mới là người làm sai điều gì. Anh vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ.
Cánh tay của Doãn Hy nhanh như xúc tu bạch tuộc, lập tức quấn lấy anh, cả người cũng cuộn thẳng vào lòng anh.
“Em… em chẳng phải nói là không…”
Anh cúi nhìn người con gái nằm trong vòng tay mình, không để tâm đến đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.