Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45.1: Thảo Tuyết hồi ức (9)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45.1: Thảo Tuyết hồi ức (9)


Ba người sau một hồi liền đã chạy tới trước phủ Thành Chủ nơi sát na có một trận pháp đang toả sáng.

Thảo Linh cắn chặt đôi môi,gắng gượng lấy hết sức bình sinh ôm Thảo Tuyết đứng dậy tuyệt vọng chạy khỏi nơi này.

"Mị... Hồng!!".

"Mẫu thân....bọn chúng đang lao đến!!".Thảo Tuyết hét lớn sợ hãi.

Giờ đây cả hai chỉ biết đứng ở nơi đây mở to đôi mắt tuyệt vọng đứng tại nơi đó,mặc cho phía sau là rất nhiều hung thú đang xông tới.

Những tiếng la hét của Thảo Tuyết ôm chặt lấy mẫu thân của mình nơi vạt áo,bám víu lấy người mẫu thân của mình.

Thanh âm run rẩy đã không còn chút sức lực nào nữa,tựa hồ đã mất đi sức sống mà nàng mở to mắt ra nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những cỗ ký ức không rõ ràng hiển hiện trong não hải của Thảo Tuyết mơ hồ và cũng đầy cảm xúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 45.1: Thảo Tuyết hồi ức (9)

Nhưng đám hung thú vô tình tại ngay sau lưng vụt tốc đã sừng sững sau lưng Thảo Linh vồ tới cục diện.

Mà ở phía Mị Hồ đám người,

"Hồ tỷ tỷ,tỷ phải an toàn đấy nhé!!".Thảo Tuyết hô lớn khóc nức nở.

Nàng đã b·ị t·hương rất nặng,toàn thân run rẩy đã không còn chút sức lực nào nữa,huyết diễm chảy xuôi nơi khoé miệng,đôi mắt đen nhánh nhuốm đầy máu tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ còn có chỗ nào để có thể chạy chứ.

Những người xung quanh gục ngã nơi xuống,chính như tuyệt vọng tràng cảnh hồi kết.Hoả diễm thê lương bập bùng nhấn chìm lấy khung cảnh này,lạ thường đau thương cảm giác.

Tại nơi sót lại cuối cùng hơi thở nơi Mị Hồng đang rơi lệ không cam lòng chống đỡ,cuối cùng vụt tắt chấm dứt hoàn toàn sự sống này.

Mị Hồ nhìn Mị Hồng mà mỉm cười đáp lời của nàng ta.

"Mẫu thân... người có sao không...đừng bỏ nữ nhi của người lại mà.. người không được có gì xảy ra đâu đấy!!".

Nàng hận bản thân mình,tại sao không thể bảo vệ nữ nhi của mình,tại sao trên đời lại có thứ tàn ác như vậy c·ướp đi vô số mạng sống như thế.

Nghe vậy Mị Hồng hiểu ý ngay lập tức liền nước mắt đầm đìa khuôn mặt,muốn khóc lên thật to bộ dáng.

Cả hai nét mặt không còn chút huyết sắc nào,cả người run lên bần bật.

Mà bọn yêu thú cứ thế đầy vô tình tiến đến,chúng nhe răng nanh sắc nhọn lạnh lẽo chớp mắt liền vồ tới một dạng.

"Trận pháp...".

"Àh--!".Thảo Tuyết giọng nói run rẩy,toàn thân mất đi thứ sức sống cuối cùng.

Một sinh mạng con người thân thuộc cứ thế b·ị c·ướp đi một cách dễ dàng trước ánh mắt của Thảo Tuyết.

Cả ba người bắt đầu chạy đi,

Mị Hồng chạy kế bên lúc này muốn vận dụng cái pháp bảo trong tay một dạng, nhưng từ trên trời lại là tia sáng kia đánh bật nó đi thật xa trong sự ngỡ ngàng của nàng.

Hệt như một thiếu niên thân mặc y phục kỳ lạ,mái tóc cắt ngắn gọn gàng,tại chốn chiến trường kinh thiên động địa nở một nụ cười tự tin giữa chốn kinh hoàng g·iết chóc.

Thảo Tuyết khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào,mở to đôi mắt nhìn lấy cái này cảnh tượng diễn ra.

Mị Hồng sắc mặt đại biến,ngay cả vật hộ thân cũng đã b·ị đ·ánh bật đi,hôm nay nhất định sẽ phải c·hết ở nơi này.

Nhưng nếu vị cô nương bí ẩn này không nán lại nhất định là sẽ không có đủ sức ra tay bảo vệ bọn họ cùng lúc a.

Trên thực tế chính vì có Mị Hồ nên cả đám mới chạy tới được gần đây một dạng,nếu bây giờ nàng nán lại nơi đây thì mọi sự phía trước khó mà lường được.

"Đây là Ngự Thể Ngọc,với linh lực của muội hoàn toàn có thể duy trì ba lần sử dụng,nhớ kỹ phải tận dụng cho tốt!!".

Cả thành chìm trong biển lửa,căn bản chính là một cuộc t·hảm s·át cả thành trì.

"Cảm giác này là sao,tại sao mình lại thấy an tâm khi nghĩ về người đó chứ!?".Thảo Tuyết ngây người bộ dáng,nước mắt vẫn lăn dài trên má.

Cả Thảo Linh lẫn Mị Hồng khuôn mặt tái xanh kinh sợ trước một màn diễn ra trước mắt này.

"Không...sao có thể như vậy được chứ!!".

Nàng bị một chi của nó đánh xuyên qua vô số toà nhà,thân thể rốt cuộc bị xuyên vào một cây thương nằm gần đó,khuôn mặt vô hồn sợ hãi.

"Không sao,ta thân phận đây kể cả toàn bộ Đông Châu cũng không ai dám ra tay với ta nên không cần lo,mau chạy đi!!".Mị Hồ tự tin khẳng định.

Tại phía trên bầu trời,

Thảo Tuyết trong vòng tay của mẫu thân mình nhìn tới Mị Hồ rơi lệ,nàng không rõ phải nên nói gì trong sự tình này.

Mị Hồng nhanh chóng vận chuyển linh lực đánh tới con yêu thú xông đến nhưng vẫn là công dã tràng vô ích.

"Mị Hồ cô nương,còn cô thì sao!?".Thảo Linh bối rối vẫn đang hoảng sợ nhìn tới Mị Hồ nói.

"Cầm lấy!!".Mị Hồ đưa cho Mị Hồng thứ pháp bảo phòng ngự rồi mỉm cười.

Nhưng Thảo Linh khuôn mặt đã tái xanh nhợt nhạt, nước mắt không ngừng tuôn ra đau đớn,mệt tới nỗi nói không ra tiếng nữa.

Chúng bộ dáng vô cùng dữ tợn,ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người như muốn xông tới ăn tươi nuốt sống ngay lập tức vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mùi máu tanh tưởi,oán niệm ngập trời,nơi này đã là một khu thành c·hết.

Nhưng cảm xúc này nhanh chóng biến mất đồng dạng không còn dư lại chút gì nữa.

Đã đến gần cánh cửa của sự sống rồi lại liền từ trước đó bị đập nát,đây là cái gì thê thảm chứ.

Mị Hồ phía xa nghe vậy liền mỉm cười khẽ quay đầu nhìn lại,vẻ đẹp của một đứa trẻ chấn động nhân tâm tựa như muốn tại chốn máu huyết tanh tưởi này chiến một trận kinh thế.

Thảo Tuyết nhìn thấy mẫu thân của mình đang thở không ra hơi nữa,đã rất mệt rồi khiến nàng ôm chặt hơn lấy mẫu thân của mình.

Thảo Linh ôm chặt lấy Thảo Tuyết vào người,nàng thở dốc xuống, nước mắt lăn dài trên má.

Nghe nữ nhi của mình hét lên như vậy,Thảo Linh liền giật mình nhanh chóng chạy đi ngay lập tức.

Thảo Linh vô cùng vui mừng,rốt cuộc nữ nhi nhà mình cũng được cứu khiến nàng khẽ thở phào một hơi.

"Phải làm sao đây,Hồ tỷ tỷ!?".Mị Hồng toàn thân run lên bần bật kêu lên.

Mị Hồ chặn trước ba người nghe vậy liền thở dài,cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất.

"Hồ tỷ tỷ,đây là...".

Vô số sinh mạng bị yêu thú gặm nhấm nhai ngấu nghiến trong miệng.

Giờ đây,cả thành trì từng xa hoa lộng lẫy người qua kẻ lại tấp nập lại là một cái máu chảy thành sông cảnh tượng.

Thảo Linh kế bên thân thể phàm nhân không cách nào chạy thêm được nữa,ngã nhào xuống nền đất phủ đầy máu tanh của vô số người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thảo Tuyết mở to đôi mắt nhìn lấy một màn này,máu huyết chảy xuôi thê diễm tại phía sau lưng của mẫu thân của mình.

Cả đám đang chạy đi rốt cuộc phải dừng lại vì bị vô số con yêu thú chặn đầu trước mắt.

Thảo Tuyết cứ thế nhìn mãi bóng lưng của Mị Hồ phía xa mà khuất dần,nụ cười kia không hiểu sao hiện tại lại làm nàng cảm thấy rất giống một ai đó mà nàng không rõ ràng ký ức .

"Đó là trận pháp!!".Mị Hồng run giọng nói,cảm thấy có chút vui mừng,phải về ngay báo cáo cho các trưởng lão biết tình hình của Mị Hồ.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng được trong gang tấc bao nhiêu liền là tuyệt vọng xảy đến.

"Mẫu thân....!!".Thảo Tuyết hét lớn khóc oà lấy.

Nàng lưng tròng nước mắt gọi lớn hai chữ Mẫu thân rồi cả hai b·ị đ·ánh xuyên qua các toà nhà chìm trong biển lửa.

Giờ đây,nữ nhi của nàng đang ôm chặt lấy thân thể của nàng trong khi nàng thân thể không còn chút sức nào gắng gượng hơn được nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45.1: Thảo Tuyết hồi ức (9)