Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 362: Đã Là Phu Thê Thật Sự Rồi Sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 362: Đã Là Phu Thê Thật Sự Rồi Sao?


Chương 362: Đã Là Phu Thê Thật Sự Rồi Sao?

“Cô cô chỉ thích kể mấy chuyện đó.”

Mặc dù nàng không hiểu rõ bốn gia tộc lớn như bọn họ, nhưng những ngày qua, nàng cũng nhận ra Tiêu Dật đặc biệt quan tâm đến nhà Giang.

Tiêu Dật nhìn theo bóng dáng Từ Tĩnh mãi, đến khi nàng đi khuất, giọng hắn mới trầm xuống: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây cũng không phải là phúc lợi vô duyên vô cớ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta vốn dĩ đã cảm thấy khả năng là nhà Vương không lớn.”

Sau đó, nhà Giang đã phái người đến, mang rất nhiều lễ vật quý giá tặng cho nàng.

Tiêu Dật: “…”

Hắn lớn lên cùng Tiêu Dật từ nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tiêu Dật tự mình thừa nhận rằng bản thân cảm thấy mông lung!

“Ta lo rằng cô cô quá nuông chiều Trường Tiếu, có khi cho nó ăn quá nhiều trước bữa tối, nàng có thể qua đó xem thử không?”

Hơn nữa, đằng sau sự ra đi của bà, rất có thể là một câu chuyện không mấy tốt đẹp, nên Tiêu Dật luôn né tránh nhắc đến.

Nếu chàng không thích, ta sẽ không nói nữa.”

Tiêu Hòa chưa từng thấy Tiêu Dật có bộ dạng bức bối thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đó là một phần.”

Tiêu Dật ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nói:

“Ta nghe Thiếu Hoa bảo, Tết ở kinh thành, chợ đêm thường rất náo nhiệt.

Y nhíu mày, nói:

Thấy vậy, hắn không khỏi ngạc nhiên nói:

Câu hỏi này, hắn phải trả lời thế nào đây?

Tiêu Dật trầm mặc trong chốc lát, rồi điềm đạm nói:

Nếu không phải vì khả năng tự kiềm chế của mình, có lẽ hôm đó hắn đã để A Tĩnh nhìn thấu những ý nghĩ đen tối trong lòng hắn rồi.

Tiêu Hòa không khỏi nhướng mày nói:

“Nàng cứ ôm Trường Tiếu mãi chắc mệt rồi?

Từ Tĩnh bỗng nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

Tiêu Dật và Từ Tĩnh từ chối lời mời ở lại của Tiêu Mộc Vũ, lên xe ngựa trở về nhà.

Nghe nói mấy ngày nay nhà Giang đang bận rộn tổ chức tang lễ cho tam nương nhà họ Giang, tết năm nay, chắc chắn là không thể vui vẻ gì rồi.

Là loại ý đồ của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Những ngày qua, hiếm khi hắn được thoải mái thế này.

“Vừa nãy cô cô bảo, hồi nhỏ chàng nào có được như bây giờ, nghịch ngợm chẳng khác gì khỉ con, Trường Tiếu còn không bằng một nửa chàng đâu.”

Dừng một chút, nàng nhìn Tiêu Dật, dịu dàng hỏi:

Hắn đã điều tra kỹ cả bốn gia tộc, nhưng cũng chỉ là do bản tính cẩn trọng thường ngày mà thôi.

Tiêu Hòa nhìn hắn, chậm rãi nói:

Hoặc ví như, A nương của hắn e rằng đã mất từ lâu.

Tiêu Hòa cười nhạt, nhấc ấm trà lên, rót đầy chén trước mặt Tiêu Dật, nói:

Nói mới nhớ, cô cô còn bảo hồi nhỏ mỗi lần Tết đến, chàng rất thích đi chợ đêm, vừa bước vào là chẳng khác nào khỉ sổ lồng, cô cô và A nương chàng làm sao cũng không giữ được.

Nhiều chuyện, dù Tiêu Dật không nói, nhưng nàng vẫn cảm nhận được.

Họ đáng lẽ phải là kẻ thù mới đúng.

Lúc nào cũng sợ làm lạc mất chàng.

Từ Tĩnh bừng tỉnh, liếc hắn một cái:

Từ Tĩnh nhìn Tiêu Dật, thấy hắn cử chỉ nhẹ nhàng, động tác thuần thục khi ôm Tiêu Hoài An, đôi mắt khẽ cong lên:

Nhà Vương hiện tại, sớm đã không còn là bức tường đồng vách sắt như ngày xưa.

Huống hồ, nhà Vương bây giờ cũng không còn khó dò như trước.”

“Ừm.”

Có người giúp trông trẻ, Từ Tĩnh dĩ nhiên vui vẻ đồng ý, liền nhướng mày, cẩn thận chuyển cậu bé sang lòng Tiêu Dật.

Từ Tĩnh cúi đầu vuốt lại mấy lọn tóc hơi rối của cậu bé, cười nói:

“Ngươi lo lắng A Tĩnh sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Tiêu Dật ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé đang ngủ trong lòng Từ Tĩnh, khẽ nói:

Tiêu Dật nhìn lại y, hai người im lặng đối mặt một lúc lâu, rồi gần như đồng thanh thốt lên:

“Giang gia.”

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, chỉ muốn giấu A Tĩnh đi, không để bất kỳ ai khác nhìn thấy.

Từ Tĩnh nhận ra Tiêu Dật có vài lời muốn nói riêng với Tiêu Hòa, bèn đứng dậy, nói:

Tiêu Dật: “…”

“Kỳ thực, ngay từ khi ngươi biết được từ chỗ Thôi Hàm rằng thế lực đó có liên quan đến bốn gia tộc lớn, trong lòng ngươi đã có một lựa chọn khả nghi nhất rồi, đúng không?”

Ngày hôm đó, ngay khoảnh khắc gặp Giang Nhị Lang trong rừng, hắn đã cảm nhận được, người đàn ông đó có ý đồ với A Tĩnh.

Cả khoang xe nhỏ như một thế giới riêng, tách biệt hoàn toàn khỏi những ồn ào, náo nhiệt bên ngoài.

Tuy nhiên, từ sau lần bị ám sát đó, nàng không còn gặp lại Giang Dư.

Nói đến đây, Tiêu Hòa không nhịn được, mang vài phần trêu chọc:

Từ Tĩnh dù có từ chối thế nào cũng không được, đành thản nhiên nhận lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với tư cách người đã góp tay se duyên cho họ, Tiêu Hòa tất nhiên hiểu rõ cuộc hôn nhân này lúc đầu là vì mục đích gì.

Tiêu Hòa khẽ bật cười:

“Phải rồi, ngươi và A Tĩnh, giờ đã là phu thê thật sự rồi chứ?”

“Trẻ con hiếu động một chút thì tốt.

Ta thấy nếu thằng nhóc này còn quậy thêm vài ngày nữa, qua Tết e là ngay cả cửa nhà mình mở hướng nào cũng quên mất.”

“Không phải chứ, đến bây giờ, ngươi vẫn chưa khiến A Tĩnh thực sự gật đầu làm phu nhân của ngươi sao?”

Tiêu Hòa ngẩn người.

Tiêu Dật quay đầu nhìn nàng, bàn tay giấu dưới gầm bàn khẽ đưa ra, nắm lấy tay nàng mà nói:

Nếu nhà Giang thực sự là thế lực đứng sau Hưng vương, vậy thái độ của Giang Dư đối với nàng, quả thật rất đáng ngẫm.

Cười xong, hắn còn thâm ý nói một câu:

“Thảo nào người ta nói, Tết là niềm vui lớn nhất của bọn trẻ con.

“Nghiễn Từ, chàng có để ý khi ta nhắc đến A nương của chàng không?

“Đã sớm ngờ rằng Giang gia là khả nghi nhất, vậy mà ngươi vẫn dám để biểu đệ muội cạnh tranh với hắn quán do Giang gia chống lưng.

Sắc mặt Tiêu Dật không khỏi trầm xuống một chút.

Lúc Trường Tiếu vừa đến chỗ ta, ta thường mong nó cũng có thể hoạt bát như những đứa trẻ khác.”

Tiêu Hòa nhìn hắn một hồi, thấy hắn rõ ràng không có ý định nói ra “phần hai” của vấn đề, chỉ đành cười khổ:

“Ta từ lúc nào lại để ngươi có ấn tượng như vậy?”

Nếu tối mai không có việc gì, chúng ta dẫn Trường Tiếu đi dạo chợ đêm được không?

Từ Tĩnh tuy không tham lam, nhưng cũng không phải kiểu người cao ngạo đến mức từ chối những thứ người ta nhất quyết đưa tận tay.

Buổi tối, sau khi dùng xong bữa tối, trời đã rất khuya.

“Được, ta qua xem thử.”

A Tĩnh thông minh như vậy, lại không phải người vô lý, có vấn đề gì nàng cũng sẵn lòng cùng ngươi giải quyết.

Bên cạnh, Từ Tĩnh cũng không khỏi cúi đầu trầm tư.

Hắn cũng tự kinh ngạc với sự chiếm hữu mãnh liệt trong lòng mình, đến mức không thể chịu được việc người khác dòm ngó A Tĩnh.

“Chuyện cạnh tranh với Quảng Minh Đường là do A Tĩnh tự yêu cầu.

Nhưng giờ đây, ta lại có chút mông lung.”

Nếu không phải đây là nhà hắn, lại đúng dịp năm mới, hắn nhất định đã đá tên này ra khỏi cửa.

Dù sao, hiện tại ngươi và A Tĩnh đã là phu thê thật sự rồi, hai người chung sống mà ngươi cứ giữ kín tâm tư như thế, cẩn thận kẻo A Tĩnh sẽ chê ngươi quá trầm lặng.”

Tiêu Dật bất đắc dĩ cong khóe môi, rồi bất ngờ đưa tay ra:

Trước đây, ta chưa từng hối hận vì đã để nàng tham gia vào chuyện này.

“Biểu đệ muội chẳng lẽ là sợ hãi rồi?”

“Thảo nào, ta thấy ngươi và A Tĩnh ở chung, lúc nào cũng mang theo một chút… cảm giác ‘d·ụ·c cầu bất mãn.”

Ta thật không biết nên nói ngươi gan lớn hay là tâm tư quá rộng rãi đây.”

“Ngươi từ nhỏ đã nặng lòng, ta khuyên ngươi, có chuyện gì cũng nên nói thẳng với A Tĩnh.

Ta không muốn gò bó nàng, càng không muốn nàng cảm thấy việc thành thân với ta đã khiến nàng mất đi tự do trước đây.

Dù hai người đang ngồi, nhưng Từ Tĩnh phải giữ tay đỡ đầu cậu bé, lâu ngày cũng khá mỏi.

Ví như Tiêu Dật chưa từng chủ động nhắc tới cha mẹ hắn.

“Xem ra vụ việc Hàn Thực Tán lần này ngươi cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít ra đã làm rõ được chuyện của nhà Vương.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Để ta bế cho.”

Sau giây phút kinh ngạc, hắn không nhịn được bật cười ha hả.

Tiêu Hoài An hôm nay chơi đùa hết mình với các biểu ca, biểu tỷ, vừa lên xe ngựa không bao lâu đã ngủ thiếp đi trong lòng Từ Tĩnh, ngủ sâu đến không biết trời đất là gì.

Trái lại, tính cách Tiêu Hòa khi đó không khác bây giờ bao nhiêu, so với chàng lại trầm ổn hơn nhiều…”

Hai người đàn ông đang nói chuyện, đột nhiên nhận ra Từ Tĩnh cứ lặng thinh mãi.

Trong khoang xe ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, ánh nến vàng ấm áp lay động theo từng nhịp lắc lư của xe ngựa.

“Mặc dù thời gian không dài, nhưng những người cần điều tra, ta đều đã tra qua.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 362: Đã Là Phu Thê Thật Sự Rồi Sao?