0
Sáng tinh mơ khi Mặt Trời chưa ló
Rồng Đen Vân Đỏ vượt gió tiến lên
Madam Vân Diệu cưỡi ở bên trên
Tóc mây bồng bềnh trôi qua kẽ ngón
Helen Phạm tự mình nghênh đón
Lên cấp 4 cái là hồi xuân
Phong thái vẫn chỉnh chu thành thục vạn phần
Lại tăng thêm ngàn lần quyến rũ
Tóc dài lượn sóng rực rỡ sắc đỏ
Răng nanh lộ có vẻ lôi cuốn c·hết người
Trăng Máu mờ nhạt dần hiện trên trời
Chiếu soi thân thể mông lung ma mị
-“ Chúng ta chỉ ghé qua một tý
Tình hình Vân Anh hiện tại thế nào?”
Bin Bin c·ướp lời:
-“ Tất nhiên là chẳng làm sao
Ngươi lo lắng thì vào mà xem trực tiếp.”
Con chó này tính ra cũng mất nết
Ngoài Vận ra thì chẳng biết nể ai
Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài
Ngay cả Diễm lỡ sai cũng bị ‘dizz’
Thường ngày đắc tội với người không ít
Nhưng dám gây nó thì chẳng có một ai
Một đường dây cáp linh quang thật dài
Kết nối Hương Phố và Lâu đài Trăng Máu
Vân Anh hấp thu Hạch cấp 6
Tình huống khá là giống Hùng Ca
Lần này trên đường ghé ngang qua
Muốn hắn cho nàng vài câu chỉ dẫn
Ngọn núi phía sau rực màu đỏ thẫm
Lá phong rực rỡ phủ kín một màu
Trăng Máu lưỡi liềm trên trời treo cao
Khi tròn cũng là lúc Vân Anh đột phá
Đi sâu vào trong xung quanh vách đá
Bị bao bọc toàn bởi màng nhầy
Thú vật săn được cho hết vào đây
Bị hút thành thây khô xơ xác
Vân Anh bao quanh bởi một túi niêm mạc
Trong suốt song cũng chỉ thấy mờ mờ
Than thở:
-“ Ở trong này giống như ở tù
Con đường tiến hoá càng về sau càng khó.”
Hùng Ca cười:
-“ Lối của ngươi đã rõ
Cứ theo đó thẳng hướng mà đi
Có gian khổ cũng chẳng sánh gì
Được với niềm sung sướng khi đột phá
Có sức mạnh mới có tất cả
Thậm chí là quyền lựa chọn Thiện Lương.”
Madam Vân Diệu an ủi:
-“ Như con đã thật phi thường
Đừng nóng vội mà giữa đường đứt gánh
Chớ cùng tên quái vật này so sánh
Hắn tắm dung nham suốt 4 tháng ròng.”
Lời trên miệng còn chưa nói xong
Tay đã nhéo hông Hùng Ca một cái
Hắn phối hợp la lên oai oái
Khiến bầu không khi thoải mái hơn nhiều
Kinh nghiệm đột phá của Hùng Ca chẳng nhiêu
Mấy lời truyền lại cho Vân Anh hết
Chuyện cần làm nàng đều đã biết
Đột phá chỉ là việc trong nay mai.
Madam cùng Helen bàn chút chuyện tương lai
Hùng Ca trở về lâu đài nhìn ngắm
Thiếu nữ Trăng Máu thì xinh đẹp lại da trắng
Hoàn toàn chẳng thấy một bóng đàn ông
Một tốp cô nương vừa đi săn xong
Mang về một con lợn to lông xám
Đem ra sau núi cho Vân Anh dùng tạm
Trời trở lạnh săn bắn rất khó khăn
Hùng Ca hiện chẳng có việc gì làm
Chợt thấy Xuân Nhi đi ngang phía trước
Chân chẳng dài nhưng tự tin sải bước
Tóc ngắn trắng đen ôm mặt cực xinh
Nhỏ mà có võ lại cực thông minh
Ở Lâu đài Trăng Máu hết mình cống hiến
Hùng Ca vội tiến lên bắt chuyện
Hai người cũng quen biết từ lâu
Nhi rằng:
-“ Ca hiện tại rảnh rỗi sao?
Chi bằng giúp ta đi săn ít thú.”
Hùng Ca cười:
-“ Ta đúng là đang vô sự
Có quái cấp 6 cứ giao vị trí ra đây
Ca mà một khi đã ra tay
Đến bản thân ca cũng cảm thấy sợ.”
Xuân Nhi hùa theo Hùng Ca chém gió
Khiến hắn sung sướng như chó được xương
Như mèo được chuột như người có lương
Ôm eo Xuân Nhi lên đường săn bắn
Gần Trăng Máu tương đối vắng lặng
Phải đi xa một chặng ra khỏi Nghĩa Đàn
Không ngờ là tới tận Huyện Kỳ Sơn
Xuân Nhi muốn lần này đem giá trị Hùng Ca vắt sạch
Trên đường bay phát ra hơi thở hùng mạnh
Khiến muôn thú né nhanh chạy liền
Cậy vào lớp vỏ cứng chắc vững bền
Không sợ trở thành bia ngắm bắn
Xuân Nhi ngồi ở ngay giữa trán
Chân thân Hùng Ca ôm ấp ngay bên
Hai người thật ra vô cùng thân quen
Từng tâm sự nhiều đêm dài không ngủ
-“ Lần này đi không đơn giản vậy chứ
Nàng cần gì cứ nói thẳng ra
Chúng ta chẳng phải người lạ xa
Ca nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Xuân Nhi nũng nịu:
-“ Chỉ muốn gần chàng nhiều thêm một chút
Lâu thêm một lúc không được hay sao?”
Hùng Ca chẳng biết phải đáp thế nào
Đặt vào môi xinh một nụ hôn đắm đuối
Hắn cũng biết bản thân sát gái
Lại chẳng thể chăm lo cho người ta
May mấy chuyện đ·ánh g·hen chẳng xảy ra
Mọi người tự biết, tự hiểu, tự vui là được
Phu Xai Lai Leng hiện lên phía trước
Đỉnh cao chót vót vượt qua tầng mây
Khắp trời lất phất hoa tuyết trắng bay
Núi này ‘Lang thang đi đâu cũng thấy’
Rồng Đen Vân Đỏ đôi cánh rực cháy
Tới Bản Gi theo chỉ dẫn của Xuân Nhi
Thân thể to lớn áp bức cực kỳ
Doạ cho người Mông hồn đi phách chạy
Màn ra mắt hiệu quả như vậy
Xuân Nhi nhảy xuống vẻ mặt hài lòng
Đến trước mặt thủ lĩnh Người Mông
-“ Khu Thê Don, đã lâu không gặp!”
Hai cô nương vừa xứng một cặp
Khó phân cao thấp 1m52
Đọ dễ thương cũng chẳng ai kém ai
So tài năng thì Xuân Nhi kém 1 bậc
Hùng Ca theo sau tiếp đất
Tan mất thân rồng hiện ra dáng người
Cao to vạm vỡ khí thế ngất trời
Cười hoà ái mở lời chào hỏi:
-“ Ta là Hùng Ca từ Hương Khê tới
Vừa nãy đã để mọi người sợ hãi rồi
Sau này sẽ dần quen mà thôi
Xin cô nương rộng lòng mà lượng thứ.”
Khu Thê Don sao có thể trách cứ
Bắt tay Hùng Ca cười trừ bỏ qua
Dung nhan xinh đẹp như sứ như hoa
Chỉ là dáng người đúng là hơi nhỏ
Hùng Ca liếc mắt sang cạnh đó
Thấy Khu Du Ri và Khu Hi Don
Phía sau hông vừa vểnh vừa tròn
Mới đúng là Người Mông chân chính
Con gái đồng bào nhan sắc quá xịn
Hùng Ca không nhịn được mà liếc mấy lần
Như một rừng hoa xinh đẹp muôn phần
Chỉ là hình như đàn ông hơi ít
Chị em thấy trai như sói thấy thịt
Hùng Ca rùng mình tự biết không hay
Nhưng mà đã đến nước này
Bỏ chạy thì mặt mày mất hết
Thê Don rằng:
-“ Mục đích của ngươi ta đã biết
Nhưng thật tiếc nó đã tiến hoá rồi
Ngươi chỉ có cấp 6 một người
Bỏ đi thôi không g·iết nó được
Còn chuyện gia nhập ngươi nói lúc trước
Người Mông chúng ta đồng ý rồi
Hy vọng các ngươi hỗ trợ di dời
Chỗ này đã không phải nơi ở lại.”
Xuân Nhi nghe vậy cười tươi một cái:
-“ Có quái cấp 6 thật quá tốt đi
Ta lập tức gọi Diễm và Vận, Vy và Phi
Hùng Ca không bận gì tham nha nhé?”
Hùng Ca cười:
-“ Sự tình náo nhiệt như thế
Mà mà có thể thiếu được ta
Nhưng mà trước cho ca hỏi qua
Nó thật ra là con gì vậy?”
Thê Don đáp:
-“ Là Voi 9 Ngà đấy
Mấy người trước mới tiến hoá thôi
Chúng ta có bắt được 1 người
Rơi từ trên Phu Xai Lai Leng xuống
Tuy trọng thương nhưng mà vẫn sống
Giống như là vừa đánh nhau với Voi
May là hiện tại có 2 ngươi
So với người này càng có thể tin tưởng.”
Hùng Ca theo sau đến một lều trướng
Bên trong một người đàn ông nằm dưỡng thương
Gương mặt góc cạnh phủ đầy gió sương
Mỗi vết sẹo là một tấm huân chương
Phủ đầy thân thể rất là cường tráng
Hơi thở cấp 5 đã đạt đến cực hạn
Chỉ một chút thôi là đột phá rồi
Hùng Ca ở bên cạnh mà ngồi
Nhận nhiệm vụ trông chừng người lạ mặt.
Đêm đông tuyết rơi rét lạnh như cắt
Xuân Nhi dí chặt Hùng Ca không rời
Như con mèo nhỏ trong lòng mà ngồi
Uể oải biếng lười vô cùng thoải mái
Hùng Ca giống như ngọn núi vững chãi
Dịu dàng mà lại ấm áp cực kỳ
Khu Thê Don nói chuyện với Xuân Nhi
Ánh mắt không hề che dấu sự ghen tỵ
Bữa tối được Khu Dun A chuẩn bị
Láo khoải, thắng cố, mèn mèn, bánh ngô…
Rượu bắp mấy vại uống bằng bát to
Chị em Khu tuy chẳng thể cùng Hùng Ca so
Nhưng sức uống đủ cho trai bản gục
Nơi này thịt rừng tuy sung túc
Nhưng thứ khác thiếu thốn đủ bề
Xuân Nhi tiến hành lôi kéo rủ rê:
-“ Các ngươi chẳng cần rời quê chi cả
Bản Di tuy rằng hơi lạnh giá
Nhưng lại có mỏ quặng linh năng
Linh khí nồng đậm ít nơi sánh bằng
Xong hoạ Voi sẽ đầu tư phát triển
Trở nên hiện đại tiên tiến rất nhanh.”
Lời nói ấm áp thái độ chân thành
Khu Thê Don sao nỡ đành từ chối
Bản Di sắp đón chào thay đổi
Mọi người vui vẻ ăn uống cười nói
Khu Típ Phà Ni trong lều ra gọi
Nghe giới thiệu nàng là một Cô Mo
Đau ốm c·hấn t·hương trong bản nàng lo
Giúp cho nhiều người tránh khỏi bệnh, c·hết
Có nhiều cỏ thuốc tác dụng rất tuyệt
Nhờ linh khí sinh trưởng mà thành
So với thuốc tây tác dụng càng nhanh
Với người tiến hoá vô cùng quý giá
Maruko Thơm ngày đêm vất vả
Cũng đã nghiên cứu được gì gì
Về sau trao đổi với Khu Típ Phà Ni
Hẳn là sẽ có bước tiến đột phá
Hùng Ca đi vào trong lều lá
Đưa tay đặt lên ngực gã đàn ông
Cười:
-“ Nếu tỉnh thì mau trả tiền công
Cứu sống ngươi chẳng thể không lấy phí
Chúng ta chỉ cần hỏi một tý
Hy vọng ngươi có thể cung cấp thông tin.”
Lời nói Hùng Ca nghe ra thật chân tình
Tay lại khoá chặt thân mình người lạ
Nhẹ nhàng mà nặng như núi đá
Người đàn ông chẳng giả bộ được nữa rồi
Mở mắt ra miệng nở nụ cười:
-“ Ta thật may lại gặp được người tốt
Cám ơn các ngươi cứu một mạng nhỏ này
Trần Quốc Báu biết ơn lắm thay
Người lại trống trơn chẳng có gì cảm tạ.”
Hùng Ca cẩn thận quan sát đánh giá
Thấy đã ổn liền đem tay rút lui
Vẻ mặt liền nở nụ cười vui:
-“ Giọng của ngươi, là tới từ Hà Tĩnh?”
-“ Ta là người Can Lộc chân chính
Trước đi lính, tận thế lạc sang Lào
Khi về Hương Khê chẳng còn người sống nào
Mẹ già cháu nhỏ đều đã không thấy
Nên đành phải trở lại Lào vậy
Xông pha đây đó cho tới tận nay.”
Hùng Ca cười lớn:
-“ Duyên số gì kỳ diệu thế này
Hoá ra lại là Bác hai của Vận.”
Ân cần nhiệt tình hỏi han một trận
Bác Báu cũng thật sự vui mừng
Nhưng hắn b·ị t·hương nặng quá chừng
Mọi người đành lui ra cho nghỉ
Gửi gắm:
-“ Xin nhờ cô chăm sóc điều trị
Tên Vận thế nhưng là rất giàu
Về sau sẽ hậu tạ thật sâu
Còn đây gọi là có tý chút.”
Hùng Ca móc ra một ống thuốc
Khu Típ Phà Ni chẳng thể nào chối từ
Thuốc tiến hoá cấp 5 quý giá vô bờ
Nàng đâu có khờ mà từ chối
Nhiệt tình bùng nổ chạy chữa cả tối
Lều bệnh tồi tàn đổi sang nhà sàn
Khiến cho Bác Báu cũng cảm thấy ngỡ ngàng
Xem ra cháu mình bây giờ là nhân vật khủng.