Ô Vân Tán Khứ, Minh Nguyệt Cao Huyền
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Chỉ cần chờ thêm một ngày.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày mai, tất cả bọn họ đều sẽ được giải thoát.
Thật tốt, tất cả sắp kết thúc rồi.
Hai chải, trăm năm vô ưu.
“Bao năm qua, tình yêu của ta dành cho nàng lẽ nào vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Nhìn vết đỏ chói lọi trên khăn tay, nàng biết… ngày tàn của mình đã đến.
Gió vừa thoảng qua, liền tan biến không dấu vết.
Lời giải thích của chàng khiến lòng Thôi Ngôn Chiêu lạnh buốt.
Rốt cuộc là không vào được, hay không muốn vào? (đọc tại Qidian-VP.com)
Người thật lòng yêu nàng, đã c·h·ế·t từ đêm qua rồi.
“Đưa chiếc quan tài đen trong hậu viện vào đây.”
Thôi Ngôn Chiêu nhận lấy bó mai, bình ổn lại hơi thở.
Ba chải, vạn sự thuận lợi.
Chỉ mong đến khoảnh khắc “giờ lành đã đến”, người đàn ông này đừng quá kinh ngạc.
Chàng chẳng buồn đợi phản ứng của Thôi Ngôn Chiêu, vội vã rời đi ngay lập tức.
Một chải, tóc bạc trọn đời.
Đây là lời chúc phúc của nàng dành cho chính mình trong đêm nay.
Thôi Ngôn Chiêu dõi theo bóng chàng sải bước ra cửa, thấy thân tín ghé sát tai chàng thấp giọng bẩm báo.
Trong tấm gương đồng, hình bóng phản chiếu của nàng mơ hồ mà thanh lệ. Nàng khẽ mím môi, chấm chút son lên đôi môi tái nhợt, điểm sắc đỏ như đóa hoa mai giữa trời tuyết trắng.
Hỷ chúc thắp lên, ánh nến lay động.
Bây giờ, hễ nhắm mắt lại, hình ảnh Lam Anh toàn thân đẫm máu lại hiện lên trong tâm trí nàng.
Đám nha hoàn vội vã khoác lên người nàng bộ hỷ phục, sốt ruột nhìn ra cửa, mong ngóng vương gia hồi phủ.
“Vương gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”
Chương 6
Lời còn chưa dứt, Bùi Ý An đã bật dậy.
Còn cả chiếc quan tài đen đón dâu rồi đưa tang kia nữa.
“Chiêu Chiêu, lòng ta đối với nàng có trời đất chứng giám! Năm xưa vì nàng, ta lên núi làm Phật tử, trong chùa thắp chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngọn đèn cầu phúc, lại vì nàng mà xuống núi phá giới.”
Nàng biết, đêm nay chàng sẽ không đến.
“Khụ—” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngực trái nhói lên từng cơn đau dày đặc, tựa như hàng vạn con trùng nhỏ đang từng chút một gặm nát trái tim nàng.
Giữa trưa.
“Hỷ phục thành thân của chúng ta vẫn luôn được cất giữ cẩn thận. Tối nay, ta đã chuẩn bị một bất ngờ, nhất định sẽ khiến nàng trở thành tân nương xinh đẹp và hạnh phúc nhất.”
Tựa hồ như nàng thực sự đã có một gia đình.
Về đến phòng, Thôi Ngôn Chiêu mệt mỏi nằm xuống giường, chẳng buồn để ý đến Bùi Ý An nữa.
“Vương gia, Nhị tiểu thư nhà họ Thôi cho mời ngài qua đó một chuyến. Tiểu thư nói sau khi uống thuốc ngài đưa thì bị nôn thốc nôn tháo, muốn nhờ ngài xem có phải thuốc có vấn đề không.”
Nhưng không sao, người nàng chờ vốn cũng chẳng phải chàng.
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa.
Thôi Ngôn Chiêu yếu ớt ngồi dậy, cổ họng bỗng dưng dậy lên một cơn quặn thắt.
Nói rồi, chàng thâm tình trao bó mai đỏ vào lòng nàng.
Nàng khẽ hít sâu, sắc mặt bình thản, khoát tay ra hiệu cho tất cả hạ nhân lui xuống.
Toàn bộ quyển sổ ghi chép về cái c·h·ế·t của nàng.
Nàng nhìn người đàn ông cẩn thận rải từng hạt đậu phộng và táo đỏ lên chăn hỷ, cầu mong sớm sinh quý tử, bất giác có chút ngẩn ngơ.
Mà bóng dáng của Bùi Ý An vẫn chẳng thấy đâu.
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Loáng thoáng nghe được mấy chữ ‘Nhị tiểu thư họ Thôi’, lòng nàng siết chặt.
Bùi Ý An kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, tự tay chải tóc, vẽ chân mày cho nàng.
Hỷ phòng rực rỡ, chữ “Song Hỷ” dán đầy trên khung cửa sổ, giường gỗ tử đàn treo màn đỏ thẫm.
“Vương phi và vương gia sẽ bên nhau trọn đời, kết thành uyên ương.”
Bùi Ý An không cần phải tiếp tục giả vờ, mà nàng cũng chẳng còn phải mang danh Thôi gia nữa.
Giờ Dậu bốn khắc, Bùi Ý An vẫn chưa trở về.
Bàn tay cầm lược của Bùi Ý An khựng lại, rồi đặt xuống.
Lúc Thôi Ngôn Chiêu trở về, chính viện của vương phủ đã được treo đầy lồng đèn lụa đỏ, khắp nơi ngập tràn bầu không khí vui mừng hân hoan.
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì so với bảy ngày trước, khi Thôi Ngôn Chiêu gả vào vương phủ.
Giờ Hợi ba khắc, giờ lành đã qua.
Vở kịch vụng về này, sắp đến hồi kết rồi.
Chúng kinh ngạc nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc.
Bùi Ý An sao mà diễn giỏi thế?
Kịch độc Kim Tàm Cổ tiếp tục phát tác, cơn đau dữ dội cuộn trào khắp cơ thể Thôi Ngôn Chiêu, như thể có hàng ngàn con dao nhỏ đang cắt xé từng thớ thịt.
Sau đó, nàng ngồi xuống trước án thư, cầm bút viết một phong thư hòa ly.
Sáng hôm sau.
“Ngôn Chiêu, ta đi một lát rồi về.”
Đúng lúc này, hạ nhân bên ngoài bẩm báo:
Kịch độc Kim Tàm Cổ lại bùng phát, khiến toàn thân Thôi Ngôn Chiêu như bị lăn qua bụi gai nhọn. Nhưng so với nỗi đau thể xác, những lời giả dối của Bùi Ý An còn khiến tim nàng đau đớn hơn, đau đến mức như có ai đang dùng dao cắt từng mảnh, lóc từng thớ thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Ý An cúi xuống ôm lấy nàng, định hạ xuống một nụ hôn.
Thôi Ngôn Chiêu siết chặt chăn, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối.
Nàng lăn lộn trên giường, quằn quại không thể nào chợp mắt. Mãi đến tận sáng hôm sau, cơn đau dịu đi đôi chút, nàng mới mơ màng thiếp đi.
Nàng đột nhiên ho mạnh, phun ra một ngụm máu đen kịt.
Mặc cho nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối.
“Khi ta gả vào vương phủ, chính là nằm trong cỗ quan tài này mà đến, có gì mà xui xẻo?”
An vương phủ.
“Để ta tự chải.”
Nửa đêm.
Khoảnh khắc Lam Anh nhắm mắt, trên đời này đã chẳng còn ai yêu thương nàng nữa.
Nghe tiếng cửa đóng lại, bàn tay siết chặt góc chăn của Thôi Ngôn Chiêu cũng dần buông lỏng.
Mà là lần phát độc cuối cùng của kim tàm cổ.
Nàng cầm lấy chiếc lược gỗ, nhẹ nhàng lướt xuống mái tóc dài.
“Ngôn Chiêu, kỳ hạn bảy ngày của chúng ta đến tối nay là kết thúc. Chính viện của vương phủ cũng đã sửa sang xong, hôm nay chúng ta trở về phủ, hoàn thành đêm tân hôn của mình.”
Bùi Ý An quay trở lại.
“Phu nhân, hôm nay là ngày vui, vì sao lại mang thứ xui xẻo như vậy vào phòng?”
Lam Anh có thể không màng tính mạng mà che chắn trước mặt nàng, vậy mà Bùi Ý An, đường đường là phu quân của nàng, lại chỉ nói một câu “tìm nhầm người” rồi “không vào được”.
Đêm tân hôn của người vợ đã c·h·ế·t.
Bùi Ý An nhìn bóng lưng nàng, sốt ruột vội vã thề thốt:
Máu thịt be bét, đau đớn khôn cùng.
Trong tay chàng cầm một bó mai đỏ rực, kiều diễm như lửa cháy giữa trời đông.
Nha hoàn nhất thời lặng ngắt, không ai dám lên tiếng nữa, chỉ vội vàng sai người khiêng quan tài vào phòng.
Lời chúc tụng của nha hoàn vang lên, nhưng trên mặt Thôi Ngôn Chiêu chẳng hề gợn chút cảm xúc.
Và suốt cả đêm ấy, Bùi Ý An không hề quay về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.