Oan Gia Thối
Hương Ngọc Lani
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Chương 37
anh cúi xuống đặt lên má cô một cái hôn nhẹ.
"Tổng giám đốc! đây là tài liệu về khu nghỉ dưỡng mà chúng ta chuẩn bị khởi công.
"Tôi sẽ lo cho gia đình em"
bởi vì ánh mắt này lần đầu tiên anh gặp phải, trước đây các bà mẹ có con gái, khi gặp anh họ rất niềm nở để chào hỏi.
Ngày hôm sau khi anh vừa mới dùng song bữa sáng, người trợ lý của anh đưa cho anh một tập tài liệu, và kính cẩn nói.
"Cũng được! chỉ là con bé Lam Lam nó thích đi vào rừng như vậy cho thoải mái, rồi cha và em trai cùng đi, vừa vào rừng ngắm cảnh vừa hái được thuốc bán có thêm khoản thu nhập "
"Chà nhiều vậy sao?"
Nói xong anh ta chạy vội về phòng mình thu xếp đồ để về thăm quê.
"Tôi năm nay bao nhiêu tuổi mà cậu hỏi thế?"
hai đứa con của anh không thích anh đi thêm bước nữa, nhưng đứng trước cô trái tim anh không thể cưỡng lại.
công tác đền bù và giải phóng mặt bằng, tôi đã có liên hệ bên chính quyền, để họ tạo điều kiện và giúp đỡ chúng ta rồi ạ!"
"Vậy thu nhập có ổn không ạ "
tôi sẽ thường xuyên về đây với em "
Chiếc xe Bentley sang trọng đậu trước sân nhà.
"À ba cha con ông ấy về rồi! trời ạ sao hôm nay được nhiều quá vậy!"
Người trợ lý nghe vậy thì rất vui, nhưng anh ta lại hỏi tiếp.
"À hái về rồi đem đến hiệu thuốc đông y nhập cho người ta!"
anh bước vào nhà khác xa với vẻ bên ngoài, bên trong ngôi nhà ở phòng khách là một bộ ghế sofa mới, tất cả mọi đồ vật trong nhà đều rất mới, và toàn những đồ có thương hiệu.
"Vậy! anh sẽ ở lại đây thật sao?"
Bà nhìn anh rồi nhíu mày lại.
xong rồi chúng ta mới thi công!"
Anh nhìn ra ngoài cửa thì thấy cô đang gùi trên lưng một bó cây rừng rất to..
"Cậu dùng trà đi "
"Tôi sẽ ở lại đây vài ngày nữa! trong thời gian này tôi cho cậu về thăm nhà bốn ngày.
"Nhưng có một mình ngài ở đây thì phải làm sao?"
Anh nhíu mày nhìn người trợ lý.
Kể từ khi phụ tai nạn giao thông xảy ra, những chuyện trong quá khứ, anh không thể nhớ nổi.
"Dạ vâng thưa bác "
anh nở một nụ cười thân thiện chào hỏi lại.
Lam Lam bị người đàn ông bất ngờ hôn lên má, cô ửng hồng cả khuôn mặt, xấu hổ thẹn thùng cô bỏ chạy về hướng ngôi nhà nhỏ.
anh không thể kiềm lòng trước vẻ đáng yêu của cô gái. (đọc tại Qidian-VP.com)
trợ lý về quê rồi còn lại mình anh, hôm nay anh mặc một chiếc quần kaki màu đen, chiếc áo thun có cổ màu xanh dương với đôi giày thể thao màu xám.
"Không sao cả! bởi vì tôi chuẩn bị khởi công dự án khu nghỉ dưỡng nơi này, em vẫn có thể ở đây với gia đình của mình.
Truyện Trọng Sinh
Được bà Thiều mời vào nhà anh rất vui mừng.
đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn trợ lý.
Chương 37: Chương 37
"Vậy thì khi nào bắt đầu công tác đền bù và giải phóng mặt bằng ạ?"
"Dạ thưa ngài! vậy thì khi nào chúng ta sẽ về Đài Bắc ạ "
Người đàn ông bị cô gái từ chối quá thẳng thắn, khiến cho anh cảm thấy rất đau lòng.
"Dạ thưa ngài! xin lỗi vì toi đã nói như vậy!"
nhìn trẻ trung và rất đẹp.
"Đúng vậy "
"Cháu chào bác! cháu là Khắc Minh bạn của Lam Lam ạ!"
Lam Lam nghe người đàn ông hết lòng chiều theo ý mình, cô thấy rất vui, đôi mắt ngây thơ xinh đẹp nhìn anh.
"Có thể là do ngày xưa không ai muốn đến nơi rừng núi hẻo lánh này, bởi vậy khi chính phủ chia đất cho người dân, họ đã nhận được nhiều đất như vậy đấy ạ!"
Hai má của cô ửng hồng thẹn thùng, hai mắt chớp chớp e lệ, đôi môi anh đào khẽ nở một nụ cười, chiếc răng khểnh e ấp duyên dáng lộ ra, khiến cho trái tim của ai đó bị loạn nhịp.
"Cậu là người Đài Bắc "
Trong một thoáng suy nghĩ anh lên tiếng.
anh đứng lưu luyến nhìn theo.
"Dạ cháu cảm ơn bác!"
Người đàn ông lật tài liệu nghiên cứu và có vẻ rất hài lòng, trợ lý lại nói tiếp.
"Vậy mời cậu vào nhà dùng trà!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Việc đó tạm hoãn đã, trước khi giải phóng mặt bằng tôi muốn tìm một nơi tốt, và xây một ngôi nhà đẹp để gia đình Lam Lam có thể đến đó sống.
Anh cũng rất bất ngờ khi người phụ nữ đứng trước mặt anh, lại hỏi anh và dùng ánh mắt không mấy thiện cảm như vậy để nhìn anh.
Bà lại nghĩ chắc Lam Lam quen biết người đàn ông này khi đang làm việc ở Đài Bắc, bởi vậy bà không soi mói anh nữa.
"Cảm ơn anh! nhưng gia đình tôi sống ở đây đã qoen rồi "
"Ồ vậy ạ! gia đình mình lấy thuốc nam sao ạ?"
"Ồ là vậy à!"
anh muốn trong cuộc đời anh phải có cô.
ngôi nhà được sắp đặt rất gọn gàng và ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh lo đưa cô về thì Khắc An và Chiêu Dương sẽ không chấp nhận cô, vậy thì cô không muốn lên Đài Bắc cũng tốt.
"Dạ chiếm đến 1/3 đất của dự án rồi ạ!"
"Dạ cháu cảm ơn bác! vậy Lam Lam đi đâu rồi ạ?"
"Vậy sao ạ!"
"Nhưng còn gia đình và dòng họ anh thì như thế nào "
"Vậy thì tôi sẽ ở lại đây với em "
bà nhìn anh và hỏi.
ở lại sợ ngài tổng đổi ý, đi vội còn kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
bốn ngày nữa cậu có mặt tại đây là được!"
"À hai chị em cùng với cha nó đi vào rừng hái thuốc nam rồi!"
bà Thiều đi pha trà đem ra mời anh.
cũng may chỉ số IQ của anh khá cao, bởi vậy anh vẫn có thể điều hành công ty một cách bình thường, còn Khúc Lâm sau khi bị tai nạn anh xin nghỉ một năm để nghỉ ngơi, và lo chuyện cưới vợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thế đất của gia đình cô ấy nhiều không?"
Anh ngồi suy nghĩ một chút, tình cảm của anh và cô vừa mới chớm nở, nếu bây giờ dự án xây dựng ngay thì cô sẽ phải cùng gia đình lo việc di dời nhà cửa, thời gian đâu để cô ra bờ sông ngắm cảnh, và anh làm sao có thời gian tiếp xúc trò chuyện cùng với cô để bồi đắp tình cảm.
bà Thiều đang nấu ăn trong bếp nghe tiếng xe hơi đậu trước sân bà cứ nghĩ là Tin Phong tới, bà vội vàng chạy ra.
cũng nhờ phụ tai nạn kia mà hai người anh và Khúc Lâm thoát được chuyến bay định mệnh ngày hôm ấy.
"Thưa ngài! ngôi nhà và toàn bộ đất đai của gia đình cô Lam Lam nằm gọn trong dự án này của chúng ta rồi ạ!"
.
anh ở lại đây khởi công dự án và cũng được ở gần cô.
một người đàn ông cao gần mét chín có khuôn mặt đẹp tựa như được điêu khắc, rất lịch lãm và sang trọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.