Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương
Hải Tiên Bì Bì Tương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Tự đưa tới cửa
BìDậpAnsaocóthểkhôngnghethấy,chỉlàcôkhôngmuốnđểýđến hắn,nhưngkiểucủaLạcNhấtlàchịkhôngquantâmthìtôisẽnóimãi, cho đến khi cô không mở miệng không được mới thôi.
TrươngNhiễmhaitayquơquơtrướcmắtLạcNhất,tươicườihỏi:“Lạc Nhất, nhìn cái gì vậy?”
Trợlýcũngkhôngsợ,cườicườinóitôilậptứccâmmiệng,rồithành thành thật thật lái xe.
“Đượcrồi,trướcgiờtôikhônghềpháthiệnlàcậucóthểnóinhiềuđến như vậy?” Bì Dập An kéo tai nghe ra, bất đắc dĩ nói.
Bì Dập An cuối cùng cũng thấy quá phiền phức, cô cau mày thấp giọng nói với Lạc Nhất: “ Tôi tha thứ cho cậu không có nghĩa là chúng ta cóthể quay lại mối quan hệ trước đây, Lạc Nhất, cậu nên hiểu rõ điều này những lời tôi đã nói với anh của cậu, bây giờ tôi sẽ nói lại một lần với cậutừnayvềsau,chúngtakhôngcầnphảiliênlạcvớinhaunữa,coinhư không hề quen biết đi, suốt cả đoạn đường này, làm phiền cậu im lặng dùm tôi được không?”
LúcnàyCốDuyênlạigọiđiệnthoạitới,côkhôngphảilàmộtđứabéba tuổi, hắn còn sợ cô bị lạc hay là đang ở trên đường lại đổi ý hay sao?
LạcNhấtnhíumày,hắnrấtphiềnlòngTrươngNhiễmnày,điđếnchỗ nàocũngđềucócôta,nhìnchằmchằmhắnynhưnhìnchằmchằmăn trộm, vì thế liền nói câu không có gì rồi tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.
Bì Dập An trong lòng vốn dĩ đã có một ngọn lửa bực bội, bây giờ lại nhìnthấymộtconnhóckhôngcóýtốtchạyđếngâysự,saocóthểnhịn được, vì thế giọng điệu cực kém nói: “Tôi là mẹ nó!”
Với thân phận của Cố Duyên, hai người đương nhiên là không thể đến những nơi công cộng dạo chơi, đi bát phố hoặc là các khu du lịch ngắm cảnh đều không hợp lý, điều này đối với các cô gái bình thường thì tất nhiên sẽ không vui vẻ, nhưng Bì Dập An đâu phải là cô gái bình thường, yêuđươngvớiCốDuyên,côđãmangsựsungsướngcủathânthểđặtlên trên việc vui vẻ tinh thần, hoặc là có thể nói, chỉ cần cung cấp đủ “d*c v*ng ăn uống”, cho cô thì tự nhiên cô sẽ toàn thân thoải mái.
CốDuyênnắmlấytayBìDậpAntronglòngbàntaymình,cườicười nói: “Công việc của em cũng rất vất vả.”
Trợ lý liếc liếc vào kính chiếu hậu, Cố Duyên nâng mặt Bì Dập An hôn đếnquênhếttrờiđất,rõrànglàcũngkhôngcóđộngtácgìkhácthường, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy một mùi vị tính d·ụ·c rất rõ ràng.
Liên tục gọi điện thoại thúc giục, mặc kệ Lạc Nhất và vị bạn học nữ kia củahắnnóigì,BìDậpAnlướtquahaingườinàyđếnđuôitàungheđiện thoại.
Lúc này, tàu cao tốc đã đến trạm Hàng Châu, hành khách bên trái Lạc Nhấtxuốngxe,chỗđóbâygiờtrốngkhông,khôngcóaingồi,Trương Nhiễm tay mắt lanh lẹ vội vàng di chuyển vị trí, đặt mông ngồi xuống.
Cô ta không hề nhận thấy được không khí giữa Lạc Nhất và Bì Dập An đang hết sức kỳ lạ, chỉ nghe Hà Tây Mạc nói bọn họ là người quen, lại thấy Bì Dập An xinh đẹp như vậy, trong lòng liền dâng lên cảm giác nguycơ,vìthếkhôngbiếtđầukhôngbiếtđuôiliềnchàohỏiBìDậpAn: “ Chào chị, tôi là bạn học trong lớp hội họa của Lạc Nhất, chị và anh ấy là quan hệ gì? ”
Là ba chỗ ngồi liên tiếp nhau, Bì Dập An ngồi ở trong cùng, tiếp theo là Lạc Nhất, lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, Bì Dập An vẫn không hề nhìn thấycúiđầuchơiđiệnthoại,khôngbiếtlàđangchơigì,tainghelạinhét trong tai, rõ ràng bộ dáng không muốn giao lưu với người khác.
Gatàucaotốcđầyngườichenchúcxôđẩy,BìDậpAnđeobalôtrênvai ngồi ở khu nhà chờ chơi điện thoại, vì để thuận tiện cho việc đi lại, cô mặc trang phục vô cùng thoải mái, quần jean và áo T shirt trắng, chân mang giày trượt ván, vừa nhìn thì giống y hệt như một sinh viên đại học, chỉ là rốt cuộc một dáng vóc tiêu chuẩn như vậy, rõ ràng quần áo đơn giản cũng bị cô làm cho mang phong cách siêu mẫu hết mức.
LạcNhấthaimắtphátsáng,đángthươngvôcùngnói:“Chị,rốtcuộcchị cũng chịu nói chuyện với tôi.”
TrươngNhiễmvốndĩđãbịBìDậpAnnạtmộtcâulàmchovẻmặtmơ màng, sau đó lại còn bị những lời của Lạc Nhất tuông ra làm cho cô ta cảm thấy vô cùng uất ức, vì thế, chớp chớp mắt khóc òa lên.
Một hồi cảm thán, Ngô Thành đã làm trợ lý cho Cố Duyên từ khi hắn mới vào nghề, không phải chưa từng gặp được các cô gái nửa đêm gõ cửa phòng hắn, từ nữ minh tinh đến nhân viên đoàn phim, trên có nữ thần của quần chúng phong tình vạn chủng ba mươi mấy tuổi đầu, dưới cókháchmờiđoànphim,khôngmộtaicóthểvàocửa,cậutacũngtừng hoàinghiCốDuyênlàgay,nhưngnamdiễnviêntuyếnhaiđiệnảnhlần trước cũng đã ngầm ám chỉ một cách rõ ràng thì Cố Duyên cũng không dao động, Ngô Thành thậm chí còn suy đoán Cố Duyên có thể là bị chứng lãnh cảm tính d·ụ·c.
LúcLạcNhấtcònđangquaytớiquaylạitìmcôthìBìDậpAnđãrakhỏi trạm.
“Sao anh lại tới đây?” Bì Dập An ngơ ngác nhìn Cố Duyên.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lạc Nhất, rốt cuộc mới ý thức được người nàycănbảnlàkhôngthèmđểýđếnmình.HắnđẩyđẩycánhtayBìDập An chuẩn bị làm nũng: “Chị...”
Chương 22: Tự đưa tới cửa
TừchỗnàyđếnNghĩaÔphảicònhơn2tiếngđồnghồ.LạcNhấtgiống như vẫn còn có rất nhiều điều muốn nói, Bì Dập An mở WeChat nói chuyện phiếm với Thập Nhị, căn bản là không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ thỉnh thoảng máy móc trả lời ừ à.
Từ Nghĩa Ô đến Hoành đ**m, chỉ cần lái xe khoảng một tiếng đồng hồlàcóthểđến,dọctrênđườngđiNgôThànhtronglòngvẫnluôncânnhắc làm thế nào để qua mặt Hoàng Sơn, cho nên cũng không nghe thấy Cố Duyên và bạn gái nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy hai người anh hôn em một cái, em hôn anh một cái, ngọt ngào vô cùng, cũng không rảnh để ý đến người khác.
Nhưng Cố Duyên lại nằm trong số ít, cũng không có cách nào khác, người ta là ông trời ưu ái thưởng cơm ăn, đã có nhan sắc lại còn có thực lực, tuổi còn nhỏ đã được đề cử Ảnh Đế, tuy rằng cuối cùng cũng không đoạt giải nhưng ngày tháng của hắn còn dài, nói không chừng một lúc nàođócóthểgặpđượckịchbảntốt,đạodiễndanhtiếng,hơnnữalạicòn cóHoàngSơnlàmngườiđạidiện,thìkhảnăngnhậnthưởnglàtrongtầm tay.
TừNamThànhđếnHoànhđ**m,cầnphảingồitàucaotốcđếnNghĩaÔ, sau đó đón xe lửa hoặc xe buýt mới có thể đến được trường quay Hoành đ**m.
Hà Tây Mạc xuyên qua dòng người chen chúc đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, trêu đùa nói: “Sao lại vô tình như vậy, cậu không phát hiện Trương Nhiễm người ta sắp khóc rồi à, tốt xấu gì cũng là một bông hoa củalớphộihọachúngta,chodùlàcókémhơnsovớinữthầncủacậuđi nữa...”
LạcNhấtbảvairũxuống,hắnhơihámồm,nửangàymớinóiđượcmấy chữ: “... Tớ không dám.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khôngkịpthờigianđãkhiếncôvôcùngbựcbội,nhữngngườiphíasau thì vẫn cứ liên tục thúc giục, lúc này đột nhiên có một bàn tay giúp cô nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên.
Cólẽtrênđờinàythậtsựcóchuyệntrùnghợp,LạcNhấtnhìnchỗmình ngồi, bên cạnh chính là Bì Dập An đã yên vị ngồi đó.
Ôi, ngành này có bao nhiêu lộn xộn mọi người đều rất rõ ràng, dưới nguyên tắc tối thượng của lợi ích thì giao dịch về thân thể là hình thức đơn giản, nhanh chóng và tiện lợi nhất, vào nghề cũng đã lâu, cho nên cănbảnkhônghềcảmthấychuyệnnàycóvấnđềgì,ngủmộtlầnlàcó thể đổi được một vai, nói không chừng còn là vai chính, từ đây về sau phong quan vô hạn, tài khoản ngân hàng cũng có thể bị nhét đến tràn đầy,nghĩđinghĩlạiđềucảmthấyrấtcólợi,đasốmọingườitrongcái ngành này cũng đều như thế.
Nói chuyện điện thoại hơn 10 phút thì tàu cao tốc đã đến Nghĩa Ô, Bì DậpAnđứnglốira,cửavừamởracôliềnlậptứcxuốngxe,CốDuyên bảo trợ lý lái xe đến đón cô, hiện giờ đã ở bên ngoài nhà ga.
Bì Dập An căn bản là không trách hắn, làm sao có thể nói tha thứ hay không,sởdĩcôtỏtháiđộnàyvớiLạcNhất,làbởivìcôhoàntoànkhông có hứng thú với hắn, chứ không phải vì bất cứ điều gì khác.
Cố Duyên còn chưa nói lời nào thì người trợ lý trên ghế điều khiển đã xenvào:“TừkhicôcóýđịnhđếnđâythìADuyênđãkhôngthiếtngày đêm, hoàn thành các cảnh quay, vất vả lắm mới có thể đuổi kịp tiến độ. Sau đó đã xin đạo diễn nghỉ phép để ở cùng với cô.”
Dâycắmcủataingheđãbịrútrakhỏiđiệnthoạidiđộng,BìDậpAnkéo tai nghe ra, có thể nghe rõ giọng Cố Duyên bên kia, Hắn không biết có chuyện gì nên lo lắng: “Lên xe rồi sao? Sao không nói lời nào vậy?”
LạcNhấtchemiệnghắnlại:“Kêulớntiếngnhưvậylàmgì?Chưađủ mất mặt hay sao!”
HàTâyMạcnghẹnhọngnhìncảnhtượngnàytrântrối,cảmthán: “Chính là cô ấy rồi, ông trời ạ, thật đủ lạnh lùng cao ngạo.”
Nhưnganhbạnnhỏnàylạihếtsứcchờmongnhìncô,côđànhđơngiản gật đầu, cũng không muốn phí thời gian nói nhiều với hắn để làm gì.
Hắn thao thao bất tuyệt, từ rất xin lỗi bắt đầu, rồi lại không biết làm cách nào để kết thúc, người hành khách ngồi bên trái hắn còn luôn tưởng hẳn đanglầmbầmlầubầugìđó,chonênvẫnnhìnhắnbằngánhmắtkhinhìn mộtkẻđiên,cònnghĩthầmtrongđầuthiếuniênnhàaimặcmũisángsủa như thế, mà lại bị tâm thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bì Dập An sửng sốt, người trợ lý này cũng xấp xỉ bằng cô kêu chị An thựcsựcóvẻhơikỳcục,nhưngcũngkháchkháchkhíkhínóivớingười ta: “Anh gọi tôi là Bì Dập An được rồi.”
LàLạcNhất,hắnnỗlựckéoramộtnụcườitrướcmặtcô,gọimộttiếng: “Chị.”
Lạc Nhất ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, khẩn trương moi moi móngtay,hồilâusaumớilấyhếtcanđảmkêumộtchữ“chị”,cũngmặc kệ Bì Dập An rốt cuộc là có nghe thấy hay không, chỉ tập trung vào bài nói của mình.
Giáo viên dạy vẽ tranh của Lạc Nhất tổ chức cho một đám học sinh đi thực hành ở Phật đường cổ trấn Nghĩa Ô, khi hắn thấy Bì Dập An ở khu nhàchờ,cònchorằngbảnthânmìnhhoamắt,lạimuốntiếnđếnnhìnkỹ hơnthìđámhànhkháchmangtheotúilớntúinhỏphíasaucứliềumạng chen chúc, đi phía trước hắn là một thai phụ, cho nên đành phải ổn định thân mình trước, cố gắng không để ngã vào người ta.
Bắtđầukiểmtravétàu,lúcBìDậpAnđưavéthẻquétlênmáykiểmthì Cố Duyên lại gọi điện thoại tới một lần nữa, cô mang tai nghe vừa nhận điện thoại vừa đi vào trong, còn định đưa tay kia ra rút vé xe ra thì sơ ý một chút trượt tay, di động liền bị quăng ra mặt đất.
LạcNhấtlúcnàykhôngrảnhdongdàivớihắn,ngơngẩnnói:“LãoHà, hình như vừa rồi tớ thấy cô ấy.”
Hắn thực sự muốn nhìn một chút nữ thần của Lạc Nhất, rốt cuộc là có nhansắckiểugìmàcóthểkhiếnchoLạcNhấtbịlănlộnđếnmứcbiến thành cái dạng ngây dại như thế, quả thật là đủ thần kỳ.
Haingườilạiầmĩlên,nhưngbởivìbâygiờtrongxecókhôngítngười đang nói chuyện, do đó cũng không hấp dẫn sự chú ý quá lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ngờ là, hắn chỉ không muốn đụng tới ly trà không thuộc về mình.
BìDậpAnừmộttiếng,hắnlạimềmmạihỏi:“Vậychịcóthểthathứ cho tôi không?”
TrợlýcủaCốDuyênlầntrướccôđãtừnggặpqua,chonêncũngkhông tồn tại cảm giác xa lạ cho lắm. Vừa mới ra khỏi trạm thì đã gặp được nhau, cậu ta vội vàng chạy đến gọi chị An. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bì Dập An nói một câu có việc rồi gọn gàng, dứt khoát cúp máy, từ cái hômnóirõtrắngđenhômđóthìcôchưatừnggặplạiLạcNhất,hômnay lầnđầutiên,độtnhiêngặplạinhưvậycôcũngcóchútkinhngạc,gậtgật đầu, rồi liền mắt nhìn thẳng phía trước, bỏ đi mất, cũng không hề cho thêm một ánh mắt nào Lạc Nhất.
“A? Nữ thần đúng không!” Hà Tây Mạc hô to một tiếng, thế là ánh mắt của mọi người bên cạnh đều tập trung về phía hắn, đặc biệt là Trương Nhiễm,dườngnhưnghiêngcảthânmìnhvềphíabênnàyđểnhìnchorõ.
“Ai?”
“Côấy.”
NgụýlàBìDậpAncóthểdànhthờigiantớiđâyhắnđãvôcùngvuivẻ, nhưng người này từ trước đến nay đều tẻ nhạt, không thích nói nhiều, đặc biệt là ở trước mặt Bì Dập An, càng ăn nói vụng về.
Hà Tây Mạc kéo tay hắn xuống, vẫn còn chút kích động, nhưng lại nỗ lựcthấpgiọnghỏi:“Gặpđượcthìvìsaolạikhôngchào,ởđâuvậy?Tớ cùng cậu đi tìm?”
Lạc Nhất nhìn bóng dáng tự nhiên phóng khoáng kia, lần đầu cảm thấy khôngbiếtphảilàmsao,cơhồlàđứngchếtlặngmộtphútđồnghồ,sau đó hắn lại đột ngột đuổi theo.
BìDậpAnxoaxoađầuCốDuyên,cônàngmuốnlàmnhưvậytừrấtlâu trướckia,tóchắnrấtnhiềuhạtnhìntrôngcứnhưlôngxùxùrấtthúvị,“ Thực ra, không cần phải như vậy, công việc của anh bận rộn, em chìu theo anh là được rồi.”
Xengừngtrướccửamộttiệmcơmcáchnhàgakhoảng50m,BìDậpAn vừa định kéo cửa xe tự mình đi ra, thì từ bên trong đã vươn một bàn tay ra túm lấy cô vào.
Saukhiổnđịnhxong,địnhtìmlạithìđãkhôngcònthấybóngdángBì Dập An đâu nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
CốDuyênhokhanhaitiếng,trongcáinhìnchămchúcườicườicủaBì Dập An mà đỏ mặt, làm bộ tức giận hô một tiếng tên người trợ lý.
Người trợ lý cười cười nói được thôi, sau đó chuẩn bị đón lấy hành lý củaBìDậpAnbỏvàocốpxe.Cậutađãhầuhạcácnghệsĩmộtthờigian dài,vẫnluônchứngkiếncáccôgáivừarakhỏicửađãhànhlýtúilớntúi nhỏ, đồ trang điểm đầy cả một vali, không ngờ rằng Bì Dập An chỉ có một cái ba lô đeo ở trên lưng là được, điều này khiến hắn không có việc gì để làm cả.
Ngô Thành cũng có chút lo lắng, kỳ thật Cố Duyên không nên yêu đươngvàolúcnày,HoàngSơnbênkianếubiếtchuyện,tuyệtđốisẽgậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người, nhưng tiền lương của Ngô Thành là do Cố Duyên phát, Ngô Thành cũng chỉ có thể thay hắn gánh chuyện này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.