Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương
Hải Tiên Bì Bì Tương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Dự bị
Côsẽkhốngchếmứcđộvừaphảinàytronglòng.Tuyệtđốikhôngđể bất cứ một ai có thể vượt qua được.
“BìDậpAn,emcóthểchịutráchnhiệmmộtchútvớithânthểcủaem không?” Bác sĩ Giản chuyên nghiệp nói.
Giản Chiếu n*m c*n bản không nghĩ những chuyện này đó, hắn thật sự rất lo lắng, một tay nâng cằm Bì Dập An, nhíu mày nhìn vết thương trên lưỡicô,vẫncòntươmramộtchútmáu,cóvẻhơisâu,liềnlấyramộtcây tăm bông thật cẩn thận lau máu, sợ đè phải vết thương của cô.
Chương 26: Dự bị
Ôi, bây giờ thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Trongthếgiớitìnhcảm,côthamdự,nhưngkhôngtrầmmê.
Côkhôngmuốnaichiếmhữumình,cũngkhôngmuốncótráchnhiệm với ai.
Hắntrựctiếpnằmlêngiường,ômhếtcảngườiThậpNhị,hônlênphần sau cổ mịn màng trắng trẻo của cô, cố ý dùng giọng nói trầm thấp gần như mất tiếng nói nhỏ bên tai cô: “Muốn em.”
ChodùlàCốDuyênbâygiờ,cũngbấtquáchỉlàcóđượcmộtítquyền lợi nhỏ trong một khoảng thời gian.
GiảnChiếuNamsửngsốt,saumộtlúclâu,hơirũmi,nhẹgiọngnói: “Được.”
SựchămsóccủaGiảnChiếuNamdànhchocôkhônghềbởivìthờigian hai bên quan hệ không tốt mà xảy ra bất cứ biến hóa gì.
“Sao... cái gì hả?”
Nhưng khi bị gặp cảnh ăn cua bị trúng lưỡi thì liền không còn ổn định được nữa. Vị trí Giản Chiếu Nam ngồi cách Bì Dập An vài người, hơn nữa, trong số bảy người đàn ông ngồi đây thì đã có hết bốn người là bác sĩ. Nhưng hắn thấy cô bị như thế lại lập tức chạy vội vàng đến bên cạnh, (đọc tại Qidian-VP.com)
Bì Dập An nhìn một chỗ trống xem như là Thập Nhị, liếc mắt một cái, nói:“Nếuanhtamuốnđiconđườngcủamìnhthìtốtrồi,bâygiờcứlàm cho tớ cảm thấy mình từ trong ra ngoài đều không phải là người vậy...”
BìDậpAnkhôngcòngìđểnói,điềucôsợchínhlàsự‘đángtincậy’của GiảnChiếuNam,côuểoảiỉuxìuđápcâu“À”,cởigiàynémrangoàirồi trực tiếp ngả lên sofa.
Trướckhirắcthuốcbột,hắncòndỗdànhcô:“Cóhơiđau,emngoanmột chút, nhịn chút xíu sẽ qua nhanh thôi.”
Nếuđemđisosánhthìvẻmặtkhôngcảmxúcvàtháiđộkhôngnóimột lời của Bì Dập An, lại càng khiến cô giống như một cô bé được nuông chiều hư hỏng, còn nếu từ chối, thì đúng là không biết cư xử.
Bì Dập An mỗi lần ở trước mặt Giản Chiếu Nam thì đều có cảm giác mình y như người tàn phế, hắn quá biết chăm sóc, lại quá cẩn thận, chỉ hậnkhôngthểbấtcứchuyệngìcũngsuynghĩchocô,kỳthậtrắcthuốc bột thì có thể đau được bao nhiêu, chỉ là hắn sợ cô đau mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giản Chiếu Nam ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hỏi: “Bì Dập An, em dựa vào cái gì mà quyết định cách sống thay anh? Em dựa vào cái gì mà khẳng định rằng anh chắc chắn sẽ không chịu đựng được sự hứng thú nhấtthờicủaem?Emdựavàocáigìmàchorằnganhđoạntuyệtvớiem thì sẽ trăm lợi mà không hại?”
ThậpNhịnói:“Cóphảicậuđanglótđườngchohànhvingoạitìnhsắp tới của cậu hay không? Có phải cậu chỉ chờ tớ nói ‘xông lên đi, bỏ Cố Duyên đi’, để giảm bớt cảm giác tội lỗi của cậu hay không?”
Bìtiểuthưđãlâukhôngtới,mọingườiđềuchorằngcôvàbácsĩGiản gây gổ chia tay rồi, thì ra hai người vẫn còn rất tốt đẹp.
Không khí trong phòng cũng coi như là tạm ổn, mặc dù những người ngồi đây đều có thể tinh ý phát giác ra Giản Chiếu Nam không bình thường.Nhưngcũngkhôngaiđềcậptới,mọingườiđềuvôcùngăný nói sang chuyện khác.
ThậmchívìsuynghĩchocảmxúccủaBìDậpAn,màmỗimộtđộngtác của hắn đều vô cùng khách khí, lễ phép và đúng mực, khiến người ta không nhìn ra được bất cứ sai lầm gì.
Đángtiếc,nếukhôngphảiđãhứavớiCốDuyên,nóikhôngchừngcô thật sự sẽ phát sinh gì đó với Giản Chiếu Nam.
Bì Dập An nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc chờ đợi.
Thập Nhị nằm ở trên giường cười lăn cười bò, sau khi cười hết cả hơi, cảmxúcchậmrãilắngxuống,côcũnglolắngthaychoBìDậpAn,nếu cứ tiếp tục như thế thì kết quả cuối cùng không ai đoán trước được. Cố Duyên lại có thân phận như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thì có thể phủi tay nhưng Bì Dập An thì phải làm sao bây giờ?
“... anh cười cái gì.” Cô khó hiểu hỏi.
Dùsaobâygiờvẫnởnhà,bacôvàdìTrươngcũngởđây. “Sao anh lại tới đây?” Thập Nhị đỏ mặt hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
BìDậpAnvốncũngđịnhvềnhàluôn,côcũngđãnhắntinchoThập Nhị, nhưng cô không muốn Giản Chiếu Nam đưa mình về.
Thập Nhị trời sinh tính tình ngượng ngùng, chịu không nổi Chiêu Sác Cập cố ý trêu chọc, dăm ba câu đã bị hắn làm cho mất phương hướng.
GiảnChiếuNamcườibithương,âmsắctrongđêmyêntĩnhcàngthêm trầm thấp khàn khàn, như là tiếng chuông trên tháp cổ, vọng lại xót xa khó tả, “Em... không cần phải trốn tránh anh như vậy, chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưngcôvẫncốsứcnói:“...Baonhiêutiền?ChuyểnquaWeChatcho anh được không?”
Hắn vẫn dịu dàng y như trước.
Lúc chạy được nửa đường, Giản Chiếu Nam Dừng lại ở một cửa tiệm báncháo,nóivớiBìDậpAnchờmộtlát,rồitựmìnhxuốngxe,lúcquay lại trên tay đã cầm hai hộp thức ăn.
LúcbịGiảnChiếuNamấnxuốngghế,BìDậpAnkhôngngờmìnhcòn cóthểquaylạichỗnày,ngẫmlạicũngrấtthúvị,lầnđầutiêntớiđâycô còn đang suy nghĩ làm thế nào để ngủ với hắn, nhưng hiện tại cô đã ở bên cạnh Cố Duyên.
Đôi mắt Giản Chiếu Nam dưới ánh đèn lờ mờ trên đỉnh thùng xe có vẻ càngthêmphátsáng,cólẽchínhbảnthânhắncũngkhôngbiếtánhmắt mình lại dịu dàng thâm tình đến như vậy.
HắnkéoBìDậpAnđirangoài,vừađivừanóivớinhữngngườikhác: “Tôi đưa cô ấy đi khám, mọi người cứ tiếp tục.”
“Bấtkểlàlúcđầuvìtrêuchọcanhhaylàcuốicùngchiacách,thìđềulà sự hứng thú nhất thời của tôi mà thôi, cho nên nguyên nhân không phải là vì bản thân anh. Bởi vậy mới nói, đoạn tuyệt quan hệ với tôi, thì anh sẽcómộttrămcáilợi,lạikhôngcóhạigì.Loạingườinhưtôisẽchỉlàm phí thời gian của anh thôi, anh có hiểu không? Anh phải đi tìm một cô gái phù hợp với anh hơn tôi.”
Thập Nhị thở dài, nói: “Bì Bì đó, em lo lắng cho cô ấy...”
ChiêuSácCậpômcô,ôntồnmộttrận,lạihỏi:“Vừarồiđanglàmlại nghĩ chuyện gì vậy?”
YtátrựcđêmởbàntiếptânlúcnhìnthấyGiảnChiếuNamvàBìDập An bên cạnh hắn, còn tưởng rằng mình hoa mắt.
————
QuanniệmsốngtrênđờinàycủaBìDậpAnchínhlàcôphảivìbảnthân mình mà tồn tại. Cho dù có trở nên ích kỷ như vậy cả đời. Được cô yêu thích cũng không khó, Cố Duyên, Giản Chiếu Nam, thậm chí là Lạc Nhất, điều chiếm một vị trí nhỏ trong lòng cô nhưng rất khó để có được hoàn toàn, cũng rất khó để bắt cô có trách nhiệm.
Hai ngày này thật quá mệt.
“NhưngđốivớiGiảnChiếuNam,nếutớbỏmặc,thìvềmặttinhthầntớ cũng không phải là người!”
chuẩnxácbóplấycằmcô,cưỡngchếcôvươnđầulưỡiraxemvết thương trong vòm miệng.
Hắn nói: “ Có lẽ không nên hỏi như anh thực sự cảm thấy không cam tâm. Bì Dập An, rõ ràng em cũng thích anh, rõ ràng em cũng nói không đểtronglòngquanhệgiữaanhvàLạcNhất.Vậythìvìsaolạikhôngcho anh một cơ hội, vì sao lại dễ dàng phán anh tử hình như vậy?”
“Bác sĩ Giản.” Bì Dập An suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Conngườicủatôicólẽlàkhônggiốngnhưtrongtưởngtượngcủaanh đâu. Thẳng thắn một chút thì anh coi như là vì chính bản thân anh, hãy nghe tôi nói hết những lời này đã.”
Đêm đã khuya, Giản Chiếu Nam giống như bất cứ một bác sĩ bình thường nào, dặn dò Bì Dập An: “Không nên quay lại quán ăn nữa, tình trạnghiệntạicủaemkhôngthíchhợpănnhữngthứđóđâu,anhđưaem về nhà.”
Hắnngữkhívữngvàngchắcchắn:“Anhtìnhnguyệnvìemhaophíthời gian, anh tình nguyện chỉ cần em gọi là sẽ tới, anh tình nguyện vì em nhận lấy... trăm hại không lợi!”
ChiêuSácCậpmớivừatắmrửaxong,cólẽvừasấytócxongliềnqua đây, đầu vẫn còn xù xù, giống một con c·h·ó to lớn.
Bì Dập An lập tức cúp điện thoại.
BìDậpAnthởdài:“Chonênmớinóitớtừtrongrangoàiđềukhông phải là người.”
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi đi, thấy Bì Dập An cởi đai an toàn chuẩnbịxuốngxe,GiảnChiếuNamCuốicùngcũngkhôngnhìnnổi nữa, hắn nhắm mắt một cái thật chặt, nắm tay lại gọi cô: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy!”
Cônàngliềnlấydiđộngra,chụplénbóngdánghaingườibêntrong,sắp có chuyện vui náo nhiệt, bàn tán với các cô kia rồi đây.
“Tại sao lại không phải là người?”
BìDậpAnmuốnnóigìthêm,nhưngthậtsựlàhữutâmvôlực,cuốicùng cũng chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.
“Bì Dập An.”
“...Khôngcần”côcốhoạtđộngđầulưỡithốtrahaichữnày,cóvẻhơi buồn cười.
Thập Nhị nói: “Sao lại có vẻ không vui vậy, Giản Chiếu Nam đã nói gì vớicậuà?Cóphảianhtađãthấyrõbảnchấtcủacậu,chonênmuốnmột dao cắt đứt, từ đây về sau ai đi đường nấy không! A ha ha ha ha ha ha!”
ChiêuSácCậpquangminhchínhđạiđẩycửavào,khiếnThậpNhịkhiếp sợ.
Hai mươi phút sau xe chạy đến bên ngoài tiểu khu Bì Dập An sống.
Miệngvếtthươngtuynhỏ,nhưnglạiởđầulưỡichonênvôcùngđau,Bì Dập An trong lúc nhất thời không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người kia vẻ mặt tò mò dõi theo bọn họ.
Đương nhiên là cho Bì Dập An.
BìDậpAnhokhanmộttiếng:“Khôngcó,khônghề,tớcònmuốnyêu đương với Cố Duyên một thời gian nữa, tớ là cái loại người đó sao?”
“... hình như cũng rất có lý.” Thập Nhị nói.
QuamộthồilâuThậpNhịmớiphảnứnglại:“Khôngphảiđâu,BìBì,tớ cảm thấy cậu đang dẫn dụ tớ...”
“Ừ, cậu chính là như thế.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Giản Chiếu Nam ngữ khí nôn nóng, hoàntoànkhônghềengạimọingườiởđâyđềuđanggiậtmìnhnhìnhai người.
Bì Dập An chưa từng nghĩ tới có một ngày lại có thể nghe được những lời nói này từ miệng của Giản Chiếu Nam trước này vẫn nho nhã dịu dàng như ngọc, cô giật mình đến há to miệng, có vẻ hơi ngốc, sau một lúclâucũngkhôngnóiđượcgì,trênmặtgióêmsónglặng,kỳthậttrong lòng cô chính là...
Hộp thức ăn nóng hổi còn không ngừng tỏa ra mùi thơm của cháo thịt băm, tiếng máy điều hòa trong xe u u rào rạt, trong không gian nhỏ hẹp của xe ô tô, Giản Chiếu Nam cười trầm thấp càng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Về đến nhà đóng cửa lại đã nhận được điện thoại của Thập Nhị, cô ấy không thể che giấu được giọng điệu tò mò bà tám, vừa bắt máy đã cấtcaogiọngkíchđộnghỏiBìDậpAn:“BìBì,cậuthậtsựdiễmphúckhông cạn nha, Đường Lộ nói với tớ là Giản Chiếu Nam là người rất đáng tin cậy, trong khoảng thời gian cậu vui vẻ với Cố Duyên thì hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch đó!”
Có lẽ nụ cười của hắn là người ta quá mức đau lòng, huống hồ Bì Dập Anvốnđốivớihắncóchútáynáy,chonênmaxuiquỷkhiếnđãđồngý rồi.
GiảnChiếuNamcònnhớrõcôkéocánhtayhắnnghịchngợmgọihắnlà “Nam Nam”, còn nhớ rõ lúc ở sân bay cô đã vui vẻ dựa vào lồng ngực hắn, còn nhớ rõ cô rất thích thân thể hắn, tất cả mọi chuyện mọi chi tiết hắn đều nhớ kỹ càng. Hắn chỉ dựa vào những điều này mới có thể ngơ ngẩn vượt qua thời gian mấy hôm nay.
“TớđãhứavớiCốDuyênvềmặtthânthểchỉởbêncạnhmộtmìnhhắn, nếu lại ở cùng bác sĩ Giản thì có đúng là không phải người không?”
Đột nhiên cảm thấy bác sĩ Giản rất uy phong là thế nào?
Trênđườngvề,cảhaingườingồitrongxeđềukhôngnóiđượcvớinhau câu nào. Bì Dập An là vì không tiện nói, Giản Chiếu Nam là vì lo lắng cô không thể nói, nếu hắn nói, thì cô phải trả lời, hắn không muốn gây thêm việc cho cô.
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Chiêu Sác Cập ngậm lấy cánh môi, bị hônđếnmứcthởhồnghộc,tronglúcđócònnghehắnnói:“Còncótâm trí lo lắng cho người khác, là anh làm em không đủ mệt rồi.”
Bì Dập An không biết nên trả lời hắn như thế nào mới đúng. Cô vốn dĩ chính là loại người này, tình cảm không phải là mọi thứ trong cuộc sống của cô, không phải là nhu yếu phẩm hàng ngày mà chỉ là thú tiêu khiển khi nhàm chán thôi. Con người cô trời sinh ra đã lạnh lùng, cho dù có thíchmộtngườithìcôcũngsẽgiốngnhưmộtcáimáytính,thiếtlậpmột trình tự hợp lý và một mức độ vừa phải.
Rắc thuốc bột xong, Giản Chiếu Nam mới phát hiện Bì Dập An đang nhìnchằmchằmvàohắn,lỗtaiđỏlên,độtnhiênbuôngtayđangnắm chặt cằm Bì Dập An ra, cúi đầu nói xin lỗi.
“Bì Dập An, em có dám tiếp nhận anh không?”
Hắn không hiểu vì sao mọi thứ lại đột ngột thay đổi chỉ trong một cái chớpmắt,lúchắnvẫnlàmongmỏitươnglaibêncạnhcô,thìcôđãnghĩ phải thế nào bỏ rơi hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.