Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Trời sinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Trời sinh


Nếu đơn độc sống chung với một người, Bì Dập An nhất định là thành thạo, nhưng hai người kia một khi trộn thành một khối ném cho cô, thì cô quả thật có chút khó mà tiêu hóa nổi, hai người bọn họ tuy rằng trong việcnhỏluônluôncósựnhườngnhịnvàchìuchuộngcô,nhưngmộtkhi gặp phải các vấn đề có tính nguyên tắc, thì nhất định sẽ thống nhất một đường cùng nhau “đối kháng” với Bì Dập An, thay phiên nhau “áp bức” cô, điều này ngay cả thần tiên cũng không chịu nổi.

Đề tài nói chuyện giữa những người yêu nhau thật ra rất đơn giản chỉ là những câu đại loại như, anh nhớ em, em nhớ anh... Cố Duyên biết cô uống rượu say, Giản Chiếu Nam lại ở cùng cô, ngoài miệng tuy không nói,nhưngtrongtâmlý,ghentuôngđãdângtràonhưbiển,cốýhỏi:“Có anhGiảncònchưađủsao,cómuốnanhkhông,anhhômqualạimơthấy em...”

Cố Duyên đã giải khát xong liền không còn nóng nảy nữa, lập tức đè Bì Dập An lại không cho cô cử động, chín cạn một sâu trêu ghẹo Bì Dập An, quay đầu lại nói với Giản Chiếu Nam một câu: “Anh Giản, hoặc là cởiquầnáocùngtôilàm,hoặclàđóngcửangủtrướcđi,anhđứngtrơra như vậy, cô ấy cứ quẫy đạp, lãng phí thời gian lắm.”

“Như vậy cũng không tệ đúng không!” Thập Nhị nhún nhún vai, tạm dừng vài giây sau lại nói: “Dù sao hai người bọn họ đều không ngại, cậu cứ thanh thản ổn định tiếp thu thì tốt rồi. Lúc trước tớ còn đang suy nghĩ khi nào thì cậu sẽ bỏ rơi Cố Duyên, không ngờ rằng hắn lại biết chơi trò nhưvậy,chà,BìBì,đạiminhtinhnhàcậuquảthậtlàkhôngđơngiản...”

“Sao cơ?”

Chờ khi Cố Duyên và Ngô Thành đến được bãi đậu xe thì đã hơn 3 giờ sáng,GiảnChiếuNamtỉnhtáongồiởphíasauvôlăng,BìDậpAnnằm ở băng ghế sau ngủ rất say sưa, Cố Duyên hết sức cẩn thận ngồi lên xe rồi đặt cô dựa vào lồng ngực mình.

GiảnChiếuNamcâuđượccâukhôngnóichuyệnphiếmvớiCốDuyên. “Lần này có thể nghỉ mấy ngày?”

Lúc xe chạy được nửa đường thì điện thoại di động của Bì Dập Ankhông ngừng reo vang, bởi vì cô say rượu cho nên cứ loay hoay mãi vẫn khônglấyrađượcchonênGiảnChiếuNamkhôngthểkhônggiúpcôlấy điện thoại ra ngoài.

GiảnChiếuNamđangláixekhôngnhịnđượccườikhẽ,cônhócnàynếu có tâm cũng rất biết cách lấy lòng người khác, cứ nhìn Cố Duyên thì biết, không phải là bị cô dỗ đến không nhìn ra được phương hướng sao?

Bì Dập An coi như còn tạm được, nhưng Thập Nhị thì không phải là đơn giảnnhưvậy,côlàloạingườisayrượuthìphátđiên,vừauốngnhiềuvào thìrấtthíchkểbímậtcủamìnhchongườikhác,kểđếnlúcvuivẻthìcòn nhảy nhót ai muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Lúc Chiêu Sác Cập đến, cô còn đang đầu tóc rũ rượi quấn lấy micro, vừa hát vừa nhảy Tango.

GiảnChiếuNamnói:“Đầuthángtư,tôicũngsẽđếnNhậtBảntunghiệp một thời gian, vậy An An phải làm sao đây?”

Chữ cuối cùng của Cố Duyên đề cao, như là một cọng lông vũ phất qua timBìDậpAn,vừanhẹnhàngvừangứangáy,nàngkhẽcắnmộtcáilên môi dưới Cố Duyên, “ Vô cùng nhớ, nhớ đến mức trà không uống, cơm không ăn, ngủ cũng không yên.”

Lúc Ngô Thành xuống xe thì Bì Dập An mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng đã lâu lắm không gặp Cố Duyên, tuy ngoài miệng cô không nói, nhưngtronglòngvẫnrấtnhớhắn,côcườihìhìnhấcchânmặtđốimặt ngồi lên đùi Cố Duyên hôn hắn.

Chương 29: Trời sinh

“Ôi,tớchínhlàbịhaingườibọnhọchiềuđếnkhôngbiếtgiậnlàgì,tớ kể cậu nghe...”

Dùsaothì,cứcoinhưngoàimiệngCốDuyênchiếmđượcưuthế,nhưng Bì Dập An đang ở bên cạnh hắn còn gì.

ÁnhmắtGiảnChiếuNamnhìnBìDậpAnhếtsứcdịudàng,hắnnghiêng người hôn hôn lên má cô, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với cô: “Hôm nay ngủ ở chỗ anh được không, một mình em ở nhà anh thật sự không yên tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thựcrathìlờinóinàycũngchỉcóthểtrấnanđượcmộtvàifanscólýtrí. Tuynhiêncórấtnhiềucôgái,thậmchíđãđónmáybaytừmộtthànhphố khác đến đây để đón hắn, làm sao có thể dễ dàng nghe lời khuyên như vậy?

Nhưng ngoài dự kiến của hắn chính là, Cố Duyên chỉ thở dài, vô cùng kiên nhẫn nói với cô bé kia và mọi người: “Mọi người yên lặng một chút,chỗnàylàsânbay,tôikhônghyvọngvìtôimàảnhhưởngđếntrật tự công cộng, hơn nữa bây giờ đã rất khuya, mọi người cũng về nhà đi, cần phải chú ý an toàn, tốt nhất là nên kết bạn đi cùng với nhau.”

KhôngkhóđểđoánrasắcmặtChiêuSácCậplúcđócóbaonhiêukhó coi, vừa dỗ dành vừa đe dọa mới có thể mang được cô ca sĩ kia xuống dưới sân khấu, hết sức vất vả mới tống được lên xe mang về nhà.

Sau khi Bì Dập An nói với Thập Nhị việc mình cùng với Cố Duyên và Giản Chiếu Nam chơi trò ba người, Thập Nhị cũng không có vẻ gì là kinhngạcquámức,ngượclạicònthởphàonhẹnhõmmộthơigiốngnhư đây là chuyện đương nhiên rồi.

BìDậpAnchộtdạxoaxoachópmũi.Thậtracôcũngcảmthấybảnthân mình đã có sự thay đổi, loại thay đổi này không phải chỉ là khuôn mặt, mà kể cả tâm tính và thói quen sinh hoạt nữa.

GươngmặtcăngthẳngcủaGiảnChiếuNamđặcbiệtgợicảm,hắnthong thả ung dung c** q**n áo, “Đến phiên tôi.”

BọnhọvềnhàGiảnChiếuNam,vừabướcvàocửaBìDậpAnđãbịCố Duyên kéo vào phòng, Giản Chiếu Nam tốt tính thay hắn kéo va li vào nhà.

“Cònnửathángnữalàcóthểđóngmáy,anhsẽcómộttuầnrảnhrỗi,đến lúcđóemđếnsânbayđónanhđượckhông?Anhmuốnvừavềđếnlàcó thể nhìn thấy em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

LúcđếnsânbayNamThànhđãlàrạngsánghômsau,mặcdùcốtình chọn chuyến bay vào thời gian này, lại che giấu hành trình của mình, nhưng trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, lúc Cố Duyên võ trang hạng nặng ra khỏi sân bay thì vẫn bị fan của hắn bắt được.

Giản Chiếu Nam: “...”

Bởi vì cường độ quay phim khá dồn dập, nên thời gian gần đây cơ bắp của Cố Duyên được luyện tập càng thêm xinh đẹp, Bì Dập An ngồi trên đùihắnduỗitaytiếnvàotrongquầnáosờsoạng,cáimiệngnhỏcònvừa cắn vừa l**m xương quai xanh của hắn, Cố Duyên bị cô trêu chọc khiến toànthânthoảimái,thànhthànhthậtthậtngồiđótùycômuốnlàmgìthì làm.

“Cô ấy và Thời Nhĩ uống rượu với nhau quá nhiều, bọn tôi vừa về đến nhà, cô ấy cứ luôn om sòm đòi ăn tôm ngọt.” Giản Chiếu Nam một tay kiềmchếBìDậpAn,mộttaydùngđểngheđiệnthoại,giọngđiệurấtbất đắcdĩ,nhưngthấythếnàocũngđềulộramộtsựhạnhphúcvàthỏamãn sâu sắc.

Hai người cũng đã hơn một tuần không gặp, cho nên những chuyện để nói với nhau đặc biệt nhiều hơn, từ tình cảm của hai bên đến phương diệncôngviệc,bấtkểlàviệclớnviệcnhỏgìcũngđủđểhaicôcườisuốt cả buổi sáng, nhìn lại thì thấy đã hơn 3 giờ chiều. Lúc Giản Chiếu Nam và Chiêu Sác Cập đến đón hai người thì hai cô đã uống say chếch choáng.

“ Ừ, em và Giản Chiếu Nam sẽ cùng đi đón anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thập Nhị kinh ngạc đến nỗi miệng cũng há to ra, một hồi lâu mới khép lạiđược,thổnthứcnói:“Quảthậtkhôngthểtrôngmặtmàbắthìnhdong, bácsĩGiảnnhìnquathìlàmộtngườichínhtrựcnhưthếkhôngngờcũng biết chơi trò này!”

BìDậpAndodựmộtchút,vẫnlàquyếtđịnhnóichoThậpNhịbiếtchân tướng của sự việc, “... Thực ra người đề nghị việc này là Giản Chiếu Nam đó.”

Bì Dập An trong điện thoại đã bị Cố Duyên trêu chọc quá sức, hiện tại cóngườichủđộngđưatớicửatựnhiênlàkhôngcựtuyệt,bịGiảnChiếu Nam thân mật k*ch th*ch, liền chủ động duỗi tay c** th*t l*ng hắn, mềm mại nói: “Nam Nam, em muốn...”

GiảnChiếuNamcònchưanóigì,BìDậpAnliềnkhôngchịu,ngườilùi về sau, ồn ào nói không chịu, bảo hai người bọn họ đều cút đi.

chỗ.

Không bao lâu đã bị Giản Chiếu Nam hôn thành một hồ x**n th**, cửa huyệtphunrachấtlỏngdínhdínhtrơntrượtbênngoài,GiảnChiếuNam cố ý dùng đỉnh qua lại cọ xát cho đến khi â/m đ/ế cô cứng lên, tra tấn cô phát khóc nức nở mới bằng lòng c*m v**, lập tức liền chọc đến điểm mẫn cảm của Bì Dập An, khiến cô khống chế không nổi thì thầm “ Sướng quá đi.”.

GiảnChiếuNamsờsờđầucô,bấtđắcdĩcười:“Được,muatômngọt cho em.”

Giản Chiếu Nam đỡ eo Bì Dập An đặt cô lên ghế phụ, sau khi cô say rượugươngmặtđỏửng,lạiđặcbiệtngoanngoãnnghelời,lôicánhtay Giản Chiếu Nam kêu hắn là “Nam Nam”. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu có chút thay đổi rồi.”

Giản Chiếu Nam bước vào phòng, cửa bị hắn một tay khóa trái.

Bì Dập An gối đầu lên đùi Giản Chiếu Nam, một bàn tay vòng lấy eo hắn, lại trò chuyện với Cố Duyên, vừa hưởng thụ Giản Chiếu Nam nhẹ nhàngmátxahuyệttháidương,vừanóivớiCốDuyên:“Muốn...khinào thì anh về...”

Bì Dập An than nhẹ một hơi, ngay cả cô cũng bị về ngoài của Giản Chiếu Nam đánh lừa, đừng nói gì là Thập Nhị, Giản Chiếu Nam người nàynhìnnhãnhặnhiềnlành,kỳthậtởchunglâurồimớipháthiện,hắn mới là người kiên định nhất.

Giản Chiếu Nam bất đắc dĩ cười khổ, cứ để mặc hai người bọn họ.

Bác sĩ Giản trong lòng hiểu quá rõ.

CốDuyênvẫncònchưatỉnhrượu,trạngtháiquảthậtkhôngtốtlắm,hắn cau mày bước từng bước một về phía trước. Cũng không biết là cô gái nào đó nắm được áo sơ mi của Cố Duyên, trực tiếp kéo cúc áo hắn xuống, Cố Duyên lập tức dừng bước nhìn lại.

BìDậpAnmộttiếng,khẩntrươnghỏi:“Thayđổichỗnào,saotớkhông cảm thấy...”

NgôThànhtronglòngcũnghếtsứcengại,trạngtháicủaCốDuyênhôm nay không ai hiểu rõ hơn so với hắn, nếu để lộ ra tính cách thật, thì chỉ trongmộtgiây,chắcchắnsẽtrởthànhđềtàichỉtríchrằnghắnkiêungạo khó gần.

CốDuyênômeocôhôntrảlại,tiếngnướcbọtáimuộibêntrongkhông gian xe nhỏ hẹp vang lên.

Cố Duyên gần như nghe thấy hết toàn bộ quá trình, chờ đến khi hai ngườibọnhọkếtthúcthìhắncũngsắpbịphếđi,hắnnghiếnrăngnghiến lợi, ghi hận Giản Chiếu Nam một lần.

BìDậpAndườngnhưnghethấyđượcgiọngCốDuyên,liềnduỗitayra đoạt lấy điện thoại, miệng cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại tên Cố Duyên.

ThậpNhịnhìnchằmchằmBìDậpAnmộtlúclâu,độtnhiêncườicười kỳ quái, nói: “Bì Bì, cậu có phát hiện không..”

BìDậpAncănbảnkhôngnghehắnnóigì,hỏimộtđằngtrảlờimộtnẻo, ôm lấy Giản Chiếu Nam làm nũng: “Em muốn ăn tôm ngọt, anh mua tôm ngọt cho em được không?”

Cuốicùngdướisựmạnhmẽkhốngchếcủanhânviênbảoansânbay,Cố Duyên mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể miễn cưỡng thoát khỏiđám đông mênh mông như biển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy trăm cô thiếu nữ bao vây Cố Duyên, Trung Văn cũng không thiếu ngườiquađườngđứngxemnáonhiệt,NgôThànhchỉcómộtmình,song quyền khó địch bốn tay, huống chi song quyền của hắn còn phải dùng để xáchhànhlýchoCốDuyên,tronglúcnhấtthờibọnhọbịcốđịnhlạimột chỗ không thể di chuyển được.

Nhấtcửnhấtđộngcủabangườiđềuvôcùngănýmộtcáchkỳlạ,giống như là trời sinh đã vậy.

Đương nhiên, mặc dù tò mò, cậu ta cũng không ngốc đến nỗi hỏi ra miệng,chỉthànhthậtbáođịachỉcủamìnhnhờGiảnChiếuNamđưamột đoạn, còn lại các câu vô nghĩa thì không nói nhiều.

Ngô Thành ngồi trên ghế phụ, sự hiểu biết của cậu ta đối với Giản Chiếu Nam chỉ giới hạn trong vài lần khi Giản Chiếu Nam đến Hoành đ**m gặp Cố Duyên, tình huống cụ thể thì cậu ta cũng không rõ lắm, cho nên khicậutanhìnthấyngườinàyvàBìDậpAncùngđếnđónCốDuyênthì lại cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào thì cậu ta không nghĩ ra được.

Cái chính là vì hai con c·h·ó săn trong nhà kia quá mức nguy hiểm.

“Bảoanhấyláixe,haingườichúngtangồiphíasau.” “... Được.”

LàCốDuyêngọiđến,hắngọichoBìDậpAnkhôngthấycônghe,liền trực tiếp gọi cho Giản Chiếu Nam, sự thật đã chứng minh lựa chọn của hắn là vô cùng sáng suốt.

Cố Duyên: “...”

GiảnChiếuNamlạihỏi:“NhậtBản?” Cố Duyên: “Sao vậy?”

Sau khi về đến nhà, liền pha cho cô một ly nước mật ong giải rượu, vừa mớilấybìnhmậtongrathìđiệnthoạicủaGiảnChiếuNamlạivanglên, Bì Dập An bên kia lại dường như rơi xuống từ trên sofa. Trong phòng hỗn loạn, âm thanh gì cũng có.

Ngủkhôngyên?Vừarồikhôngphảicònngủđếnkhôngbiếttrờiđấthay sao?

Có thể là bởi vì tình huống “đặc thù”, bầu không khí khác thường trực tiếpkíchthíchBìDậpAn,khôngđượcvàiphútsaucôđãrunrẩycánh mông l*n đ*nh.

ĐầutiênhắnbếBìDậpAntừtrênmặtđấtlên,rồimớirúttayranghe điện thoại.

Hắn cũng không vội mà làm gì, ngược lại hứng thú bừng bừng ngồi xuốngghếđầumépgiường,tròngmắtđennhánhthẳngtắpquansáthai ngườitrêngiường,giốngnhưđạodiễnxemhiệntrườngquayphim,chỉ kém giơ bảng hô lên “Action”.

Kỳ thật Cố Duyên cũng không phải rất tức giận, chỉ là diện mạo hắn vốn đã như thế. Một khi không cười sẽ có cảm giác người này cực kì lạnh lùng khó tiếp xúc, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy liếc qua, cô gái vừa kéocúcáohắngầnnhưsắpkhócđếnnơi,thậmchícòntheobảnnănglui về phía sau một bước.

Buổi tiệc đóng máy hôm đó là vào lúc giữa trưa, Cố Duyên bị ép uống khá nhiều, đạo diễn và nhà đầu tư đều thay phiên nhau chuốc rượu hắn, nếu không phải hắn tửu lượng cao sợ là đã phải bỏ thân nằm lại đó, nhưngbấtkểtìnhtrạngcơthểrasaothìhắncũngvộivànglênmáybay vào tối hôm đó trở về Nam Thành.

CốDuyênmộttaybópeoBìDậpAn,mộttaykháctừngchútmộtv**t v* tóc sau ót cô, như là đang v**t v* một con mèo cưng, tùy ý nó làm xằng làm bậy trên người chủ nhân đã lâu mới thấy mặt.

CốDuyêntráitimnháymắtđãmềmnhũn,haingườibỏquaGiảnChiếu Nam, cứ ngọt ngào nấu cháo điện thoại suốt cả buổi.

Kếtquảcủaviệcchọclửaquámứclà,điệnthoạibịGiảnChiếuNamgiật lấy ném sang một bên, hắn trực tiếp ấn Bì Dập An lên sofa tử hình tại

CốDuyênkhànkhàncười,“AnhGiản,anhxemđi,khăntrảigiường cũng bị cô ấy làm ướt.”

Mấu chốt nhất chính là Cố Duyên hoàn toàn không thèm để ý, nên làm thếnàothìvẫnlàmthếđấy,đànôngdùsaocũngcósứclựclớnhơn,nếu là nghiêm túc khống chế cô, Bì Dập An căn bản là có muốn cử động cũng không thể, hơn nữa cô bị kỹ xảo của Cố Duyên trêu chọc nửa vời, cả người nhũn ra, căn bản không có sức lực dư thừa để ngăn cản.

Tràkhônguốngcơmkhông ăn?Khôngcóaiăn ngonhơnsovới cô.

Bì Dập An đang bận rộn trên người Cố Duyên liền đứng dậy, cố ý trêu hai người bọn họ, nói: “Đều phải đi à? Vậy không có ai trong hai người quảnlíemrồi,NamNam,LạcNhấtcònchưaranướcngoàiđúngkhông, bảo cậu ta đến chơi với em.”

Thập Nhị hai tay ôm ngực, cười thần bí khó lường, “Cậu đừng có chối nữa, bị hai người kia quấn lấy có thay đổi không phải là chuyện hết sức bình thường sao, cậu nhìn cậu bây giờ xem, đầy mặt hồng quang, chỉ kémmộtchỗchưaviếtlêntránnhữngngườiđànôngcủatôithậttốtmà thôi, cả người đều nồng nặc mùi tình yêu đó.”

Tìnhhuốngchỉxảyratrongnháymắt,mấytrămconngườiđềutrởnên lặng ngắt như tờ, trường hợp hết sức xấu hổ.

Nhưng,thỉnhthầnthìdễdàngđưathầnđimớikhó,tềnhânchiphúcđâu dễtậnhưởngnhưvậy?Nóitrắngralàhaingườiđànôngđềukhôngphải loại người tốt đẹp gì, hơn nữa tên đã lên dây làm sao có thể không bắn, đã đến nông nỗi này sao có thể để Bì Dập An là lối om sòm được?

Cố Duyên bên kia trong lúc quay phim, diễn cảnh có treo dây thép, khôngcẩnthậnlàmbịthươngcổtay,bâygiờđangtrênđườngtừbệnh việntrởvề,mộtmìnhnằmtrongphòng,hoàncảnhđốilậpnhưvậy,có thể cho là vừa nhỏ bé vừa bất lực đáng thương.

Khi Giản Chiếu Nam đẩy cửa phòng, thì Cố Duyên đã công chiếm thành trì, hai tay bấu eo Bì Dập An không ngừng nẩy mông, Bì Dập An bị hắn cắmđếnvẻmặtđỏhồng,lúcphátgiácsựtồntạicủaGiảnChiếuNamthì rốt cuộc vẫn có chút thẹn thùng, giãy giụa không chịu phối hợp.

“Nhớ anh không? Hửm?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Trời sinh